Hạ Tử Du không ngờ tới sẽ gặp lại Đường San San trong tình huống này, hai mắt bất giác nhìn nhanh về chỗ cô ta đang ngồi, cả người ngẩn ra mất mấy giây, sau đó miễn cưỡng mỉm cười cúi nhẹ đầu, cứng nhắc nói:
"Đường tiểu thư, xin chào."
"Không cần gọi em xa cách như vậy? Anh Bách Phong như anh trai của em, cho nên chị cũng như chị dâu của em mà."
Đường San San cười càng thêm ngọt ngào, giống như hai người bọn họ rất thân thiết.
"Nói vậy... mỹ nhân đây là hoa có chủ rồi ư? Sao tôi lại cảm thấy đau lòng thế này cơ chứ?"
Viên Khải Uy nghe tới đây vẻ mặt hiện rõ sự tiếc nuối, lời nói không rõ là thật lòng hay có ý trêu đùa.
Từ nãy giờ, Hoắc Quân Nghị đã thu hết một màn này vào trong mắt, sắc mặt phút chốc trở nên thâm trầm khó đoán, trong lòng như có hàng ngàn ngọn lửa đang âm ỉ cháy, nhưng vẫn tỏ ra bình thản nói:
"Không nghĩ tới một nhân viên nhỏ bé ở Hoắc thị lại khiến cho hai nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở đây thú vị như vậy? Đúng là trợ lý Hạ rất có năng lực! Cảm ơn cô đã mang hồ sơ đến, nếu đã làm xong nhiệm vụ rồi thì cô có thể trở về công ty tiếp tục công việc của mình."
Ánh mắt sắc lạnh liếc qua người Hạ Tử Du, trên thương trường, có ai mà không biết lão già họ Viên là một tay săn gái khét tiếng, nhưng cô gái này là người của hắn, kẻ khác muốn chạm vào ư? Nằm mơ cũng đừng mơ tới!.
"Ân, Hoắc tổng, vậy tôi xin phép, làm phiền mọi người rồi!"
Hạ Tử Du như đang đuối nước vớ được chiếc phao,
cho nên Hoắc Quân Nghị vừa nói xong cô liền nhanh chóng đáp ứng, nhưng còn chưa kịp xoay người rời đi thì đã bị Viên Khải Uy lên tiếng ngăn lại:
"Hoắc tổng, như vậy gọi là bóc lột sức lao động của nhân viên rồi a! Chúng ta chẳng phải cũng đang làm việc sao? Như vậy đi, Hạ tiểu thư đã cất công tới đây, chi bằng hãy ở lại thêm một lúc, công việc xong xuôi thì mọi người dùng bữa tối cùng nhau luôn, xem như thắt chặt thêm tình cảm cho lần hợp tác này giữa chúng ta, Hoắc tổng thấy thế nào?"
Lời đề nghị của Viên Khải Uy lập tức khiến không khí trong phòng trở nên im lặng đến đáng sợ, mọi ánh mắt dường như đều đổ về phía Hoắc Quân Nghị, dõi theo phản ứng tiếp theo của hắn.
Ý đồ của Viên Khải Uy đối với trợ lý Hạ đều quá rõ ràng, nhưng thể hiện lộ liễu như vậy lại giống như ép buộc người khác phải đồng ý.
"Viên tổng đã có nhã ý như vậy, thì cho dù lãnh đạo hay nhân viên của Hoắc thị tất nhiên sẽ luôn sẵn lòng, phải không trợ lý Hạ?"
Môi mỏng mang theo ý cười như có như không nhìn về cô gái nhỏ đang đứng ngẩn người kế bên.
"Tôi..."
Đột ngột bị hỏi ngược lại như vậy, trong lòng Hạ Tử Du dù cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, cô cũng không ngốc nghếch mà không nhận ra ánh mắt chứa đầy du͙© vọиɠ nguyên thuỷ người đàn ông họ Viên kia khi nhìn mình, nhưng chỉ cần nhìn thái độ của mọi người ở đây, có thể thấy, ai cũng kiêng nể hắn mấy phần, ngay cả Hoắc Quân Nghị cũng phải nói mấy lời khách sáo, cho nên cô không thể đắc tội.
Ngập ngừng một lúc, mới nói ra lời không nguyện ý:
"Rất vinh dự."
———
Nhà vệ sinh nữ,
Khi nãy phải uống liên tục mấy ly rượu, lúc này nhìn trong gương, khuôn mặt Hạ Tử Du đã xuất hiện vệt ửng hồng hai bên má, hai mắt hơi mơ màng, cổ họng khô nóng khó chịu, bàn tay phải chống vào bệ rửa mặt mới có thể đứng vững.
Nặng nề thở hắt ra, tửu lượng của cô không tốt, phải khó khăn lắm mới kiếm được cơ hội thoát khỏi đυ.ng chạm đầy mờ ám của lão già háo sắc Viên Khải Uy.
Nhớ lại vừa rồi ở trong phòng ăn, bị một đám đàn ông cười cười nói nói với ý tứ không tốt chút nào, đã thế do có rượu vào nên ánh mắt của bọn họ nhìn cô cũng ngày càng lộ liễu hơn, như thể muốn đem quần áo trên người cô lột sạch.
Những lúc đấy, cô đã mấy lần lặng lẽ đưa mắt nhìn sang Hoắc Quân Nghị cầu cứu, mong hắn có thể giúp cô thoát khỏi tình huống nhạy cảm này, nhưng đáp lại chỉ là cái liếc mắt hờ hững, lạnh nhạt như thể chuyện này không hề liên quan tới hắn. Cũng đúng, Đường San San đang ở đây cơ mà...
Khoé môi hiện lên nụ cười đầy châm chọc, có lẽ đối với bọn họ, phụ nữ như cô chỉ dùng để mua vui!
"Ngô, thì ra là chị Tử Du ở đây nha, em cứ nghĩ chị đi về rồi chứ?"
Đường San San vừa đẩy cửa toilet đi vào, thấy Hạ Tử Du đang đứng thẫn thờ trước gương thì ánh mắt đột nhiên lóe lên tia sáng khác thường, đôi môi đỏ mọng nhếch mép cười khẩy nhưng rất nhanh đã khéo léo chuyển thành vẻ mặt ngạc nhiên.
"Ân, Đường tiểu thư..."
Sửng sốt khi có người gọi tên mình, Hạ Tử Du vội quay người lại, nhận ra là Đường San San thì có chút bối rối khẽ nói.
"Chị vẫn ổn chứ? Có cần gọi anh Lăng Phong tới đón không?"
Đường San San nhìn kỹ một lát thì nhận ra Hạ Tử Du hình như đã hơi say, trong lòng không khỏi thêm khinh thường. Đến uống rượu còn kém cỏi như vậy mà đòi dành đàn ông với cô sao?!
"Không...không cần làm phiền anh ấy đâu, tôi có thể tự về được. Cảm ơn Đường tiểu thư đã quan tâm."
Hạ Tử Du xua xua tay, cô không muốn mọi chuyện tồi tệ thêm a.
"Nhiều khi em thật ganh tị với hai người đó, có thể danh chính ngôn thuận, công khai mối quan hệ cho mọi người biết, không như em với Quân Nghị...
Đến cả chuyện muốn được ở bên nhau cũng phải lấy lý do là công việc, chẳng hạn như lần làm gương mặt đại diện cho dự án này. Ban đầu em cũng không định nhận đâu, nhưng anh ấy nói muốn có cơ hội ở bên em nhiều hơn cho nên em mới nhận đó chứ!"
Đường San San nói ra những lời này, ánh mắt đắc ý không ngừng dõi theo từng chuyển biến trên nét mặt Hạ Tử Du.
Quả nhiên, cô ta đã thành công!.
Những câu đó của Đường San San như những mũi tên đang cắm thẳng vào trái tim của Hạ Tử Du. Còn gì đau khổ hơn khi biết người đàn ông mình yêu muốn ở bên cạnh cô gái khác chứ?
Đường San San xinh đẹp, tài giỏi lại quyến rũ động lòng người như vậy, trách không được Hoắc Quân Nghị vẫn luôn yêu thích cô ấy. Cô lấy gì để là so sánh, ganh tỵ với người ta?
Bàn tay siết chặt chân váy, Hạ Tử Du cố gắng ngăn lại nước mắt đang muốn chảy ra.
"Thật ra, cách đây không lâu anh ấy đã cầu hôn em, chỉ là khi đó em vướng bận về một vài điều khoản trong hợp đồng với nhà tài trợ cho nên chưa đồng ý. Vì thế có một khoảng thời gian, anh ấy đã giận em. Nhưng nhờ chuyện đó, em mới nhận ra được, Quân Nghị vẫn luôn bên cạnh, ủng hộ công việc mà em yêu thích. Đúng là khi hai người yêu nhau thật lòng, dù có gặp bất cứ trở ngại gì, hay dù cho có ai muốn chen vào thì đều vô ích. Em nói có đúng không chị Tử Du?"
Cố tình nhấn mạnh câu cuối, Đường San San nhìn sang Hạ Tử Du nở nụ cười chói mắt.
"Ân...Đường tiểu thư nói rất đúng."
Hạ Tử Du gượng cười gật đầu, ép bản thân không được lộ ra bất kì điểm gì bất thường để Đường San San phải nghi ngờ.
"À đúng rồi, nhân tiện gặp nhau ở đây, em muốn nhờ chị giúp một việc, đó là đến ngày em với anh ấy kết hôn, chị với anh Bách Phong nhất định phải làm phù dâu, phù rể cho bọn em nhé?"
"Hai người...sắp kết hôn?"
Thanh âm run run, hai mắt Hạ Tử Du mở lớn đầy kinh ngạc ngước nhìn Đường San San, tin tức này thực sự chấn động đối với cô.
"Đúng a, Quân Nghị anh ấy nói sẽ chọn một ngày thích hợp để thông báo cho tất cả mọi người biết. Em xem chị như người thân trong gia đình nên mới nói cho chị biết tin vui này trước, chị nhớ giữ bí mật này không để ai biết nha, nếu không anh ấy lại giận em mất!"
Đường San San rất tự tin với khả năng diễn xuất của mình. Trong lòng thầm nghĩ, người đàn ông mà cô xem trọng, nhất định phải có trong tay. Loại con gái thấp kém như cô mà muốn đấu với tôi?! Đúng là không tự lượng sức mình.
"Thôi chết, mải nói chuyện mà quên mất thời gian, em phải quay lại phòng ăn đây, không thôi Quân Nghị lại lo lắng đi kiếm em nữa. Đúng rồi, em thấy sắc mặt chị nhợt nhạt lắm, nếu cảm thấy không khoẻ thì cứ về trước đi, em sẽ nói lại với Quân Nghị, anh ấy chắc chắc sẽ không trách chị đâu."
Con ngươi ranh mãnh đảo qua vài cái, Đường San San làm bộ như thực sự rất lo lắng cho sức khoẻ của Hạ Tử Du.
"Tôi không sao thật mà, chỉ là lâu rồi không uống rượu nên trong người hơi khó chịu một chút. Đường tiểu thư cứ quay về phòng ăn trước đi, tôi đi vệ sinh xong sẽ trở lại ngay."
Ý thức được biểu cảm vừa rồi của mình có hơi thái quá, Hạ Tử Du nhanh chóng chấn chỉnh lại tâm trạng, khách sáo nói.
"Vậy... Em đi trước nhé, lát gặp lại."
"Ân, lát gặp lại."
Đưa bàn tay lên vẫy vẫy, nhưng vừa xoay người rời đi, khuôn mặt mang theo ý cười của Đường San San lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.
Ai muốn gặp lại mày chứ? Cái đồ quê mùa ngu ngốc, tốt nhất nên biến khỏi đây càng nhanh càng tốt!
Đứng ở trong này, Hạ Tử Du không hề biết vẻ mặt khinh thường cùng những suy nghĩ đó của Đường San San, mà lúc này cô cũng không còn tâm trí để mà quan tâm tới nó nữa.
Hoắc Quân Nghị sắp kết hôn?
Người đàn ông cô yêu sắp kết hôn?
Cuối cùng thì ngày này cũng đã đến.
Trái tim sao lại đau thế này?
Nếu không phải Đường San San nói cho cô biết, không biết người đàn ông kia sẽ im lặng tới khi nào.
Hèn chi dạo gần đây hắn luôn tỏ ra lạnh nhạt, xa cách với cô, hoá ra đều là có lý do.
Nhưng hắn không cần phải làm như thế, chỉ cần hắn nói cho cô biết, hắn đã chán cô, không cần cô nữa, cô nhất định sẽ lập tức rời đi, nhất định sẽ không quấy rầy tới hạnh phúc của hắn....