Tổng Tài Vô Tình, Yêu Anh Thật Đau Lòng

Chương 50. Ai cũng có tâm tư

"Đã lâu không gặp! Thế nào? Có phải bây giờ cô đắc ý lắm phải không? Ngay cả Hoắc tổng mà cô còn dụ dỗ được. Hạ Tử Du, trước kia là tôi quá xem thường cô, không nghĩ tới trên thế giới này lại tồn tại loại người vẻ ngoài thì tỏ ra ngây thơ trong sáng nhưng thật ra bên trong lòng dạ lại xấu xa thâm hiểm hơn cả rắn rết."

Hạ Tử Du vừa mới từ nhà vệ sinh đi ra, không nghĩ tới lại chạm mặt Đỗ Kiều Kiều ở đây. Ánh mắt kia quá mức hung ác, đã thế còn có giọng điệu khinh thường chì chiết khó nghe như vậy.

Cô vẫn còn nhớ cái tát đau điếng ngày hôm đó của Đỗ Kiều Kiều. Cô gái này quá mức hung hăng phách lối, ỷ vào gia thế, học lực cùng nhan sắc mà không để ai vào mắt. Vì thế cô cũng không muốn dính dáng gì tới cô ta thêm nữa, chỉ nhàn nhạt nói:

"Tôi không hiểu cô đang nói gì, mà tôi cùng không quan tâm, xin lỗi, tôi còn có việc phải đi trước."

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Hạ Tử Du vừa mới định bước qua chỗ Đỗ Kiều Kiều đang đứng để đi ra ngoài thì liền bị cô ta chặn ngang lại, bộ dáng kiêu ngạo, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Vội gì chứ? Đừng tưởng có Hoắc tổng dựa vào rồi tỏ ra ta đây. Nói trắng ra, cô cũng chỉ giống như mấy con điếm rẻ tiền, để đàn ông đè dưới thân dày vò chơi đùa mà thôi. Cô hại tôi mất công việc ở Thái Thịnh, còn bị anh Quý Huân từ chối tình cảm, mối hận này, tôi không để yên cho cô đâu!."

Mi tâm khẽ nhíu lại, vẻ mặt Hạ Tử Du đầy mờ mịt, cố gắng giữ bình tĩnh:

"Cô đừng có khinh người quá đáng! Chuyện cô nghỉ việc ở Thái Thịnh và chuyện tình cảm của cô với trưởng phòng Quý tôi không hề hay biết và cũng không can thiệp vào. Có thể cô không tin nhưng những gì tôi nói đều là sự thật, Đỗ tiểu thư, tôi đã nói xong, làm ơn tránh đường."

"Hạ Tử Du, chuyện đã đến mức này mà cô còn muốn giả ngu? À cũng đúng, loại phụ nữ lẳиɠ ɭơ, chuyên dùng thân xác để đi câu dẫn đàn ông như cô thì làm gì có lòng tự trọng. Sẵn đây tôi cũng tiện thông báo cho cô biết, mấy ngày trước, chị họ của tôi và mẹ của chị ấy - Phùng phu nhân của tập đoàn hàng hải nổi tiếng nhất thành phố Y này đã đi dùng bữa cùng với Hoắc phu nhân - mẹ của Hoắc tổng để xem mắt. Nghe nói Hoắc phu nhân rất hài lòng về chị ấy, cho nên, chẳng bao lâu nữa, cô sẽ nhanh chóng bị Hoắc tổng đá đi không thương tiếc mà thôi! Đợi tới khi đó...haha, chỉ cần nghĩ tôi đã thấy vô cùng vui mừng. Tầng lớp hạ lưu mà muốn chen chân vào giới thượng lưu ư? Hừ...đúng là mơ mộng hão huyền, đỉa mà đòi đeo chân hạc!?"

Khóe miệng Đỗ Kiều Kiều nở một nụ cười châm biếm, sau đó ngẩng cao đầu hống hách rời đi.

Lúc đi ngang qua người Hạ Tử Du còn cố tình va mạnh vào vai cô.

"Hoắc phu nhân đã chọn được cô gái phù hợp cho Hoắc Quân Nghị?"

Bỏ qua đau đơn ở bả vai, lúc này cô đã không còn tâm trí để ý đến sự kiêu ngạo của Đỗ Kiều Kiều. Sắc mặt thoáng chốc liền tái nhợt hẳn đi, đứng ngây người thầm nghĩ.

Cô biết cái gì gọi là môn đăng hộ đối, hoàng tử nên sánh đôi cùng công chúa, nhưng khi nghe được tin này, trong lòng vẫn không khỏi chua xót.

Thì ra ngoài Đường San San thì vẫn còn rất nhiều tiểu thư danh giá, danh môn khuê nữ sẵn sàng xếp hàng dài để người đàn ông ưu tú như Hoắc Quân Nghị lựa chọn, mà cô...chỉ có thể là tình nhân bí mật.

"Ting...ting..."

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ, khi thấy tên người gọi, Hạ Tử Du vội lấy lại tinh thần rồi mới nhấn nút nghe, nhỏ giọng khẽ nói:

"Alo, em nghe."

"Tử Du, em đang ở đâu? Sao vào nhà vệ sinh lâu như vậy chứ? Hay...đã xảy ra chuyện gì?"

Thanh âm lo lắng xen lẫn nghi ngờ của Hoắc Quân Nghị ở đầu dây bên kia vang lên.

"Em không sao, chỉ là xảy ra chút sự cố, em ra ngay đây."

"Uhm, vậy anh đi lấy xe trước, đợi em ở trước cửa chính nhé!"

"Ân, em biết rồi."

Ngắt điện thoại, Hạ Tủ Du hít sâu một hơi điều chỉnh lại tâm trạng rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Ngồi trên xe, nhìn đồng hồ cũng đã đến giờ ăn trưa nên Hoắc Quân Nghị lên tiếng hỏi cô muốn đi ăn ở đâu, nhưng hỏi tới lần thứ hai vẫn không thấy cô trả lời, thì liền đưa mắt qua nhìn, tông giọng nâng cao thêm mấy phần:

"Tử Du, em có nghe anh nói không?"

Đang ngẩn người nhìn ra bên ngoài cửa xe, Hạ Tử Du giật mình quay người qua, biết biểu hiện của mình không được tốt cho nên khẽ mỉm cười, gượng gạo hỏi lại:

"Anh gọi em?"

"Anh hỏi em trưa nay muốn ăn gì mà em cứ mơ mơ màng màng, hay là bị say nắng rồi?"

Chân mày nhíu lại, nhân lúc dừng đèn đỏ Hoắc Quân Nghị liền đưa tay qua sờ lên trán cô kiểm tra nhiệt độ.

Không nóng a!

"Em không sao...vậy chúng ta đi ăn mì bò đi."

"Ừ, chiều theo ý em, nếu cảm thấy không khoẻ thì phải nói anh biết đó"

"Ân, em biết rồi, em có phải con nít nữa đâu."

Đèn chuyển qua xanh, Hoắc Quân Nghị tiếp tục xoay vô lăng, hoà vào dòng xe cộ tấp nập, nhưng vẫn không quên dặn dò cô gái nhỏ bên cạnh.

Quán mì bò này nghe nói đã có từ rất lâu đời, cha truyền con nối, tuy hơi xa trung tâm thành phố, không gian không tính là lớn lắm, cách bày biện lại theo phong cách cổ xưa nhưng vẫn rất đông khách tới ăn do mùi vị đặc trưng mà hiếm ở đâu có thể bắt chước được.

Hai tô mì nghi ngút khói nhanh chóng được phục vụ bưng lên, Hoắc Quân Nghị chu đáo đem đũa muống đưa cho Hạ Tử Du. Do sáng nay vận động nhiều nên chẳng mấy chốc mà hai người đã ăn sạch sẽ.

Trong lúc đợi tính tiền thì điện thoại Hoắc Quân Nghị bỗng có cuộc gọi tới, nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, rất nhanh hắn liền nhấn nút nghe:

"Mẹ, con nghe đây, sao lại gọi cho con giờ này?"

Nghe thấy cách xưng hô của Hoắc Quân Nghị, Hạ Tử Du theo phản xạ lập tức nhìn chằm chằm về phía hắn, tim bỗng đập liên hồi.

Là Hoắc phu nhân gọi tới!

"Ngay bây giờ? Có chuyện gì quan trọng mà Hoắc phu nhân triệu tập con về nhà gấp tới vậy chứ?"

"Được, con biết rồi, lát nữa gặp mẹ."

Hoắc Quân Nghị kết thúc cuộc gọi, lúc ngẩng đầu lên, vừa hay lại bắt gặp vẻ mặt thất thần như đang suy nghĩ điều gì của Hạ Tử Du.

"Hoá đơn của quý khách đây ạ."

Lúc người phục vụ mang hoá đơn tới, Hạ Tử Du mới bừng tỉnh, thu hồi lại suy nghĩ về câu nói ban nãy của Đỗ Kiều Kiều.

Tới khi lên xe, Hoắc Quân Nghị vẫn luôn âm thầm quan sát sắc mặt của cô. Hôm nay cô rất lạ, từ khi ở sân golf trở về cứ như người mất hồn, hay là do ngoài ý muốn gặp lại lão già Viên Khải Uy và cô gái chua ngoa đanh đá kia?

Bên trong xe vô cùng im ắng, Hoắc Quân Nghị thấy cô cứ im lặng không nói gì thì liền thấp giọng hỏi:

"Em không có gì muốn hỏi anh sao?"

"Hỏi...hỏi gì cơ?"

Hạ Tử Du ngơ ngác quay đầu qua, dù chỉ thấy một bên sườn mặt của Hoắc Quân Nghị nhưng cô có thể cảm nhận được dường như hắn đang không vui.

"Vừa nãy mẹ gọi cho anh nói về Hoắc gia có việc gấp. Bây giờ anh sẽ chở em về nhà nghỉ ngơi trước, hôm nay trông em có vẻ mệt mỏi rồi."

Ngữ khí Hoắc Quân Nghị lạnh lùng, nghe không ra cảm xúc gì.

"Hoắc...phu nhân...nếu vậy thì anh mau trở về đi, chắc là có chuyện quan trọng nên bác gái mới nói anh về nhà gấp như vậy."

Dù trong lòng rất tò mò muốn hỏi chuyện quan trọng đó là gì, nhưng do dự một hồi, cô lại quyết định không nói ra.

Có lẽ là chuyện đi xem mắt với Phùng tiểu thư nên Hoắc phu nhân mới gấp gáp tới vậy?

Cũng đúng, Hoắc Quân Nghị năm nay cũng đã ba mươi ba tuổi. Đa số đàn ông tới tuổi này thường

đã lập gia đình, con cái ít nhất cũng phải có một đứa bé, đằng này hắn vẫn chưa có động tĩnh gì. Đã thế hắn lại là con trai độc nhất của Hoắc gia, cháu đích tôn của dòng họ, người kế nghiệp duy nhất của tập đoàn Hoắc thị hùng mạnh. Cho nên việc Hoắc phu nhân lo lắng cho hôn nhân của hắn là điều hoàn toàn dễ hiểu.

Đáp lại câu nói của cô, Hoắc Quân Nghị chỉ hờ hững ừ một tiếng, rồi lại im lặng tập trung lái xe.

Chẳng mấy chốc xe đã dừng trước toà chung cư bọn họ ở. Trước khi xuống xe, Hạ Tử Du ngập ngừng một lúc rồi quyết định nhìn hắn khẽ hỏi:

"Tối nay... anh có trở lại đây không?"

"Sao thế? Cả đêm qua vẫn không đủ? Chưa xa anh mà đã thấy nhớ rồi à?"

Hoắc Quân Nghị nhướn chân mày, trêu chọc cô.

"Em chỉ muốn biết để nấu cơm cho anh thôi, ai mà thèm nhớ anh chứ!"

Nhận ra ẩn ý trong câu nói của hắn, hình ảnh da^ʍ mị điên cuồng đêm qua lại bất chợt xẹt qua trong đầu, khuôn mặt Hạ Tử Du nháy mắt đã trở nên ửng hồng vì mắc cỡ.

"Haha...da mặt sao vẫn còn mỏng như thế chứ? Ngoan vào nhà nghỉ ngơi trước, có gì anh sẽ gọi điện cho em sau."

Bàn tay to khẽ vuốt ve má cô, hành động dịu dàng tràn ngập cưng chiều.

Đợi tới khi Hạ Tử Du đi vào bên trong cửa chính toà chung cư, Hoắc Quân Nghị mới chịu lái xe đi.

Qua phản chiếu của cửa kính ở trong toà nhà, lúc xe của Hoắc Quân Nghị vừa rời khỏi, cô liền quay người lại, ánh mắt mất mát xen lẫn đau khổ dõi theo đuôi xe. Tới khi chiếc xe mất hút hẳn cô mới thất thểu đi về phía thang máy trở về căn phòng của bọn họ.

Cho dù Hoắc Quân Nghị có thật sự nghe lời Hoắc phu nhân đi xem mắt Phùng tiểu thư hay là có đồng ý kết hôn cùng cô gái nào đi chăng nữa, thì cô cũng có tư cách gì mà can thiệp, có tư cách gì mà chất vấn anh cơ chứ?

Quan hệ của Hoắc Quân Nghị và cô vốn dĩ chỉ là kim chủ với tình nhân, nói trắng ra cô chỉ là người làm ấm giường của hắn. Chưa kể tới thân phận của bọn họ quá mức chênh lệch, rõ ràng không hề có tương lai....