Đến giờ tan tầm, thu dọn đồ đạc xong xuôi, Hạ Tử Du liền cầm lấy túi xách đứng dậy đi ra ngoài.
Ngày mai đã là Giáng sinh, vì thế cô muốn đến trung tâm thương mại mua quà tặng cho Hoắc Quân Nghị.
Mặc dù tối qua lúc gọi điện hắn nói công việc ở bên đó bận rộn vẫn chưa xử lý xong, có lẽ sẽ không về kịp để đón Giáng sinh cùng cô. Tuy trong lòng hụt hẫng nhưng cô vẫn trấn an hắn, nói không sao, dặn hắn phải chú ý sức khoẻ, không được làm quá sức, phải ăn uống đầy đủ.
Càng cuối đông trời lại càng lạnh, vừa bước ra khỏi cửa công ty, một cơn gió lạnh thổi tới khiến cô rùng mình mà rụt người lại. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời âm u, mới sáu giờ mà trời đã tối đen như mực.
Kéo chặt hai vạt áo khoác sát vào người, bước chân vội vã hoà vào dòng người đông đúc đang háo hức ùa ra đường đi chơi Giáng sinh sớm.
Trung tâm thương mại lớn nhất thành phố toạ lạc trên con đường vô cùng sầm uất. Dọc theo con đường là các nhà hàng, khách sạn sang trọng được đầu tư trang trí công phu, bắt mắt. Ánh đèn neon rực rỡ, lấp lánh toả sáng cả một góc trời.
Đi dạo một vòng, cuối cùng Hạ Tử Du quyết định dừng trước cửa hàng trang sức cao cấp mua chiếc kẹp cà vạt bằng vàng để làm quà tặng cho Hoắc Quân Nghị. Do cửa hàng đang có chương trình ưu đãi đặc biệt, khách mua sẽ được khắc tên lên bề mặt của kẹp, trong đầu bất ngờ liền nghĩ tới chữ Happy.
Đúng vậy, cô muốn người đàn ông cô yêu luôn vui vẻ, hạnh phúc. Chỉ có như vậy, đến lúc rời đi cô mới không còn gì để nuối tiếc.
Tới khi rời khỏi trung tâm thương mại thì cũng đã gần tám giờ tối. Người ra đường càng lúc càng đông, đa số là các cặp đôi, nhóm bạn và gia đình đi cùng nhau, không khí vô cùng náo nhiệt.
Nhìn đi nhìn lại, chỉ có cô là đi một mình, bàn tay bất giác nắm chặt lấy quai giỏ xách, khoé môi nhếch nhẹ hiện lên nụ cười đầy cô đơn lạc lõng.
Bụng nhỏ bỗng kêu lên mấy tiếng, cô mới sực nhớ mình vẫn chưa có ăn tối. Mắt buồn đảo quanh một vòng, hôm nay cô muốn chọn một trong những nhà hàng nổi tiếng trên con đường này để ăn tối, coi như tự thưởng cho bản thân nhân dịp lễ Giáng sinh.
Do dự một hồi, Hạ Tử quyết định chọn nhà hàng Pháp ở ngay trước mắt để dùng bữa. Vì đang giờ cao điểm nên khách ở đây rất đông, lúc cô vào thì vừa hay có một cặp đôi vừa mới ăn xong nên mới có chỗ để ngồi.
Trong lúc xem menu đợi nhân viên phục vụ tới để gọi món, thì Hạ Tử Du bị cuộc đối thoại của cặp đôi trông khá sang trọng ngồi đối diện làm cho chú ý.
"A ! Anh nhìn xem, hai người mới bước vào có phải là Hoắc tổng của tập đoàn Hoắc thị với Phùng Ái Linh, ái nữ của Chủ tịch tập đoàn hàng hải Phùng thị không?"
"Ân, hình như đúng là họ rồi! Không nghĩ tới chúng ta lại được gặp mấy nhân vật lớn ở đây. Anh nghe nói hình như Hoắc tổng với con gái của chủ tịch Phùng đang hẹn hò với nhau đó. Mọi người trong giới kinh doanh đang bàn tán rất sôi nổi đề tài này, hôm nay được gặp bọn họ đi cùng nhau như vậy, anh nghĩ chuyện đó là sự thật rồi."
"Hai người họ đứng cạnh nhau trông đẹp đôi thật đấy, lại còn môn đăng hộ đối nữa. Cứ như hoàng tử với công chúa. Chắc không lâu nữa sẽ lại có một đám cưới cổ tích vô cùng xa xỉ của giới thượng lưu tràn ngập trên các mặt báo cho mà xem. Em cũng thật ganh tị a."
Do vị trí của cặp đôi kia vừa vặn có thể nhìn thấy chỗ cửa ra vào, mà cái tên Hoắc tổng được nhắc tới vô cùng rõ ràng. Hạ Tử Du tuy không phải là người nhiều chuyện nhưng lại bị câu chuyện của bọn họ lôi cuốn, theo quán tính liền quay đầu lại.
Trong nháy mắt, cả người cô cứng lại, trái tim giống như bị thứ gì đó rất bén nhọn đâm thẳng vào.
Kia không phải là Hoắc Quân Nghị sao?
Đi bên cạnh hắn là một cô gái xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, mái tóc màu nâu nhạt được uốn lọn bóng mượt như những con sóng nhỏ. Trên người mặc bộ vest màu trắng thanh nhã, tinh tế làm tôn lên cơ thể hoàn mỹ, dáng đi uyển chuyển. Từng cử chỉ nhỏ cho đến nụ cười đều toả ra khí chất tiểu thư danh giá mà không phải ai cũng bắt chước được.
Từ lúc hai người họ bước vào thì lập tức thu hút hầu hết ánh mắt của mọi người ở đây. Xung quanh đều xôn xao những câu nói ca ngợi hâm mộ xen lẫn một vài câu ganh tị tiếc nuối.
Ngây ngốc một lúc, hốc mắt dần dần ẩm ướt, lúc bóng dáng hai người họ khuất dần theo lối đi dành riêng cho khách vip, Hạ Tử Du mới từ từ xoay người lại vị trí ban đầu, mí mắt rũ xuống. Cô không hề phát hiện ra, bàn tay phải của mình đang siết chặt lấy chặt lòng bàn tay trái tới đỏ bừng.
Chẳng phải tối qua lúc gọi điện thoại hắn nói với cô là sẽ không thể về kịp trước Giáng sinh sao? Vậy một màn cô vừa chứng kiến khi nãy là gì chứ?
"Xin lỗi tiểu thư, để cô đợi hơi lâu, không biết cô đã chọn được món chưa ạ?"
Nhân viên phục vụ lịch sự mỉm cười, chuyên nghiệp hỏi.
"Xin lỗi...tiểu thư, cô không sao chứ?"
Mãi một lúc mà vẫn không thấy vị tiểu thư này nói gì, cứ ngây người nhìn chằm chằm vào menu, nhân viên phục vụ có chút khó hiểu tiếp tục lên tiếng hỏi lại, tông giọng lớn hơn một nấc.
"Tôi không sao, thật xin lỗi, tôi có việc đột xuất nên phải đi trước, hẹn cô lần sau."
Hạ Tử Du đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, bị câu hỏi của nhân viên phục vụ làm cho giật mình mà bừng tỉnh. Cố gắng nén xuống từng hồi chua xót, gượng cười lắc lắc đầu rồi nhanh chóng cầm lấy giỏ xách cùng túi đồ vội vã xoay người rời đi như chạy trốn thứ gì đó.
Ra khỏi nhà hàng, cô mới phát hiện ra bàn tay đang run lên bần bật, nước mắt kìm nén từ nãy giờ từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống.
Tại sao hắn phải nói dối cô chứ?
Là sợ cô buồn, sợ cô thất vọng? Hay là sợ cô biết chuyện sẽ gây sự, làm ảnh hưởng tới chuyện tình cảm của hắn?
Nếu không cần cô nữa, nếu đã chán ghét cô rồi thì chỉ cần nói một câu, cô sẽ lập tức rời đi mà. Hay trong lòng hắn, từ trước đến nay cô vẫn mãi là loại phụ nữ tâm cơ xấu xa, ham giàu sang phú quý, sẽ quấy lấy hắn không chịu buông?
Hoắc Quân Nghị, anh có biết mình tàn nhẫn như thế nào không?
Càng về đêm, nhiệt độ lại càng xuống thấp, từng cơn gió lạnh lẽo thổi tới giống như những nhát dao cứa vào da thịt. Hạ Tử Du thẫn thờ bước vô định giữa dòng người ngược xuôi, trong đầu không ngừng nhớ lại cuộc nói chuyện với Hoắc phu nhân cách đây mấy ngày.
"Cháu và Quân Nghị không phù hợp!"
Câu nói đó lại một lần nữa như mũi tên sắc bén đâm thẳng vào vết sẹo đã khép miệng lâu năm.
Cho dù cô có cố gắng thay đổi bản thân như thế nào đi chăng nữa thì xuất thân cùng hoàn cảnh sau lưng cô vẫn không cách nào thay đổi. Giữa bọn họ giống như có một rào cản vô hình, cô vĩnh viễn không thể nào chạm tới thế giới của Hoắc Quân Nghị.
Cô như vậy... thì lấy tư cách gì để so sánh với Phùng Ái Linh?
Những ngày qua được hắn yêu thương cưng chiều, cô thừa nhận đã từng hi vọng về một tương lai tốt đẹp. Người đàn ông vừa anh tuấn phong độ, tiền tài vô số, quyền lực vô hạn, có người phụ nữ nào lại không ao ước có được cơ chứ?
Nhưng cô lại quên mất người đàn ông hàng năm vẫn luôn được tạp chí doanh nhân cùng tạp chí phụ nữ uy tín bình chọn là người đàn ông độc thân cấp kim cương làm sao có thể lựa chọn một cô gái mồ côi cha mẹ, lại không có gia thế như cô làm đối tượng hẹn hò yêu đương công khai?!
Thẫn thờ bước đi không mục đích, cô không biết bản thân muốn đi nơi nào, cũng không biết nên làm gì.
Chẳng phải trước đây chính mình đã từng nói, chỉ cần nhìn thấy hắn hạnh phúc là đã thấy thoả mãn rồi hay sao? Vậy mà hiện tại, khi thấy hắn sánh đôi cùng cô gái khác, sao tâm lại đau như không thở được thế này?
Như người vô hồn đi mãi, đi mãi một lúc lâu, tới khi hai chân mềm nhũn, gót chân truyền tới cảm giác đau đớn cô mới bất giác dừng lại. Lúc ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện ra bản thân thế nhưng lại đang đứng trước toà chung cư mà cô sống cùng Hoắc Quân Nghị.
Khóe môi hiện lên ý cười nhợt nhạt, Hạ Tử Du, mày đúng là vô dụng, không có tiền đồ!
Mệt mỏi mở cửa bước vào, trong phòng tối đen như mực, Hạ Tử Du thở dài một hơi đầy muộn phiền rồi mới với tay bật đèn lên. Tới khi đem giày cởi ra, cô mới phát hiện đầu các ngón chân đã phồng rộp sưng đỏ, phía sau gót chân thậm chí còn đang rỉ máu.
Dẹp qua đau đớn ngoài da, đứng thẳng người dậy, cô lẳng lặng đứng im, đôi mắt ngấn nước nhìn xung quanh một vòng căn nhà. Nơi này...có lẽ cô không thể tiếp tục ở lại được nữa rồi.
Cho dù Hoắc Quân Nghị và Phùng Ái Linh có kết hôn với nhau hay không thì cũng đã đến lúc cô nên rời đi, quan hệ của bọn họ nên kết thúc. Có như vậy, mới không khiến cho hắn khó xử, mà cô cũng sẽ không phải đau khổ, dằn vặt bản thân thêm nữa.
Lặng lẽ đi vào phòng ngủ, mở tủ đồ, bàn tay khẽ vuốt ve lấy chiếc áo sơmi của Hoắc Quân Nghị, hít lấy hương thơm chỉ thuộc về hắn mỉm cười nhẹ nhõm.
Bao nhiêu năm nay, cô có khổ sở hay không, có vui vẻ hay không, thật ra cũng chẳng có ai quan tâm. Nếu đã quyết định ra đi, thì cần gì phải bày ra dáng vẻ sầu não để làm mọi người phiền lòng cơ chứ?