Hoắc Quân Nghị là người nói được làm được, cả một đêm này, hắn thật sự xem Hạ Tử Du như búp bê tìиɧ ɖu͙©, ở trên người cô không ngừng ép buộc dày vò, quan hệ với đủ loại tư thế, từ truyền trống cho tới táo bạo, mang theo mấy phần biếи ŧɦái.
Hắn không hề quan tâm đến cảm thụ của cô, chỉ biết thoả mãn du͙© vọиɠ của chính mình, đem tức giận cùng chiếm hữu bá đạo của bản thân trút hết lên cơ thể cô.
Sáng hôm sau, Hạ Tử Du bị âm thanh sột soạt gần đó làm cho mơ màng tỉnh lại. Lúc mở mắt ra đã thấy Hoắc Quân Nghị một thân quần áo chỉnh tề, tóc tai gọn gàng đang lấy đồng hồ đeo vào tay.
Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Hoắc Quân Nghị theo phản xạ mà quay người lại, ánh mắt
liền chạm vào thân ảnh mảnh mai đang cố chống tay ngồi dậy thập phần khó khăn ở trên giường.
Nhớ lại cảnh tượng hoang da^ʍ vô độ đêm qua của bản thân, hiện giờ trên người cô nhìn đâu cũng đều là dấu vết mờ ám do hoan ái để lại, đáy mắt hắn chợt xẹt qua tia đau lòng cùng áy náy, nhưng rất nhanh liền thu hồi lại, lạnh lùng ra lệnh:
"Sáng nay nghỉ ở nhà đi, chiều hãy tới công ty. Tới lúc đó đừng có dày ra bộ dáng nhợt nhạt, yếu đuối này cho mọi người thương hại."
Nói rồi, không quan tâm tới phản ứng của cô, liền mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Ngơ ngác nhìn theo bóng dáng người người đàn ông không có lương tâm kia, tới khi nghe tiếng cửa phòng khách ở phía ngoài đóng lại, cô mới chậm chạp rũ mắt xuống, ngẩn người một lúc lâu rồi nở nụ cười đầy chua xót.
Người ta thường nói, quan trọng nhất trong một mối quan hệ đó chính là sự tin tưởng, nhưng cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa từng tin cô.
Cũng đúng, cô và Hoắc Quân Nghị đơn thuần chỉ là giao dịch, hắn không thương cô, cái mà hắn muốn chỉ là cơ thể này.
Hít sâu một hơi, đè nén lại cảm giác đau rát giữa hai chân, đưa tay kéo bỏ chăn qua một bên, cả người nhếch nhác, không có gì che đậy cứ thế đi vào nhà tắm.
Đứng trước gương, Hạ Tử Du không khỏi sửng sốt, đây là cô sao?
Khuôn mặt hốc hác tiều tụy, ngay cả quầng thâm dưới mắt cũng thấy rõ ràng, tiếp tục nhìn xuống phía dưới, cũng không tốt hơn là mấy.
Cả người dính dáp, làn da vốn trắng nõn nay toàn là dấu hôn xanh tím trải dài từ cổ xuống tới bắp đùi, hai tay bị trói bằng carvat cũng để lại vết hằn đỏ chói mắt. Thậm chí lúc này, do cô đang đứng nên tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn đọng lại ở sâu bên trong âʍ ɦộ cứ thế mà chảy ra không ít. Nhìn một màn này, liền biết tối qua bọn họ có bao nhiêu kịch liệt, điên cuồng.
Để từng dòng nước lạnh dội thẳng từ đầu xuống tới mắt cá chân, bả vai run rẩy theo từng tiếng nấc nghẹn ngào. Nước mắt tủi thân, uỷ khuất hoà cùng dòng nước...
Tới khi tắm xong cũng mới hơn tám giờ sáng, mặc bộ đồ thoải mái ở nhà, Hạ Tử Du đi vào phòng bếp, nấu một bát mì trứng cùng rau chân vịt lấp đầy chiếc bụng đang kêu réo. Sau đó trở về phòng ngủ, gỡ bỏ ga trải giường cùng mớ chăn mềm lộn xộn dính đầy chất lỏng do hoan ái để lại kia vào máy giặt.
Xong xuôi đâu đó, cô tiến lại bàn trang điểm ngồi xuống ghế, từ trong hộc tủ lấy ra một vỉ thuốc màu trắng, bóc ra một viên cho vào miệng rồi ngửa cổ nuốt xuống.
Đây là thuốc tránh thai hàng ngày, từ khi cô và Hoắc Quân Nghị sống chung, cô đã bắt đầu uống nó.
Không phải cô không thích trẻ con, thế nhưng với mối quan hệ hiện tại của bọn họ, nếu đứa bé xuất hiện sẽ trở nên vô cùng khó xử.
Ánh mắt mất mát nhìn xuống bụng nhỏ, nếu cô không uống thuốc, dựa vào số lần quan hệ mà hắn bắn trực tiếp vào bên trong, có lẽ bây giờ cô cũng đã có đứa nhỏ của riêng mình, chỉ sợ là nếu cô thực sự làm vậy, Hoắc Quân Nghị sẽ càng thêm chán ghét, coi thường cô hơn.
Vốn dĩ bọn họ thuộc về hai tầng lớp khác nhau, cô cũng không ngốc mà không hiểu rằng, sẽ tới một ngày, bọn họ buộc phải tách ra. Hắn có gia đình nhỏ của hắn, cô trở về với thế giới thuộc của cô, vì thế tốt nhất đứa bé vẫn không nên xuất hiện lúc này!.
———
Kể từ ngày hôm đó, thái độ của Hoắc Quân Nghị đối với cô luôn xa cách, lạnh nhạt. Buổi tối cũng không dùng cơm cùng cô như trước đây, đã vậy còn về nhà rất khuya. Nếu có chạm mặt nhau hắn cũng chỉ hờ hững nhìn, xem cô như người xa lạ rồi nhanh chóng đi lướt qua.
Thế nhưng nhu cầu trên giường mỗi đêm của hắn lại hoàn toàn ngược lại. Cho dù có về trễ đến đâu, mặc kệ cô đang ngủ hay thức, không quan tâm cô có mệt hay không, hắn vẫn sẽ thô bạo lột hết quần áo trên người cô xuống, xem cô như đối tượng phát tiết, chỉ biết thoả mãn du͙© vọиɠ của bản thân.
Đã mấy lần cô muốn tìm cơ hội để giải thích rõ ràng mọi chuyện cho hắn hiểu nhưng rốt cuộc lại bị ánh mắt lạnh lẽo như hồ băng kia làm cho đổi ý.
Chiều hôm nay, vốn dĩ Hạ Tử Du đang tập trung miệt mài đọc một sấp báo cáo tổng kết quý của các phòng ban thì bị tiếng điện thoại di động làm cho giật mình, khi nhìn thấy tên người gọi hiện trên màn hình, tuy có chút khó hiểu nhưng cô lập tức nhấn nút nghe:
"Thư ký Lương, em nghe đây ạ?"
"Tử Du, chuyện là thế này, em đi đến bàn làm việc của anh, ở gần cái máy in có một tập hồ sơ màu vàng, trong đó là bản hợp đồng quan trọng khi nãy anh sơ suất để quên, bây giờ em mang liền tới khách sạn Skypax phòng họp tổng thống giúp anh, càng nhanh càng tốt nhé!"
Thanh âm có chút gấp gáp cùng lo lắng của Lương Sở Tiêu vang lên qua điện thoại.
Hợp tác lần này với tập đoàn bất động sản The Sea, Hoắc tổng của bọn họ rất coi trọng, còn đích thân đi gặp đối tác, thế mà anh lại có thế bất cẩn để quên hợp đồng ở công ty, đúng là anh không muốn nhận tiền thưởng cuối năm rồi !?
"Ân, em thấy rồi, em sẽ đi ngay bây giờ."
Dẹp lại công việc đang làm dở, Hạ Từ Du nhanh chóng đi lại bàn làm việc của thư ký Lương, cẩn thận để tập hồ sơ vào giỏ xách rồi vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
Skypax là khách sạn năm sao cao cấp nổi tiếng nhất ở thành phố Y. Thiết kế độc đáo lạ mắt, trang trí nội thất cực kì xa hoa lộng lẫy, lại nằm trong vùng đất đắc địa nhất ngay khu trung tâm, nghe nói ở đây giá phòng một đêm rẻ nhất cũng gần ba ngàn đô, gấp mấy lần tháng lương của cô a.!
Đi tới quầy lễ tân, khi Hạ Tử Du nói có việc gấp cần lên phòng họp tổng thống thì liền được nhân viên ở đây niềm nở cung kính hướng dẫn do khi nãy đã được thư ký Lương gọi điện xuống nhờ hỗ trợ.
Lên tới tầng ba mươi lăm, cửa thang máy vừa mở thì cũng đúng lúc thư ký Lương từ trong phòng họp bước ra, trông thấy Hạ Tử Du thì liền vui mừng bước nhanh tới.
"May quá, em tới rồi, cảm ơn em nhiều nhé? Anh sắp bị ánh mắt như muốn lọc da róc xương của Hoắc tổng làm chết khϊếp rồi!"
"Anh không nói quá đó chứ? Thư ký Lương anh minh của chúng ta mà cũng có ngày này sao? Nhiệm vụ đã hoàn thành, em về trước đây, anh mau vào trong đi."
Hạ Tử Du bật cười khi nhìn thấy dáng vẻ cùng biểu cảm cố tỏ ra sợ hãi của thư ký Lương.
"Ừm, vậy em về cẩn thận, mai gặp lại."
Lương Sở Tiêu mỉm cười gật đầu, mới quay người đi được hai bước thì bỗng điện thoại rung lên báo có cuộc gọi tới buộc anh phải dừng lại nghe máy.
"Đúng rồi, tôi là Lương Sở Tiêu."
"Tôn Huệ Mẫn là vợ tôi."
"Cô nói gì...cô ấy hiện giờ đang ở đâu? Được...được, bây giờ tôi sẽ đến ngay tức khắc. Cảm ơn cô đã báo tin."
Vẻ mặt Lương Sở Tiêu đầy hốt hoảng, Hạ Tử Du đang bấm thang máy xuống, nghe thấy vậy trong lòng dự cảm có chuyện không hay xảy ra liền quay đầu lại, còn chưa kịp mở miệng hỏi thì thư ký Lương đã gấp gáp lên tiếng trước:
"Tử Du, tập hồ sơ này giúp anh mang vào bên trong
giao cho Hoắc tổng nhé! Vợ anh mới xảy tai nạn, bây giờ anh phải tới bệnh viện liền với cô ấy."
"A...chị ấy có bị nặng lắm không? Vậy anh mau đi đi, chuyện này giao lại cho em."
Nhận lấy tập hồ sơ từ thư ký Lương, Hạ Tử Du cũng lo lắng không kém.
"Anh cũng chưa rõ, thôi anh phải đi đây, em mau mang vào đi, Hoắc tổng đang đợi bên trong."
Cửa thang máy đúng lúc vừa mở, Lương Sở Tiêu nói
xong liền vội vàng hấp tấp chạy đi.
Hít sâu một hơi, Hạ Tử Du đi lại phía phòng họp, bàn tay đưa lên cửa gõ mấy cái, tới khi bên trong có một giọng nói nhàn nhạt "mời vào" vang lên cô mới đẩy cửa bước vào.
"Xin lỗi đã làm phiền mọi người."
Hạ Tử Du cúi thấp đầu thay cho lời chào, lịch sự lên tiếng.
Mỹ nữ vừa xuất hiện, lập tức thu hút tất cả ánh mắt tò mò của những người trong phòng. Cô gái xinh đẹp thanh thuần này là ai? Tại sao lại vào đây?
Hoắc Quân Nghị ngồi ở phía đầu bàn họp, thấy người mới đi vào là Hạ Tử Du thì đáy mắt thoáng qua tia kinh ngạc, mi tâm hơi nhíu lại,
"Thư ký Lương đâu?"
"Thư ký Lương có việc đột xuất cần phải đi xử lý gấp nên nhờ tôi đem đồ đến cho Hoắc tổng."
Bị nhiều người nhìn như vậy, trong lòng Hạ Tử Du lập tức dâng lên cảm giác áp bức, nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, ánh mắt hướng về chỗ Hoắc Quân Nghị đang ngồi, khẽ trả lời.
"Vậy đem lại đây."
Hỡ hững nói, Hoắc Quân Nghị không hiểu sao trong lòng vô cùng khó chịu khi thấy một đám đàn ông ngồi ở đây cứ nhìn cô chằm chằm như hổ rình mồi, hận không thể đem mắt bọn họ móc hết ra!
"Đây không phải là Hạ tiểu thư sao? Không nghĩ sẽ gặp lại chị ở đây!"
Thanh âm mềm mại dịu dàng như nước hồ thu của Đường San San vừa cất lên liền thu hút chú ý của mọi người.
Con nhỏ chết tiệt này, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Đối lập hoàn toàn với nụ cười tươi rói sáng lạn đang hiện hữu trên môi, thâm tâm Đường San San đang không ngừng chửi rủa vì Hạ Tử Du vừa xuất hiện liền chiếm lấy hết sự quan tâm của mọi người, đúng là hồ ly tinh!.
"Hai mỹ nhân đây biết nhau hử? Đúng là cái đẹp luôn có sức cuốn hút mạnh mẽ? Càng nhìn càng không nỡ rời mắt."
Viên Khải Uy mỉm cười đầy thần bí, đôi mắt một mí có chút thất thố tỉ mỉ quan sát Hạ Tử Du từ trên xuống dưới.
Cô gái này dù chỉ trang điểm đơn giản nhưng đường nét khuôn mặt lại vô cùng tinh xảo. Môi đỏ hồng, mũi cao thẳng tắp, đôi mắt to đen như ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm. Tuy chỉ mặc bộ váy công sở đơn giản nhưng dáng người cùng làn ra trắng nõn trơn mịn lộ ra kia, thật khiến cho người ra muốn chạm vào mà vuốt ve!
Người vừa lên tiếng chính là tổng giám đốc tài chính của tập đoàn The Sea, Viên Khải Uy. Dù đã ngoài năm mươi tuổi nhưng nhờ chăm chỉ tập thể dục nên bề ngoài trông rất phong độ, ở trong giới thượng lưu nổi tiếng là người đàn ông đào hoa sát gái.
Ông từng cặp qua không ít ngôi sao, người đẹp nổi tiếng ở trong lẫn ngoài nước, nhưng khi nhìn thấy Hạ Tử Du liền ngẩn ra, đúng là mẫu phụ nữ xinh đẹp thanh thuần mà ông đang tìm kiếm bấy lâu nay, dáng vẻ yểu điệu mềm mại đó...lúc ở trên giường sẽ tuyệt diệu đến mức nào đây? Chỉ cần nghĩ tới đó đã thấy vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ...
"Cũng có thể nói là quen biết, Hạ tiểu thư đây chính là bạn gái của một người anh mà tôi quen đã rất lâu. Hai người họ sắp kết hôn rồi, cho nên có khi bây giờ tôi phải gọi một tiếng chị dâu mới phải phép, đúng không chị Tử Du?"
Khoé môi Đường San San cong lên, ánh mắt đảo qua Hạ Từ Du một cái rồi lại hạ xuống, khéo léo che giấu đi tia khinh thường chán ghét.