Tổng Tài Vô Tình, Yêu Anh Thật Đau Lòng

Chương 32.Dịu dàng chăm sóc

Đưa tay bật tất cả đèn ở phòng khách lên, hai mắt đảo quanh một vòng, đáp lại cô chỉ là khoảng không trống rỗng, người đàn ông kia thật sự vẫn chưa về!

Thất vọng mang mấy túi đồ nặng trĩu để vào phòng bếp, hốc mắt không tự giác mà đỏ lên.

Có khi nào, vì chuyện xảy ra buổi sáng mà hắn càng thêm chán ghét cô không?

Trong lòng tràn ngập bi ai, dường như ông trời rất thích trêu đùa cô. Những lúc bản thân ở tình huống thê thảm, tồi tệ nhất đều bị Hoắc Quân Nghị bắt gặp.

Đứng thất thần một hồi, Hạ Tử Du liền xốc lại tinh thần, xắn tay áo, bắt đầu sắp xếp đồ ăn vào tủ lạnh ngăn nắp.

Loay hoay bận rộn một hồi, đem tô canh bắp nấu sườn, tôm sốt ớt chua ngọt cùng trứng chiên nấm trông cực kỳ hấp dẫn, khéo léo bày lên bàn ăn, Hạ Tử Du khẽ mỉm cười hài lòng nhìn thành quả của mình.

Ngước ánh mắt chờ mong nhìn ra phía cửa rồi lại nhìn về phía đồng hồ, gần tám giờ rồi, liệu tối nay hắn có quay lại đây không?

Hạ mí mắt, thở dài một hơi, cả người đều là mùi mồ hôi cùng dầu mỡ, bây giờ phải đi tắm trước đã.

Từ phòng tắm đi ra cũng là gần nửa tiếng sau, trong căn nhà rộng lớn, ngoài cô ra thì vẫn không có ai.

Cơ thể bỗng rùng mình một cái, chắc do mới tắm xong, trên người vẫn còn đọng lại hơi nước nên mới sinh ra phản ứng như vậy.

Uể oải đi vào phòng bếp, nhìn mấy món ăn vốn vừa rồi còn nghi ngút khói, giờ cũng đã nguội dần, cảm giác đói bụng cũng không còn.

Đậy lại cặp l*иg, đi ra lại phòng khách, cuộn tròn người ngồi trên ghế sopha, đôi mắt nhìn mơ màng ra màn đêm lấp lánh ánh đèn ở bên ngoài cửa ra vào ở ban công, tại sao lại đột nhiên cảm thấy cô đơn như bị bỏ rơi thế này?

Có nên gọi điện thoại hỏi hắn khi nào sẽ về không?

Điện thoại mới cầm lên nhưng rồi lại nhanh chóng đặt xuống, không được, như vậy sẽ quấy rầy hắn.

Có lẽ giờ này hắn đang bận đi tiếp khách hàng, hoặc ở lại công ty làm việc, mà cũng có thể... đang ở bên cạnh người phụ nữ khác!

Suy nghĩ tới đây, trong lòng lại ê ẩm đau, hai tay càng siết chặt lấy thân thể.

Hoắc Quân Nghị, khi nào thì anh mới có thể cảm nhận được tình yêu của em? Chắc sẽ không bao giờ đúng không?

Đầu sao lại càng lúc càng đau thế này? Mí mắt cũng nặng trĩu, trước mắt như có hàng vạn ngôi sao lượn lờ, bay nhảy.

Cô bị bệnh rồi sao?

Chậm chạp đứng dậy, cả người như mất hết sức lực, khó khăn di chuyển từng bước nhỏ tiến vào phòng ngủ. Có lẽ ngủ một giấc sẽ đỡ hơn!

Hạ Tử Du tự trấn an chính mình, sau đó vùi cả thể vào trong chăn, nặng nề nhắm mắt lại.

———

"Quân Nghị, tối nay con ngủ lại nhà luôn nhé? Để mẹ bảo cô giúp việc vào dọn dẹp lại phòng con một chút."

Úc Noãn Tâm đang ngồi ở phòng khách xem tivi, nhìn thấy con trai cả mới từ trong thư phòng của chồng mình đi ra thì liền quan tâm hỏi.

Hôm nay, cả nhà con gái thứ hai là Hoắc Khuynh Tư đến chơi, do đó bà liền gọi cho con trai cả là Hoắc Quân Nghị và con gái út là Hoắc Ngữ Yên về Hoắc gia để cả nhà ăn bữa cơm gia đình.

"Con còn chút việc ở công ty vẫn chưa xử lý xong, để lần khác nha mẹ."

Hoắc Quân Nghị đi lại ghế sopha dài ở giữa nhà, ngồi xuống bên cạnh Úc Noãn Tâm, đưa tay lên vai mẹ mình khẽ xoa xoa như xin lỗi.

"Con đó, lúc nào cũng công việc công việc, biết đến khi nào mới mang con dâu về cho mẹ cơ chứ? Con nhìn xem, Khuynh Tư em nó cũng có ba đứa nhỏ rồi, con thân làm anh mà đến giờ vẫn chưa chịu dẫn ai về ra mắt, định để bà già này xuống lỗ mà vẫn chưa có cháu nội để bồng sao?"

Úc Noãn Tâm nhìn con trai, bất mãn than thở.

"Mẹ, được rồi, được rồi, đừng thở dài như vậy nữa, sẽ mau già lắm đó!"

"Nếu đổi lại mấy tuổi mà có cháu nội bế, mẹ cũng sẵn lòng. Quân Nghị, con xem trong số những cô gái mà mẹ đưa hình cho con xem lần trước, con có ưng ý ai không? Mẹ cũng chẳng mong con dâu mình quá tài giỏi hay có gia thế gì, chỉ cần con bé ngoan hiền, hiểu chuyện, hai đứa yêu thương nhau thật lòng rồi sinh cho mẹ mấy đứa cháu là mẹ mãn nguyện rồi."

Đưa tay vỗ lấy bả vai con trai, Úc Noãn Tâm nhỏ nhẹ khuyên nhủ.

"Hay là con đã có đối tượng rồi? Nói mẹ nghe, mẹ đảm bảo sẽ không làm khó con bé đâu!"

Nghi ngờ nhìn con trai, cũng có thể như vậy cũng nên, nếu không thì tại sao bà giới thiệu biết bao cô gái xinh đẹp, vừa có gia thế lại vừa có học vấn mà con trai toàn tìm cớ từ chối.

"Mẹ yên tâm, nếu con có bạn gái, chắc chắn sẽ dẫn về ra mắt mẹ đầu tiên. Còn bây giờ, bà Hoắc hãy bớt suy diễn lung tung, mau về phòng nghỉ ngơi, bảo dưỡng dung nhan xinh đẹp của mình thôi nào!"

Hoắc Quân Nghị khẽ cười, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh cô gái nhỏ mềm mại kia.

"Con chê bà già này lắm lời rồi chứ gì? Vậy thì mau mau dẫn bạn gái về, mẹ tuyệt đối sẽ không nói thêm gì, chỉ gật đầu đồng ý."

Úc Noãn Tâm tin tưởng con trai mình sẽ tìm được một cô gái tốt để làm con dâu bà.

Nói thêm vài câu dặn dò cùng mẹ mình, Hoắc Quân Nghị ra tới nhà để xe cũng đã gần mười giờ tối.

Vốn dĩ công việc hắn đã xử lý ổn thoả, chỉ là trong lòng vẫn còn khúc mắc, tức giận chuyện buổi sáng nên nóng lòng muốn trở về. Hắn mới đi có mấy ngày, mà ở nhà, cô gái kia lại gây chuyện, đã thế còn làm náo loạn cả công ty.

Đôi mắt sắc lạnh híp lại, Hạ Tử Du, em giỏi lắm, để lát nữa, nếu không có lời giải thích thoả đáng, xem tôi sẽ trừng phạt em như thế nào!

———

Hoắc Quân Nghị mở cửa vào nhà, vừa đem giày cởi ra vừa đưa mắt ngó xung quanh một lượt, sao lại không có ai? Chân mày vô thức mà nhíu chặt lại, chẳng lẽ cô gái kia vẫn chưa về nhà?

Cằm bạnh ra đầy hung tợn, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn, nhưng khi ánh mắt vô tình lướt đến bàn ăn ở trong phòng bếp thì cơ mặt bỗng chốc liền giãn ra.

Sải mấy bước dài đi vào, mở ra chiếc l*иg bàn, thấy đồ ăn ở bên trong vẫn còn nguyên vẹn chưa có người chạm qua thì ngẩn người khó hiểu.

Nhưng rất nhanh hắn đã nhận được đáp án.

Từ trong phòng ngủ vang lên những những tiếng nức nở hổn hển, dường như còn kèm theo tiếng khóc rất nhỏ.

Sắc mặt Hoắc Quân Nghị lập tức trầm xuống, cơ thể như con báo lớn khẩn trương tiến nhanh về nơi phát ra âm thanh khiến người ta dễ liên tưởng đến mấy chuyện mờ ám kia.

"Ba...mẹ, đừng đi, mọi người đừng bỏ con lại...Quân Nghị, xin anh... đừng rời xa em..."

Trên chiếc giường lớn, Hạ Tử Du đang nằm mê man, khuôn mặt trắng bệch, đầu nhỏ lắc lư qua lại liên tục, dáng vẻ vô cùng khổ sở, thì thào nói ra mấy câu không rõ đầu đuôi.

Thì ra là cô đang ngủ mơ, hơn nữa đây còn là một cơn ác mộng. Hoắc Quân Nghị vội vàng ngồi xuống giường, đưa tay vỗ nhẹ má cô, khẽ gọi:

"Tử Du, tỉnh lại, mau tỉnh lại!"

Sao người cô lại nóng ran thế này?

Sờ tay lên trán cùng cần cổ thanh mảnh của Hạ Tử Du để kiểm tra nhiệt độ, Hoắc Quân Nghị trước nay vốn luôn bình tĩnh, dù trên thương trường có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không thay đổi sắc mặt, vậy mà hiện giờ lại hoảng hốt, căng thẳng chưa từng có.

"Tử Du, em có nghe thấy anh nói không?"

Bàn tay to của Hoắc Quân Nghị nắm lấy bả vai cô lay mạnh, giọng nói thập phần lo lắng.

"Ưʍ... lạnh... lạnh quá!"

Dường như Hạ Tử Du vẫn chìm sâu trong cơn ác mộng, cơ thể bất giác co lại, bàn tay níu chặt lấy chiếc chăn đang quấn quanh người, nhưng dường như vẫn không có tác dụng gì. Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt đẫm nước mắt, chân mày nhíu chặt, mồ hồi không ngừng chảy ra.

Chết tiết! Cô gái này cả người nóng bừng, mồ hôi thấm ướt cả quần áo vậy mà lại kêu lạnh.

Suy nghĩ một lúc, hắn liền nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng tắm lấy một thau nước mát cùng chiếc khăn lông, sau đó mang tới bên cạnh giường, đem chiếc chăn mà Hạ Tử Du đang đắp kéo ra, nhẹ nhàng nâng người cô lên, cởi bỏ bộ đồ ngủ ẩm nước, lấy chiếc khăn mát lau sạch mồ hôi trên trán cùng cơ thể cô.

"Ưʍ...đừng mà...lạnh..."

Mặc dù vẫn còn mê man nhưng cơ thể Hạ Tử Du theo phản xạ tự nhiên mà sinh ra chống đối, đẩy chiếc khăn đang ở trước ngực ra, miệng nhỏ khẽ nức nở như làm nũng.

"Ngoan, sắp xong rồi, lau sạch mồ hôi thì cơ thể mới thoải mái hơn!"

Giọng nói trầm ấm của Hoắc Quân Nghị như thôi miên bên tai, khiến Hạ Tử Du tuy ý thức không còn tỉnh táo nhưng vẫn ngoan ngoãn thả lỏng cơ thể.

Mỉm cười hài lòng, bàn tay to tiếp tục đem khăn lông nhẹ nhàng lau hết mồ hôi còn đọng lại trên người cô.

Có trời mới biết, đây là lần đầu tiên trong đời Hoắc Quân Nghị hắn lại tự nguyện cúi người phục vụ một cô gái như vậy. Đến chính hắn cũng không hề phát hiện ra, từng cử chỉ cùng ánh mắt của mình luôn dịu dàng khi nhìn Hạ Tử Du.

"Lạnh...lạnh quá..."

Rùng mình một cái, cơ thể vừa được lau sạch mồ hôi vốn không có gì che đậy của Hạ Tử Du lại run lên bần bật, thanh âm nỉ non đầy thống khổ.

Mi tâm lại nhíu thật chặt, đem thau nước đẩy qua một bên, Hoắc Quân Nghị liền dứt khoát đem quần áo trên người mình thoát đi, chỉ để lại chiếc qυầи ɭóŧ, sau đó để cơ thể mềm mại vô lực của Hạ Tử Du dựa sát vào người mình, hắn muốn dùng bản thân truyền hơi ấm sang cho cô.

"Ưʍ..."

Hạ Tử Du như đang đi lạc ở một nơi tối tăm lạnh lẽo, nay nhìn thấy ánh nắng mặt trời, theo bản năng mà rúc vào thân thể ấm áp ở bên cạnh, mơ mơ màng màng, thoải mái rên nhỏ thành tiếng.

Trái tim Hoắc Quân Nghị không khỏi mềm đi, gò mà dính sát vào cái trán nóng hổi của Hạ Tử Du, bàn tay khẽ lau đi nước mắt còn đọng lại ở khoé mắt cho cô, giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai:

"Cô bé ngoan, không có việc gì, đừng sợ!"

Như đã tìm thấy nơi an toàn, hai tay cùng hai chân Hạ Tử Du bất giác quấn chặt lấy hông hắn, dần dần hơi thở cũng ổn định lại

"Ấm quá!"

"Đúng là tiểu yêu tinh, thật biết giày vò người khác!"

Ánh mắt Hoắc Quân Nghị nháy mắt liền tối đen, cô gái này, bị bệnh đến mức ý thức mơ hồ, vậy mà vẫn dễ dàng khơi lên du͙© vọиɠ của hắn đến vậy.

Bàn tay mang theo lửa nóng khẽ vuốt ve khắp cơ thể Hạ Tử Du, cảm giác mềm mịn trơn nhẵn từ làn da cô mang lại khiến hắn thật sự chỉ muốn ngay lập tức được đem thân hình mềm mại trắng nõn này đè xuống dưới thân mà hung hăng chiếm lấy.

Nhưng...cô đang bị bệnh, hắn cũng không biếи ŧɦái hay đói khát đến mức đem người bệnh để giải toả du͙© vọиɠ.

Hít sâu một hơi, kìm nén lại ham muốn chực bùng nổ, chăm chú nhìn cô gái đang nằm bên cạnh, Hoắc Quân Nghị rốt cuộc không hiểu nổi từ lúc nào, bản thân lại chú ý đến cô nhiều như vậy.

Có thể tính chiếm hữu của hắn quá cao, quen kiểm soát tất cả mọi thứ trong tay, cho nên chỉ cần nhìn thấy cô cười nói vui vẻ cùng người đàn ông khác, trong lòng hắn như có một ngọn lửa giận dữ bùng lên, chỉ muốn đem cô nhốt lại, không cho bất kì gã đàn ông nào đến gần.

Chẳng phải ban đầu, khi ép buộc cô ở bên cạnh chỉ bởi vì cơ thể của cô hay sao? Vậy còn bây giờ...hắn cũng không dám thừa nhận tình cảm của chính mình...