Biệt thự Hoắc gia,
"Sao mẹ lại có những tấm hình này?"
Hoắc Quân Nghị trầm mặc một hồi, sau đó đem xấp ảnh vừa mới coi xong để lại trên bàn, sắc mặt âm u khó đoán, chậm rãi lên tiếng.
"Sáng nay mẹ tới trại trẻ mồ côi để tặng quà giáng sinh cho bọn nhỏ, lúc trở về thì người giúp việc đưa cái phong bì này cho mẹ nói là lúc đi chợ về thấy ở hộp thư trước cửa. Xem lại camera chỉ thấy là nhân viên chuyển phát giao đến, trên phòng bì cũng không có tên người gửi nên mẹ cũng không rõ là ai. Tới khi mở ra thì thấy hình con cùng...mà cô gái này mẹ thấy rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi."
Nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Hoắc Quân Nghị, Úc Noãn Tâm có thể đoán được con trai mình dường như rất để ý cô gái trong hình.
"Cô ấy là Hạ Tử Du."
Hoắc Quân Nghị bình tĩnh nói.
"Tử Du? Có phải là cô bé lúc nhỏ hay chơi chung với Ngữ Yên? Là cháu nội của bà Hạ, đầu bếp nhà chúng ta lúc xưa đúng không?"
Úc Noãn Tâm mở to mắt như không thể tin, nghi hoặc hỏi lại con trai mình.
"Đúng như mẹ nói, chính là cô ấy!"
Mặt không đổi sắc, Hoắc Quân Nghị kiên định xác nhận câu hỏi của Úc Noãn Tâm.
"Con...vậy con và cô gái này hiện giờ là quan hệ gì? Sao mẹ chưa từng nghe con nhắc tới? Quân Nghị, mau nói rõ cho mẹ biết."
Những tấm hình kia chụp lại từng khoảnh khắc tay trong tay đầy thân mật của con trai mình và Hạ Tử Du, thậm chí còn có tấm hai người bọn họ đang hôn nhau ở ngoài đường, hình như là ở công viên thì phải? Nhưng quan trọng hơn là trong xấp hình đó có mấy tấm hình Hạ Tử Du ăn mặc khiêu gợi hở hang, nếu bà đoán không nhầm thì hình như là đồng phục dành cho nhân viên phục vụ ở trong hộp đêm.
Một nơi vô cùng phức tạp, đầy rẫy cạm bẫy như thế thường thì con gái nhà đàng hoàng sẽ không bao giờ vào đó làm, đã thế lại còn cười đùa, uống bia rượu giữa một đám đàn ông, nhìn thế nào cũng sẽ liên tưởng ngay tới mấy sự việc nhạy cảm không mấy tốt đẹp sẽ xảy ra tiếp theo sau đó...Vậy mà con trai bà lại dính líu tới cô gái này? Nếu để người ngoài biết được thì sẽ có bao nhiêu câu chuyện được thêu dệt nên chứ?
———
Mười giờ tối,
Cuối đông, càng về đêm trời lại càng thêm lạnh, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, lại càng khiến cho không khí thêm phần ảm đạm.
Hạ Tử Du đứng ngẩn người ở ngoài ban công, ánh mắt không có tiêu cự thẫn thờ nhìn xa xăm về phía ánh đèn rực rỡ, trong lòng bỗng dâng lên một tia thống khổ bi ai.
Lúc chiều, Hoắc Quân Nghị có gọi điện nói rằng tối nay sẽ không về ăn cơm cùng cô được, bảo cô cứ ăn trước rồi nghỉ ngơi, không cần phải chờ hắn. Nhưng bây giờ cũng đã khuya...có khi nào đêm nay hắn sẽ không trở về?
Phải chăng lúc này hắn đang vui vẻ hạnh phúc ở bên cạnh vị tiểu thư họ Phùng kia, quên mất rằng có người vẫn luôn ngóng trông hắn quay lại?
Nghĩ tới đây, trái tim đột nhiên nhói đau như có ai bóp chặt, mí mắt ủ rũ nhắm chặt, hít sâu một hơi.
Vốn dĩ cô không nên vì thời gian gần đây hắn đối xử tốt với mình mà hi vọng xa vời. Xã hội thượng lưu đối với cô thật sự là cách xa vạn dặm, mà người đàn ông cô yêu thân phận lại quá cao quý, cho nên chuyện bọn họ ở bên nhau lâu dài là không thể nào.
Đôi vai nhỏ khẽ run, nước mắt nóng hổi bất giác lăn dài trên má, không phải cô chưa từng nghĩ tới, nhưng khi xảy ra rồi cô mới phát hiện bản thân vẫn còn yếu đuối tới vậy.
"Tiểu Du"
Giọng nói trầm thấp có chút ngập ngừng vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
Lúc Hoắc Quân Nghị từ Hoắc gia về tới chung cư thì đã hơn mười giờ đêm. Ban đầu hắn cứ nghĩ về nhà một lúc rồi sẽ trở lại ngay, không nghĩ tới chuyện quan trọng mà mẹ hắn nói lại liên quan tới cô gái nhỏ của mình.
Trong nhà chỉ bật chiếc đèn vàng nhỏ, ánh sáng yếu ớt hoà cùng không khí lạnh lẽo về đêm dễ dàng khiến con người ta cảm thấy cô đơn lạc lõng.
Hạ Tử Du lúc này chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng, cũng không khoác thêm áo khoác ngoài, vậy mà cô cứ thế đứng ở ngoài ban công hứng trọn từng cơn gió lạnh đang không ngừng thổi tới.
Dáng vẻ lẻ loi đó không khỏi khiến cho người ta muốn lập tức đem cô ôm vào lòng ra sức vỗ về an ủi.
"Anh...đã về!"
Vốn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, đột ngột bị Hoắc Quân Nghị gọi tên, Hạ Tử Du sững sờ mất mất giây, sau đó bàn tay vội vàng đưa lên lau khô nước mắt rồi mới gượng cười quay người lại.
"Khuya rồi sao không về phòng ngủ mà lại đứng ở đây? Có phải nhớ anh nên không ngủ được đúng không? Ngoan, mau vào nhà, lỡ như bị cảm lạnh thì sao?"
Cô gái nhỏ rõ ràng là vừa mới khóc xong, nhưng tại sao cô lại khóc?
Đau lòng bước nhanh về phía Hạ Tử Du đang đứng, bàn tay to đem cả người cô kéo sát vào trong ngực, đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên trán cô, thì thầm bên tai.
"Ân...không có anh bên cạnh em không ngủ được."
Hai cánh tay Hạ Tử Du vòng ra sau ôm chặt lấy thắt lưng bền chắc của Hoắc Quân Nghị, đầu nhỏ vùi sâu vào l*иg ngực ấm áp vững chãi, thành thật nói ra tâm tư của bản thân.
Không biết những suy nghĩ khi nãy của mình có đúng hay không, nhưng dù thế nào đi nữa, ít nhất cô đã từng có khoảng thời gian may mắn khi được sống chung cùng người đàn ông mà mình yêu bằng cả sinh mệnh, vì thế cô sẽ luôn trân trọng từng giây phút lúc bọn họ ở bên nhau.
"Nếu vậy bây giờ có phải chúng ta nên trở về phòng ngủ để tiếp tục chuyện giống đêm qua không? Hửm"
Hoắc Quân Nghị bật cười vì hành động làm nũng của Hạ Tử, hai cánh tay siết lấy cô gái nhỏ trong lòng như muốn khảm cả người cô vào người hắn.
Cảm nhận được cô có tâm sự, cho dù cô có giả vờ bình tĩnh như không có chuyện gì đi chăng nữa thì ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng vào mắt hắn cùng dáng vẻ giật mình vội vã lau nước mắt kia đã nói lên tất cả. Nếu cô không muốn nói, chắc hẳn là có lý do, hắn cũng không cưỡng ép.
"Anh thật xấu...lúc nào cũng chỉ bắt nạt em."
Môi đỏ khẽ chu lên, tay nhỏ đấm nhẹ vào bả vai của hắn trách yêu.
"Đúng, đúng, anh xấu xa, nhưng người xấu chỉ muốn bắt nạt một mình cô bé ngốc này thôi! Cho nên..."
"A...mau bỏ em xuống...Quân Nghị..."
Cả người bỗng dưng bị Hoắc Quân Nghị bế thốc lên, Hạ Tử Du theo phản xạ liền hốt hoảng vòng hai cánh tay ra sau ôm chặt lấy cổ hắn, giật mình la lớn.
"Không phải anh đang ở đây sao? Hay là em muốn nói anh nhanh lên chút...haha..."
Nhướn cao chân mày nhìn cô cố tình trêu đùa, đồng thời nhanh chóng tiến về phía phòng ngủ.
Đêm còn rất dài, bây giờ chỉ mới là bắt đầu, quần áo từng cái từng cái đáng thương nằm rải rác dưới mặt sàn, trong phòng lại không ngừng vang lên từng tiếng thở dốc ái muội...
———-
Mấy ngày sau,
Thời gian cứ thấm thoát thoi đưa, đối với chuyện xảy ra ngày hôm đó, Hạ Tử Du đã tự dặn với lòng, nếu thực sự tới một lúc nào đấy, Hoắc Quân Nghị nói không cần cô nữa, nói hắn muốn kết hôn, cô nhất định sẽ không chút do dự mà rời khỏi hắn, nhất định sẽ biến mất cuộc sống của hắn.
Đối với cô, chỉ cần thấy hắn hạnh phúc là cô đã mãn nguyện, không có gì tiếc nuối, cho dù người đi cùng hắn sau này không phải là cô đi chăng nữa.
Đang ở nhà bếp chuẩn bị bữa tối, bỗng nhiên nhạc chuông điện thoại vang lên báo có cuộc gọi tới, Hạ Tử Du nhanh chóng điều chỉnh nhiệt độ nhỏ lại nồi thịt bò hầm tiêu xanh rồi đi ra ngoài phòng khách cầm điện thoại lên, vừa thấy tên người gọi thì mỉm cười, lập tức nhấn nút nghe.
"Quân Nghị, em nghe."
"Bảo bối, anh xin lỗi, tối nay không trở về ăn cơm cùng em được rồi, anh đang trên đường tới sân bay, công ty ở bên Mỹ xảy ra chút sự cố cần anh phải trực tiếp qua đó xử lý gấp."
Hoắc Quân Nghị ngồi ở phía sau xe, ngón trỏ cùng ngón cái day day trán đầy vẻ mệt mỏi, nhưng giọng nói vẫn vô cùng trầm ấm.
"Ân, nếu vậy hẳn là rất quan trọng, nhưng... còn quần áo rồi đồ dùng cá nhân... Hay bây giờ em soạn rồi mang tới sân bay liền cho anh nhé?
Vẻ mặt Hạ Tử Du đầy lo lắng, vừa nói vừa bước nhanh về phía phòng ngủ.
"Không cần phiền vậy đâu, qua bên đấy anh mua sau cũng được. Em đó, ở nhà phải ngoan, ăn cơm đầy đủ đợi anh trở về nghe chưa?"
Có thể đoán ra được hành động lúc này của cô thông qua tiếng động, trong lòng Hoắc Quân Nghị đột nhiên có một tia ấm áp, còn chưa đi đã cảm thấy nhớ cô gái nhỏ ở nhà.
"Em có phải con nít đâu, còn anh đó, nhớ phải ăn đúng bữa, không được quá kén chọn, không được thức quá khuya, nhớ mặc thêm áo ấm..."
"Vậy có được nhớ em không?"
"Anh..."
Hạ Tử Du đang nghiêm túc căn dặn người nào đó, vậy mà hắn lại còn trêu cô.
Nói thêm với nhau mấy câu, trước khi kết thúc cuộc gọi, Hoắc Quân Nghị nói sẽ cố gắng xử lý công việc sớm nhất để trở về đón Giáng sinh cùng cô.
Quay trở lại nhà bếp, nhìn một bàn đồ ăn đã chuẩn bị gần xong, Hạ Tử Du khẽ thở dài, tối nay cô lại phải ăn một mình rồi.
Đang định đi qua xem nồi thịt hầm thì điện thoại lại lần nữa vang lên, cứ nghĩ là Hoắc Quân Nghị có việc gọi lại cho nên cô không nhìn màn hình mà theo thói quen vuốt màn hình sang chế độ nhận cuộc gọi.
"Quân Nghị, em nghe đây, có chuyện gì sao anh?"
"Xin lỗi, tôi là mẹ của Quân Nghị, cho hỏi đây có phải là số điện thoại của Hạ Tử Du không?"
Giọng nói từ tốn, không mang theo chút cảm xúc nào từ bên kia điện thoại vang lên.
Là...Hoắc phu nhân!
Cả người Hạ Tử Du lập tức chấn động, mắt đẹp mở to, bàn tay run rẩy siết chặt lấy điện thoại, đáy lòng dâng lên sự hoảng loạn khó nói thành lời.
"Alo"
Úc Noãn Tâm thấy không có ai nói gì thì tiếp tục lên tiếng.
"Hoắc...Hoắc phu nhân, xin chào, cháu là Hạ Tử Du đây ạ."
Hít sâu một hơi, đè nén lại lo sợ, Hạ Tử Du nhỏ giọng lắp bắp trả lời.
"Tử Du, đã lâu không gặp, không biết cháu còn nhớ ta không? Lúc trước cháu hay cùng bà nội Hạ, đầu bếp của gia đình ta tới Hoắc gia chơi với Ngữ Yên. Cháu còn nhớ chứ?"
"Dạ, cháu vẫn còn nhớ."
Đôi mắt Hạ Tử Du hiện rõ tia bất an, hàm răng cắn môi dưới tới trắng bệch, thành thật nói.
"Nếu vậy, sáng ngày mai, cháu có thể ghé qua Hoắc gia được không? Ta có một vài chuyện cần trao đổi với cháu, cứ coi như là ôn lại chút kỉ niệm. Sẽ không làm phiền cháu chứ?"
Tuy là hỏi ý kiến, nhưng ẩn sâu trong câu nói của Úc Noãn Tâm lại mang theo yêu cầu.
"Cháu..."
"Ngày mai cháu sẽ tới ạ."
Ngập ngừng một hồi, Hạ Tử Du biết khó lòng mà từ chối, vì vậy liền lên tiếng đồng ý.
"Tốt, vậy sáng mai gặp lại cháu."
Điện thoạt đã ngắt kết nối từ lâu, nhưng tâm tình Hạ Tử Du lại rất phức tạp. Có phải Hoắc phu nhân đã phát hiện ra chuyện cô và Hoắc Quân Nghị ở chung với nhau?
Nếu vậy, buổi hẹn ngày mai... có phải Hoắc phu nhân sẽ đề nghị cô rời xa Hoắc Quân Nghị?!