Sáng hôm sau,
Hạ Tử Du đang chìm trong giấc ngủ say, cả người như chú mèo nhỏ lười biếng nằm gọn trong l*иg ngực ấm áp vững chãi của Hoắc Quân Nghị, cánh tay vô thức ôm lấy thắt lưng bền chắc của hắn, hơi thở bình ổn đều đặn, hai cánh môi đỏ hồng thỉnh thoảng còn chu lên như đang bất mãn điều gì đó.
Mới tỉnh dậy không lâu, nhìn thấy một màn này, khuôn mặt anh tuấn vẫn còn nét ngái ngủ của Hoắc Quân Nghị liền nở nụ cười đầy cưng chiều.
Ngón tay đem mấy sợi tóc rối lộn xộn trước mặt Hạ Tử Du vén gọn ra phía sau, động tác cùng vẻ mặt vô cùng dịu dàng, tràn ngập yêu thương.
Hôm qua bọn họ triền miên suốt một đêm dài, từ phòng khách cho tới phòng bếp, nhà tắm, cuối cùng là trên giường ngủ, đâu đâu cũng để lại dấu vết hoan ái. Phải đến tận gần sáng, thấy cô khóc lóc đáng thương cầu xin, hắn mới không đành lòng mà buông tha. Thực sự khiến cô mệt mỏi rồi!
Ngắm nhìn mỹ nhân mềm mại trong lòng, sâu thẳm trong đôi mắt Hoắc Quân Nghị là tình cảm nồng đậm khó nói thành lời. Bản thân không thể không thừa nhận, dường như hắn đã bị cô mê hoặc đến thần điên bát đảo, trái tim cô đơn lạnh lẽo bao nhiêu năm cuối cùng đã tìm được người sưởi ấm.
Khoé môi nhếch cao, ngón cái với ngón trỏ nắm lấy đầu mũi cô lay nhẹ như vẫn hay cưng nựng đứa cháu gái nhỏ của mình.
Hạ Tử Du, em đúng là tiểu yêu tinh câu người mà!
Vốn dĩ muốn để cô ngủ thêm một lúc, nhưng sắc đẹp trước mặt thật khiến người ta khó lòng mà kiềm chế.
Hoắc Quân Nghị lập tức cúi người xuống, hôn lên đôi môi đang hé mở, tham lam mà liếʍ mυ'ŧ trêu đùa.
"Ưʍ..."
Mặc dù đang ngủ say, nhưng cảm giác khó thở, còn có cái gì đó ươn ướt nham nhám đang ở trên mặt mình làm loạn, Hạ Tử Du theo phản xạ mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn.
"Làm em tỉnh rồi!"
Thanh âm Hoắc Quân Nghị dịu dàng như nước, mỉm cười nhìn cô.
Hạ Tử Du ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn quên cả trả lời. Người đàn ông này, cho dù mới ngủ dậy, tóc tai rối loạn, ở cằm cùng mép còn lún phún râu mới mọc nhưng nhìn thế nào vẫn vô cùng gợi cảm hấp dẫn. Mỹ nam đúng là mỹ nam a!
"Thế nào, thấy anh quá đẹp trai đúng không?"
Nụ cười càng thêm phần đắc ý, bàn tay to khẽ xoa xoa đầu cô.
"Tự cao tự đại."
Bị phát hiện, Hạ Tử Du xấu hổ ửng đỏ mặt, mí mắt hạ xuống không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Nếu muốn nhìn thì cứ tiếp tục nhìn, cả người anh từ trên xuống dưới chẳng phải đều cho em nhìn hết rồi sao? Thậm chí còn chạm qua, hôn qua, chẳng hạn... như nơi này...hửm?"
Hoắc Quân Nghị cố ý trêu chọc, trầm thấp mờ ám dán sát vào tai cô thổi khí nóng, đồng thời bàn tay còn nắm lấy tay cô, hướng xuống phía dưới, đặt lên du͙© vọиɠ thô to đã bắt đầu có dấu hiệu thức tỉnh qua lớp chăn mỏng.
"A...anh...háo sắc...!"
Giật mình muốn rút tay lại, nhưng lực bất tòng tâm, Hạ Tử Du trừng to mắt như hờn dỗi nhìn hắn.
"Là do em xinh đẹp động lòng người, làm anh muốn ngừng mà không ngừng được."
Người đàn ông này, sao miệng lưỡi lại ngọt ngào trơn tru đến vậy cơ chứ!.
"Câu này... anh đã từng nói với bao nhiêu cô gái rồi?"
Nghĩ tới trước đây hắn từng quấn quít thân mật, từng nói những câu yêu thương dịu dàng như bây giờ với những cô gái khác, hai cánh môi Hạ Tử Du khẽ mím lại, trong lòng có chút ê ẩm, đau nhói.
"Em thật sự muốn biết?"
Nhìn ra được trong đôi mắt trong trẻo của cô ánh lên vẻ buồn bã mất mát, Hoắc Quân Nghị tự biết bản thân không phải loại đàn ông giữ thân trong sạch gì đó, những khi có nhu cầu giải quyết sinh lý, hắn sẽ tìm phụ nữ để giải toả, nhưng đơn giải chỉ là trao đổi, có qua có lại, cô cần tiền, tôi có rất nhiều tiền, cô cần danh vọng, vừa hay tôi lại có thừa quyền lực.
"Coi như em chưa hỏi đi."
Mí mắt hạ thấp, cô không muốn trái tim phải chịu thêm tổn thương nào nữa.
"Hạ Tử Du, em nghe cho kĩ những gì anh nói. Đúng là trước đây anh đã qua lại với không ít phụ nữ, anh không phủ nhận điều này, nhưng từ khi gặp lại em, sống chung cùng em, anh đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ, không còn dây dưa gì đến bọn họ nữa. Anh cũng không phải loại người có thể tuỳ tiện nói ra mấy câu dễ nghe với người mà mình không có tình cảm. Vì vậy không cần suy nghĩ lung tung, bây giờ tốt nhất là nên nghĩ cách làm thế nào để lấy lòng anh, hửm, cô bé ngốc?!"
Khẽ nâng cằm cô gái nhỏ lên, Hoắc Quân Nghị dùng tất cả sự dịu dàng, giống như nâng niu trân bảo, nhìn thẳng vào mắt cô, chân thành nói.
"Anh..."
Trái tim khẽ run rẩy, Hạ Tử Du nghẹn ngào không nói thành lời, khuôn mặt Hoắc Quân Nghị bỗng mờ đi vì một tầng hơi nước ở trong mắt.
"Ngoan, sao lại thích khóc nhè thế này? Còn khóc nữa, anh sẽ hôn em tới khi hết khóc mới thôi."
"Ưʍ..."
Nói rồi, không đợi Hạ Tử Du kịp phản ứng, hắn lập tức cúi đầu, chuẩn xác ngậm lấy môi cô, ngăn lại tiếng nấc ở cổ họng. Hai cánh tay ôm chặt cô vào lòng, tràn đầy du͙© vọиɠ chiếm hữu.
"Đáng ghét!"
Tới khi hai người tách ra thì hơi thở đã trở nên hỗn loạn, Hạ Tử Du xấu hổ đấm nhẹ vào vai hắn, làm nũng.
"Đúng...đúng...anh đáng ghét còn em thì đáng yêu! Phải rồi, hôm nay em có dự định gì chưa? Nếu không thì lát nữa cùng anh tới sân golf."
Nụ cười trên môi Hoắc Quân Nghị càng thêm sâu.
"Sân golf? Nhưng em không biết chơi!"
Hạ Tử Du vẻ mặt đầy ngơ ngác.
"Chẳng phải có anh ở đây sao? Hôm nay anh sẽ làm thầy giáo của em."
————
Mắt thấy người mới bước vào sảnh chờ là Hoắc Quân Nghị thì hai nữ nhân viên tiếp đón của sân golf đã nhanh chóng nở nụ cười ngọt ngào, đồng loạt cúi thấp đầu, cung kính chào hỏi:
"Hoắc tổng, hoan nghênh ngài, Lý tổng cùng Trương tổng cũng vừa mới tới, hiện đang đợi ngài ở ngoài sân rồi ạ!"
"Ân, cảm ơn."
Gật nhẹ đầu, Hoắc Quân Nghị nhàn nhạt trả lời rồi quay qua ôm lấy eo nhỏ của Hạ Tử Du cùng nhau đi vào bên trong, để lại những cặp mắt tiếc hận vẫn luôn dõi theo phía sau.
"Quân Nghị, mặt em có dính gì sao? Hay em mặc bộ đồ này có gì không đúng?"
Hạ Tử Du cúi đầu nhỏ nhìn lại bản thân một lượt, trên người cô lúc này đang mặc chiếc áo thun trắng dài tay có cổ kết hợp cùng quần váy xếp ly màu xanh đen dài tới ngang đùi, hai chân thon dài đeo đôi giày thể thao màu trắng, mái tóc đen thẳng được cột cao gọn gàng, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai khuyết một nửa, thoạt nhìn giống như sinh viên năm nhất đại học, vừa thanh thuần lại tràn đầy sức sống.
Bộ đồ này là do một tay Hoắc Quân Nghị lựa chọn rồi đặt bên cửa hàng giao tới tận nơi bọn họ ở, lúc mặc vào, không nghĩ tới lại vừa khít như được may riêng cho cô.
"Em nghi ngờ gu thẩm mỹ của anh?! Không cần lo lắng, rất đáng yêu, trông như nữ sinh cao trung."
Hoắc Quân Nghị nhướn cao chân mày, nhìn cô mỉm cười cưng chiều.
"Em mà là nữ sinh cao trung thì có phải nên gọi anh Hoắc đây một tiếng.... chú Hoắc? Như vậy mới phải phép a!"
"Em dám chê anh già?"
Mắt đen sâu thẳm khẽ híp lại như đe doạ.
"Không có, không có...chú Hoắc thật sự rất phong độ, không hề già một chút nào."
Hạ Tử Du thức thời, lập tức bày ra vẻ mặt đầy nghiêm túc, giơ ngón cái lên như chứng tỏ những gì mình đang nói hoàn toàn là sự thật
"Hình như anh đã chiều hư em rồi, để tối nay về nhà, xem anh trừng phạt em thế nào mới phải phép"
Bàn tay to đặt trên eo cô siết càng thêm chặt.
"Em sai rồi, Quân Nghị..."
"Aida, Hoắc tổng, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi, còn có vị tiểu thư này...chẳng phải là trợ lý Hạ đây sao?"
Hạ Tử Du còn chưa nói xong đã bị thanh âm sang sảng phóng khoáng ở gần đấy chặn lại, mà người vừa mới lên tiếng chính là người đàn ông mà cô chỉ muốn cách càng xa càng tốt, Viên Khải Uy - tổng giám đốc tài chính của tập đoàn The Sea.
"Viên tổng, thật trùng hợp."
Hoắc Quân Nghị nhạy cảm nhận ra được, từ khi xuất hiện, đôi mắt sáng rực của Viên Khải Uy vẫn luôn không chút kiêng dè mà chăm chú nhìn Hạ Tử Du như muốn ăn tươi nuốt sống cô, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu, sắc mặt đanh lại, chỉ muốn đem hai mắt của lão già háo sắc kia móc ra.
"Viên tổng, xin chào."
Trong đầu nhớ lại buổi tối bị hắn ép uống rượu cùng với mấy hành động đυ.ng chạm nhạy cảm, cả người Hạ Tử Du bỗng rùng mình một cái, tuy nhiên ngoài mặt vẫn cố nở nụ cười, khách sáo chào hỏi.
"Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, trợ lý Hạ hôm nay trông rất xinh đẹp, bộ đồ này vừa năng động nhưng không kém phần quyến rũ, Hoắc tổng của chúng ta đúng là có mắt chọn phụ nữ ở bên cạnh mình, thật khiến cho đàn ông chúng tôi ganh tị a!"
Câu nói đầy thâm ý của Viên Khải Uy vừa dứt, lập tức những người đứng xung quanh liền ném ánh mắt hứng thú mập mờ về phía Hạ Tử Du.
Cô gái này ngũ quan tinh xảo, làn da trơn bóng trắng mịn, khuôn mặt dù không trang điểm nhưng vẫn vô cùng nổi bật, ánh mắt trong suốt đơn thuần, quả là hiếm gặp giữa một rừng mỹ nhân lúc nào cũng trét một đống phấn trên mặt hay ít nhiều cũng đã đυ.ng chạm qua dao kéo.
"Viên tổng đã nói vậy, thì tôi lại càng phải giữ chặt trợ lý Hạ bên cạnh mình rồi! Cảm ơn Viên tổng đã nhắc nhở."
Cười như không cười, Hoắc Quân Nghị khéo léo che đậy đi từng đợt sóng ngầm trong lòng.
Mấy người đi cùng Viên Khải Uy đa phần đều là những nhân vật có máu mặt ở thành phố Y, trong mắt họ, tình nhân chỉ như đồ trang sức mang bên mình, không có người này thì sẽ có người khác, thậm chí còn thường xuyên trao đổi phụ nữ với nhau, tuỳ theo "khẩu vị".
Cho nên khi chứng kiến một màn này thì có chút bất ngờ ngoài dự đoán, không nghĩ tới Hoắc Quân Nghị lại lên tiếng bảo vệ cô gái kia như vậy, xem ra mối quan hệ của bọn họ thật sự không đơn giản.
Toàn là những người thức thời, cho nên bọn họ liền chủ động chuyển qua chủ đề khác, có mấy ai dám đắc tội với người của Hoắc Quân Nghị cơ chứ? Bọn họ còn muốn yên ổn làm ăn ở thành phố Y này nha!
"Thì ra là Hoắc tổng đang ở đây, không nghĩ tới mọi người lại tập trung đông đủ như vậy?"
Người vừa lên tiếng chính là Trương Chí Đằng, tổng giám đốc của tập đoàn bất động sản Green Land.
"Ôi, Trương tổng, Lý tổng, này...này, mọi người đã hẹn trước với nhau rồi đúng không? Bị tôi bắt gặp rồi nhé."
Viên Khải Uy cười khà khà, quay qua chào hỏi, tay bắt mặt mừng cùng Trương Chí Đằng và Lý Tấn Hanh.
Hạ Tử Du từ nãy giờ vẫn đứng im lặng bên cạnh Hoắc Quân Nghị, bỗng bị nhóm người mới tới làm cho chú ý mà đưa mắt nhìn qua, tới khi phát hiện cô gái xinh đẹp sắc sảo đứng phía sau Trương Chí Đằng thì giật mình sửng sốt, đó không phải là Đỗ Kiều Kiều ư?
Cô ta chẳng phải là trưởng nhóm của bộ phận Quan hệ xã hội của công ty Thái Thịnh, nay được xem như công ty con của tập đoàn Hoắc thị sao? Nhưng...sao cô ta lại đi cùng nhóm người này?
Cùng lúc đó, Đỗ Kiều Kiều đứng bên kia cũng đã lập tức nhận ra người đứng cạnh Hoắc Quân Nghị chính là Hạ Tử Du thì hai mắt của cô ta hơi nhíu lại, căm ghét trong lòng tăng thêm vài phần....