Tổng Tài Vô Tình, Yêu Anh Thật Đau Lòng

Chương 45.Bí mật năm xưa

"Đường tiểu thư có chuyện gì sao?"

Hoắc Quân Nghị trong lòng bất an, bước chân có chút vội vàng, vốn đang muốn đi đến khu nhà vệ sinh để kiếm cô gái nhỏ của mình, nhưng vừa mới tới khúc cua để đi đến đó thì đúng lúc đυ.ng phải Đường San San cũng từ trong đấy đi ra, đã vậy cô ta còn cố tình chặn ngang trước mặt hắn.

"Lâu ngày không gặp, chẳng lẽ em muốn nói chuyện với anh cũng không được sao?"

Đường San San dịu dàng nhìn Hoắc Quân Nghị, nụ cười đầy ngọt ngào quyến rũ, hai tay đặt lên l*иg ngực hắn nhẹ mơn trớn vuốt ve, cả cơ thể ưỡn về phía trước như muốn quấn chặt lấy người Hoắc Quân Nghị.

"Tôi với cô thì có gì để nói?"

Hoắc Quân Nghị cười khẩy nhìn cô ta lạnh nhạt hỏi ngược lại.

"Quân Nghị, anh đừng giận em nữa được không? Thật xin lỗi, người ta đã biết sai rồi, chuyện năm đó là em bị người khác hãm hại, anh cũng biết mà, trong trái tim em chỉ có mỗi một mình anh thôi, em yêu anh, vẫn luôn yêu anh. Quân Nghị, chúng ta quay lại như lúc trước nha anh? Từ nay về sau, anh muốn em làm gì, em đều sẽ ngoan ngoãn làm theo, sẽ luôn ở bên cạnh mỗi khi anh cần."

Hai mắt sóng sáng yêu mị, thanh âm ngọt ngấy như mật, hai cánh tay Đường San San luồn xuống dưới hông hắn ôm chặt lấy, làm nũng khẽ nói.

Có mấy người đàn ông có thể chống lại sức hấp dẫn của cô cơ chứ? Chỉ cần cô dỗ ngọt một xíu, chẳng phải đều quỵ luỵ dưới chân cô để mong được cung phụng hay sao?

"Đường tiểu thư không hổ danh là diễn viên tài năng, mấy lời nói giả tạo đó thiết nghĩ cô nên nói với mấy lão già nhiều tiền dễ tin người kia thì hơn. Vả lại, loại phụ nữ bị biết bao đàn ông chơi qua như cô, tôi ngại bẩn."

Hoắc Quân Nghị không chút khách khí dập tắt tính tự mãn của người phụ nữ tham lam này, hắn không muốn mất thêm thời gian với cô ta nữa.

"Anh...dù sao trước đây chúng ta đã từng hạnh phúc bên nhau, sao anh lại có thể nói em như vậy được?"

Đường San San bị nói trúng tim đen, cảm thấy xấu hổ cực kỳ, nhưng vẫn cố gắng bám chặt lấy cánh tay hắn tỏ vẻ đáng thương.

"Đủ rồi, Đường San San, tôi nhắc lại lần cuối cùng, chuyện của cô và tôi đã kết thúc từ tám năm trước, nếu cô còn muốn tiếp tục làm người nổi tiếng thì tốt nhất nên tập trung làm tốt công việc của mình, đừng lấy tôi ra làm bình phong che đậy cuộc sống phóng đãng của cô, tốt nhất hãy tránh xa cuộc sống của tôi, hiểu chứ? Tôi không nghĩ mình đủ kiên nhẫn một lần nữa đâu."

Mi tâm nhíu càng lúc càng chặt, người phụ nữ này làm nhiều việc thật sự khiến người ta chán ghét, có lẽ trước đây chia tay với cô ta là may mắn đời này của hắn.

Mặc dù Hoắc Quân Nghị đã chủ động đứng nép vào góc khuất ở bên ngoài hành lang ít người qua lại, nhưng chỗ này lại là con đường duy nhất dẫn đến khu nhà vệ sinh, cộng với dáng vẻ vô cùng nổi bật của cả hai cho nên vẫn thu hút nhiều cặp mắt tò mò ngoái nhìn lại mỗi khi đi ngang qua.

"Em..."

Lời còn chưa kịp nói hết, khoé mắt Đường San San bất chợt bắt gặp Hạ Tử Du đang từ phía nhà vệ sinh bước ra, hai mắt xảo quyệt đảo nhanh một vòng, sau đó đột nhiên kiễng chân lên, hai cánh tay trắng nõn quấn chặt lấy cổ Hoắc Quân Nghị ghì xuống, cố tình để đôi môi đỏ mọng của mình chạm vào môi hắn, nỉ non làm nũng:

"Người ta chỉ muốn anh, chỉ có anh mới khiến người ta sung sướиɠ nhất...ưʍ..."

Hạ Tử Du vừa mới bình ổn lại tinh thần, tuy nhiên chất cồn lúc này hình như đã phát huy tác dụng, cả người mệt mỏi khó chịu, bàn tay đưa lên trán day nhẹ, chỉ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Nhưng âm thanh nhạy cảm cùng hành động mập mờ của hai người phía trước khiến cô dù không muốn chú ý cũng không được, hai mắt vô thức liếc nhanh qua, tới khi nhận ra hai nhân vật kia là ai bước chân chợt cứng đờ đứng im tại chỗ, bàn tay cầm giỏ xách siết chặt tới trắng bệch, trong đầu hiện lên những câu nói khi nãy của Đường San San...

Một lần nữa tận mắt chứng kiến người đàn ông mình yêu ôm hôn thân mật cùng người phụ nữ khác, còn gì có thể đau đớn, tuyệt vọng bằng?!

"Này, này...sao mọi người lại tập trung hết ở đây chứ? Trợ lý Hạ đó, sao lại đi lâu như vậy? Có phải đang hẹn nhau đào tẩu đúng không?"

Thanh âm sang sảng của Viên Khải Uy bất ngờ vang lên lập tức phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.

Thấy có người tới, Hạ Tử Du vội vã nghiêng người, đưa tay lên mặt gạt đi nước mắt không biết đã chảy ra từ bao giờ, sau đó hít sâu một hơi, quay mặt lại gượng cười như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đúng lúc này, Hoắc Quân Nghị cũng giật mình đẩy mạnh Đường San San qua một bên, ánh mắt mang theo tia lo lắng khi chạm phải thân ảnh nhỏ bé đơn độc đứng cách đó không xa, vậy mà từ nãy giờ hắn lại không nhìn thấy!.

Dù bị động tác có phần thô lỗ của Hoắc Quân Nghị làm cho cơ thể loạng choạng đứng không vững, nhưng tâm trạng Đường San San lại vô cùng đắc ý.

Chân mày sắc sảo nhướng cao, nhìn qua chỗ Viên Khải Uy đang đứng, cười nói:

"Viên tổng nói vậy thật là oan uổng mà! Chẳng qua là tôi với Hoắc tổng có mấy việc riêng tư cần trao đổi cùng nhau, với lại hình như Hạ tiểu thư không được khoẻ cho nên tôi mới đứng đây đợi cô ấy."

"Ai nha! Trợ lý Hạ không khoẻ sao? Nếu mệt thì cứ về nhà nghỉ ngơi, hay để anh đưa em về nhé? Hửm, tiểu mỹ nhân!"

Viên Khải Uy nghe thấy vậy liền sốt sắng đi như chạy về phía Hạ Tử Du, hai mắt chứa đầy ham muốn du͙© vọиɠ lướt trên cơ thể mềm mại. Khi đến gần, bàn tay vô cùng tự nhiên vươn ra ôm lấy eo nhỏ của cô kéo sát vào người hắn, câu cuối còn mờ ám ghé sát vào tai cô trầm khàn nói nhỏ.

"Không...không cần đâu, cảm ơn Viên tổng đã quan tâm, tôi có thể tự đi được."

Cho dù đã chuếnh choáng say nhưng Hạ Tử Du vẫn đủ nhận thức nhận ra bàn tay to của Viên Khải Uy đang sờ loạn trên người cô, còn có hơi thở nóng rực, nồng nặc mùi rượu đang phả vào mặt.

Rùng mình một cái, dù rất muốn ngay lập tức đẩy người đàn ông háo sắc này ra, nhưng cô chỉ có thể nhích người cách xa hắn một chút, né tránh khuôn mặt đã đỏ bừng vì say đang cố tình áp sát vào cần cổ của cô.

"Trợ lý Hạ đã có tôi đưa về, Viên tổng không cần bận tâm tới chuyện này. Cả ngày bận rộn, tôi nghĩ mọi người cũng mệt rồi, cho nên tối nay nên dừng lại ở đây đi."

Đôi mắt sâu thẳm đằng đằng sát khí của Hoắc Quân Nghị chiếu thẳng vào cánh tay đang sờ mó lung tung của Viên Khải Uy.

Lời vừa dứt, hắn không chút khách khí đưa tay qua, chuẩn xác nắm lấy bả vai Hạ Tử Du, kéo mạnh cô về phía mình.

"A.!"

Sợ hãi la lên, Hạ Tử Du đứng không vững, cả người đều dựa sát vào Hoắc Quân Nghị, hoảng hốt mở to mắt, không nghĩ tới hắn lại làm vậy trước mặt Đường San San. Chẳng lẽ hắn không sợ cô ấy ghen?

"Hoắc tổng... chẳng phải đã có minh tinh Đường San San ở bên cạnh rồi sao? Tối nay, chi bằng Hạ tiểu thư để tôi lo có phải sẽ tốt hơn không?"

Viên Khải Uy bị giành mất con mồi ngon ngay trước mặt, tâm tình tuy bực tức nhưng vẫn còn chút kiêng dè với thế lực của Hoắc Quân Nghị nên cũng không dám tỏ rõ thái độ, dù sao cũng chỉ là phụ nữ, không có người này thì vẫn còn người khác.

Chỉ là cô gái này...hắn thật sự rất muốn nếm thử hương vị vừa thanh thuần vừa hấp dẫn kia, lúc ở trên giường sẽ tuyệt diệu tới mức nào!.

"Đành để Viên tổng thất vọng rồi, cô gái này là người của tôi, vì vậy, xin phép đi trước."

Hoắc Quân Nghị không cần suy nghĩ liền dứt khoát lên tiếng cự tuyệt, dập tắt ý nghĩ đen tối của Viên Khải Uy rồi hiên ngang ôm Hạ Tử Du rời đi trước cặp mắt ngỡ ngàng của Đường San San.

Cả nửa ngày nay, hắn đã cố gắng nhẫn nhịn đến mức có mấy lần định lao tới đấm vào bản mặt dê xồm của lão già họ Viên kia khi thấy lão ta trêu đùa ngả ngớn cô gái nhỏ của hắn. Bây giờ mà còn nhịn nữa, hắn thật sự sẽ phát điên lên mất!

Đi tới bãi đỗ xe, Hoắc Quân Nghị âm trầm không nói lời nào đem Hạ Tử Du ngồi vào phía sau xe, rồi ra lệnh cho tài xế lái đi.

Suốt một quãng đường dài, tới khi về tới nhà, cả hai vẫn im lặng không ai nói với nhau câu nào.

Lầm lũi đi phía sau hắn, lúc vào đến phòng khách, ngập ngừng một hồi, cuối cùng Hạ Tử Du hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí khẽ nói:

"Quân Nghị, chúng ta tách ra đi! Anh đi đường của anh, tôi đi đường của tôi, từ nay không liên quan gì đến nhau nữa, được không?"

"Em vừa nói cái gì, hả? Tách ra? Thế nào, chưa gì đã muốn ngả vào lòng gã háo sắc họ Viên kia tới vậy sao? Hạ Tử Du, tôi nói cho em biết, nằm mơ cũng đừng có nghĩ tới!"

Hung hăng quay phắt người lại, mi tâm nhíu thật chặt, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có chút nhợt nhạt của cô, trong lòng vốn còn đang tức giận chuyện vừa rồi, vậy mà cô gái này lại còn không biết điều còn châm thêm lửa.

"Rốt cuộc phải làm thế nào anh mới chịu để tôi đi? Hoắc Quân Nghị, chẳng phải anh sắp kết hôn với Đường San San rồi sao? Vậy còn giữ tôi lại làm gì?

Anh biết không, tôi yêu anh, tôi yêu anh từ rất lâu rồi, nhưng còn anh thì sao chứ? Anh vốn không hề để tâm đến phần tình cảm đó của tôi, thậm chí còn chán ghét, khinh thường, chà đạp lên nó. Tôi cũng là con người, cũng có trái tim, cũng biết đau mà?

Xin anh...tôi không muốn trở thành kẻ thứ ba xấu xa xen vào tình yêu của hai người, tôi mệt mỏi rồi, để tôi đi đi...."

Nước mắt uỷ khuất không ngừng chảy dài trên mặt, càng nói trái tim càng thêm vỡ vụn, cô muốn tối nay nói rõ mọi chuyện cùng hắn, muốn chấm dứt phần tình cảm đơn phương đầy đau khổ này.

"Tôi sắp kết hôn? Em nghe những lời này từ đâu vậy? Là Đường San San nói với em sao?"

Hoắc Quân Nghị thấy cô khóc đến thương tâm như vậy, trái tim như đang có ai cấu véo, dẹp qua tức giận của bản thân, đau lòng đem hai bàn tay đặt lên khuôn mặt thấm đẫm nước mắt của cô nhẹ lau.

"Hạ Tử Du, phải nói em là ngu ngốc hay dễ tin người đây? Loại phụ nữ như Đường San San, tôi chỉ thấy cô ta thật bẩn, muốn tránh còn không kịp thì làm sao có thể kết hôn với cô ta được."

"Chẳng phải hai người yêu nhau sao?"

Hạ Tử Du hai mắt ngấn nước khó tin ngước lên nhìn hắn, nức nở hỏi lại.

"Đúng là trước kia đã từng như vậy, nhưng từ tám năm trước, lúc cô ta bắt đầu sang Hollywood phát triển sự nghiệp thì cũng là lúc kết thúc tình yêu đó. Em rất muốn biết lý do có phải không?"

Nhìn dáng vẻ đang khóc nhưng lại tò mò của cô khiếm tâm trạng hắn hoà hoãn không ít, sau đó kiên nhẫn chậm rãi nói tiếp:

"Trên đời này, Hoắc Quân Nghị tôi ghét nhất là sự phản bội, và Đường San San cô ta đã phạm phải điều cấm kị đó. Sau khi qua Hollywood, vì diễn xuất còn hạn chế, mối quan hệ lại không nhiều nhưng cô ta lại tham vọng muốn bản thân phải nổi bật hơn người, muốn mọi người phải ngưỡng mộ, xem cô ta là siêu sao. Do đó, để có được vai nữ chính trong tác phẩm điện ảnh của một vị đạo diễn có tầm ảnh hưởng lớn bên đấy, cô ta đã không ngần ngại chấp nhận lên giường cùng với giám đốc phía nhà sản xuất bộ phim đấy để có được vai diễn kia..."