Trước mặt là biệt thự Hoắc gia nguy nga rộng lớn được thiết kế theo phong cách phương Tây sang trọng xen lẫn chút cổ kính uy nghiêm, dễ gợi cho người nhìn liên tưởng ngay đến cung điện của vua chúa phương Tây thời xưa.
Hạ Tử Du đứng bất động, đầu hơi ngước lên, ngẩn người nhìn một lượt. Dường như cảnh vật không có gì thay đổi so với lần đầu cô tới đây. Cuộc đời có nhiều chuyện cũng thật kỳ lạ, có những người cứ nghĩ khi rời xa sẽ không còn liên quan gì tới nhau nữa, vậy mà cuối cùng lại bị ràng buộc bởi một sợi dây vô hình gọi là vận mệnh.
Đã tám năm trôi qua, kể từ cái ngày cô phát hiện ra mối quan hệ của Hoắc Quân Nghị cùng Đường San San rồi sau đó bị hắn coi như người thay thế mà chiếm lấy sự trong sạch, vốn nghĩ rằng cả đời sẽ không bao giờ quay trở lại đây...
Rồi cả những chuyện lúc nhỏ bị người khác xem thường, hiểu lầm, đổ oan...từng chuyện, từng chuyện trong quá khứ như những con sóng ồ ạt cứ thế ùa về trong tâm trí. Vết thương ngoài da theo thời gian cũng sẽ lành lại, nhưng vết sẹo tâm lý thỉnh thoảng vẫn đeo bám cô trong mỗi cơn ác mộng.
Cả một đêm dài, từ sau khi nhận cuộc gọi của Hoắc phu nhân, cô đã suy nghĩ rất nhiều, nằm trên giường lớn cứ trằn trọc lăn lộn qua lại, phải tới gần tới sáng mới chợp mắt được một lúc. Cho nên bây giờ, khuôn mặt nhợt nhạt cùng quầng thâm ở dưới bọng mắt phải dậm thêm lớp kem lót dày hơn thường ngày một lớp mới che giấu được sự mệt mỏi.
Hít sâu một hơi, dẹp những phiền não qua một bên, bàn tay siết chặt lấy giỏ xách, trong đầu tự nhủ với bản thân " Hạ Tử Du, dù cho có xảy ra chuyện gì, mày cũng phải mạnh mẽ lên!"
Bước lại gần cánh cổng bằng đồng nạm vàng đứng hùng dũng hiên ngang như quân lính ra trận, Hạ Tử Du đưa tay lên nhấn chuông, mấy giây sau, cánh cổng liền tự động được mở ra.
Khoảng cách từ cổng cho tới nhà chính phải đi bộ một đoạn khá xa, càng tiến lại gần trong lòng lại càng thêm khẩn trương.
"Tử Du, cháu tới rồi, rất đúng giờ. Đã lâu không gặp!"
Hạ Tử Du vừa mới dừng chân ở bậc thềm dẫn vào trong nhà chính thì liền nghe thấy một giọng nói ôn nhu hiền hoà vang lên, hai mắt theo phản xạ nâng lên nhìn về phía phát ra âm thanh.
Dung mạo của Úc Noãn Tâm, nữ chủ nhân của Hoắc gia, cũng là mẹ của Hoắc Quân Nghị lập tức hiện rõ trước mắt. Do làn da được bảo dưỡng tốt cùng cuộc sống an nhàn hạnh phúc nên bà vẫn còn rất xinh đẹp, vừa sang trọng quý phái lại hiền hậu thân thiện, không khác mấy so với tám năm trước.
"Hoắc phu nhân, xin chào, đã lâu không gặp người."
Hạ Tử Du cúi đầu, mỉm cười lễ phép chào hỏi.
"Ừm, nào, mau vào nhà thôi."
Úc Noãn Tâm tuy ngoài miệng cười nói nhưng vẫn luôn kín đáo quan sát Hạ Tử Du một vòng.
Áo sơ mi dài tay bằng voan màu be kết hợp cùng chân váy bút chì đen dài chạm gối, trang phục tiêu chuẩn của nhân viên công sở, tuy đơn điệu nhưng mặc trên người cô bé này lại vô cùng bắt mắt.
Làn da trắng mịn, hai chân thon dài, đường cong cơ thể lồi lõm ẩn hiện sau lớp quần áo, mũi cao môi hồng, mái tóc đen mềm dài tới ngang lưng được buông thả tự nhiên, nét đẹp cổ điển hoà với sự
dịu dàng thuần khiết dễ khiến người ta vấn vương.
Con trai khó tính kiêu ngạo của bà đúng là rất có mắt nhìn người, chỉ tiếc là...
Ngoan ngoãn đi theo sau Úc Noãn Tâm, lúc vào tới phòng khách, Hạ Tử Du không tự chủ mà đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, nổi bật nhất là tấm ảnh khổ lớn của các thành viên trong gia đình chụp cùng nhau được treo trang trọng ở giữa nhà.
Trong hình ai cũng tươi cười rạng rỡ, chỉ có mỗi người đàn ông kia khuôn mặt vẫn nghiêm nghị cứng nhắc, không biểu lộ cảm xúc gì.
"Tấm hình đó ta với bà nội phải nói mãi Quân Nghị nó mới chịu chụp chung đấy, muốn nó chụp hình mà cười còn khó hơn cả hái sao trên trời."
Quay người lại, thấy Hạ Tử Du đang chăm chú nhìn bức ảnh của đại gia đình, mà đa phần ánh mắt dừng lại ở vị trí của con trai bà nhiều hơn, khoé môi Úc Noãn Tâm hiện lên nụ cười mãn nguyện, chậm rãi nói tiếp.
"Ba đứa nhỏ kia là con của Khuynh Tư. Cháu xem, hai anh em sinh đôi, Khuynh Tư thì đã có ba đứa nhỏ, còn Quân Nghị thì vẫn chưa chịu kết hôn, người làm mẹ như ta thật sự rất lo lắng."
Nghe Hoắc phu nhân nhắc tới chuyện kết hôn của Hoắc Quân Nghị, cả người Hạ Tử Du chợt cứng đờ, cảm nhận được trong lời nói mang theo ẩn ý của buổi gặp ngày hôm nay, mí mắt ủ rũ cụp xuống, gượng cười.
"Cháu ngồi đi, phải rồi, muốn uống trà hay cà phê? Mải nói chuyện ta quên mất, cuộc sống của cháu cùng bà nội Hạ bây giờ thế nào rồi? Lâu ngày không gặp, thật nhớ mấy món ăn mà bà nội Hạ lúc còn làm đầu bếp ở đây vẫn hay nấu. Thời gian đúng là trôi qua thật nhanh, mới ngày nào cháu còn nhỏ xíu, hay tới chơi chung với Ngữ Yên nhà ta, vậy mà bây giờ hai đứa đã trưởng thành, đến tuổi thành gia lập thất hết rồi!"
Úc Noãn Tâm ngồi xuống ghế, vừa nói vừa cẩn thận đánh giá thần sắc của Hạ Tử Du.
Thật ra sau cái ngày nhận được xấp hình kia, bà đã bí mật cho người đi điều tra tất cả về cuộc sống của bà cháu Hạ Tử Du mấy năm qua, vừa rồi hỏi vậy bà chỉ muốn xem cô sẽ trả lời như thế nào mà thôi!
"Cháu uống trà được rồi ạ. Cảm ơn Hoắc phu nhân đã quan tâm, may mắn trời thương, bà nội cháu vẫn khoẻ, hiện tại bà nội đã về quê ở gần sáu năm nay, còn cháu thì sau khi học xong vẫn ở lại đây tiếp tục làm việc."
Hạ Tử Du ngồi xuống ghế đối diện, nhạy cảm phát hiện ra ánh mắt của Hoắc phu nhân đang chiếu thẳng vào mình, hai tay đặt trên đầu gối, mấy ngón tay căng thẳng xoắn vào nhau, thành thật trả lời.
Úc Noãn Tâm nghe xong không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu, trong phòng liền lâm vào trầm lặng, chỉ có tiếng nước đang rót từ ấm vào ly.
"Hoắc phu nhân, hôm nay...người gọi cháu tới đây, có phải có chuyện muốn nói với cháu đúng không ạ? Nếu cháu có làm gì không đúng, mong người chỉ bảo thêm."
Im lặng một hồi, trong lòng Hạ Tử Du hiểu rõ mục đích của buổi gặp mặt ngày hôm nay không đơn giản chỉ ngồi ôn lại chuyện xưa, vì thế lấy hết can đảm mở miệng hỏi trước.
"Nếu cháu đã nói vậy ta cũng sẽ không vòng vo nữa. Mấy ngày trước có người gửi cho ta xấp ảnh này, nếu ta không nhìn nhầm thì đó chính là cháu và Quân Nghị, còn có...mấy người đàn ông khác nữa..."
Thong thả lấy một xấp ảnh từ chiếc phong bì ra rồi đẩy về phía Hạ Tử Du đang ngồi, Úc Noãn Tâm bình tĩnh theo dõi phản ứng tiếp theo.
Rụt rè cầm lấy xấp hình trên bàn lên xem, sắc mặt Hạ Tử Du thoáng chốc liền trở nên trắng bệt, miệng nhỏ há hốc, hai tay run run lật xem từng tấm một.
Ngoài những tấm hình chụp lại cảnh thân mật của cô cùng Hoắc Quân Nghị, còn có mấy tấm chụp tại thời điểm cô đang làm nhân viên phục vụ ở Night Club Salimon năm xưa. Quần áo dành cho phục vụ khi đó khá hở hang, ánh sáng mập mờ, xung quanh là một đám đàn ông đã say mèm, quần áo xộc xệch, mặt mũi đỏ bừng cùng mấy cô gái ăn mặc khiêu gợi đang ôm ấp nhau.
Cô nhớ rõ hôm đấy, lúc mang đồ ăn vào, mấy người khách trong phòng đó đã dùng chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên hưng phần quá độ, khi thấy cô chuẩn bị rời đi thì liền chặn lại, ép buộc cô phải uống hết ly rượu đầy ắp mới cho ra ngoài. Mà trong tấm hình là lúc cô đang ngửa đầu uống rượu...Nhìn thế nào cũng dễ dàng khiến người xem liên tưởng tới những chuyện phóng đãng nhơ nhớp sẽ xảy ra sau đó.
"Phu nhân, những tấm hình hình này không phải như người nghĩ, cháu...thực sự không có ..."
"Không có gì? Ta đã nói gì đâu nào, sao cháu lại hoảng hốt như vậy!"
Úc Noãn Tâm tao nhã nhấp một ngụm trà, ngoài mặt tuy không thể hiện thái độ gì nhưng vẫn nghe được sự lạnh nhạt trong giọng nói.
Sự việc tới mức này, Hạ Tử Du biết, cho dù cô có vạn lời giải thích thì sẽ khó mà có người tin. Đáy lòng chua xót dâng lên sự bất lực, hàm răng cắn chặt lấy môi dưới như muốn rướm máu, hốc mắt nóng lên mờ hơi nước.
Yên lặng trong chốc lát, bàn tay gạt vội nước mắt đang chảy xuống gò má, sau đó cô mới ngẩng đầu lên, nhìn Úc Noãn Tâm, thanh âm run run khẽ nói:
"Cháu biết bây giờ có nói gì cũng vô ích, nhưng xin người hãy tin cháu. Cho tới bây giờ, người đàn ông duy nhất của cháu chỉ có một mình đại thiếu gia, cháu yêu anh ấy, yêu rất nhiều."
Hạ Tử Du nghẹn ngào lau sạch nước mắt đọng ở cánh mũi, trầm mặc mấy giây, bên môi bỗng nhiên hiện ra nụ cười đầy thê lương.
"Còn về mối quan hệ hiện tại của cháu cùng anh ấy, người không cần quá lo lắng, cháu chưa từng có suy nghĩ muốn trèo cao, cửa hào môn cao vạn trượng, với thân phận của cháu, cho dù có cố gắng phấn đấu cả đời cũng không thể nào với tới. Nếu tới một ngày, anh ấy nói không cần cháu nữa, anh ấy muốn kết hôn cùng cô gái khác, cháu sẽ lập tức rời đi, sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của anh ấy nữa."
Những lời cô nói đều là chân thành, cho dù bản thân có bị tổn thương, đau đớn đến tan nát cõi lòng, cô vẫn sẽ nguyện ý.
"Hôm nay ta gọi cháu tới đây không phải là có ý chia rẽ hay ngăn cản tình cảm của cháu với Quân Nghị. Ta chỉ muốn nói cho cháu rõ, hôn nhân hào môn không phải là chuyện chỉ của mỗi hai người, mà nó còn liên quan tới rất nhiều vấn đề.
Ta tin tình cảm của cháu dành cho con trai ta là thật lòng, nhưng còn Quân Nghị? Cháu tự tin bản thân mình có thể giữ được một người đàn ông quá cách biệt với mình về mọi mặt? Cháu cảm thấy bản thân đủ mạnh mẽ trước những lời bàn tán soi mói, chỉ trích dị nghị nếu sánh đôi bên cạnh Quân Nghị xuất hiện trước mặt mọi người?
Hôm nay nếu cháu đã hiểu chuyện như vậy thì ta cũng không còn gì để nói nữa, phải xem duyên số của hai đứa thế nào đi."
Úc Noãn Tâm từ này đến giờ vẫn luôn cẩn thận quan sát phản ứng của cô.
Nhớ lại thái độ mấy ngày trước của Hoắc Quân Nghị khi bà gọi về nhà nói chuyện. Lúc ấy bà có thể thấy được, trong lòng con trai mình, cô gái này đã chiếm giữ một vị trí quan trọng. Nhưng xuất thân của hai người khác biệt to lớn như vậy, tam quan chắc chắn sẽ xuất hiện nhiều điểm không phù hợp, như vậy sao có thể bên nhau lâu dài được?