Mới sáng sớm, bác sĩ Đàm Dịch Khiêm của chúng ta vốn đang ôm vợ yêu Hoắc Khuynh Tư trên chiếc giường êm ái say giấc nồng, thế mà lại bị cuộc điện thoại của anh vợ, Hoắc Quân Nghị làm cho tỉnh giấc.
Đến khi điện thoại đã ngắt kết nối, vậy mà cả người Đàm Dịch Khiêm lại ngẩn ra khiến Hoắc Khuynh Tư nằm bên cạnh tuy vẫn còn ngái ngủ cũng phải tò mò khẽ hỏi:
"Ông xã, sáng sớm mà ai đã gọi cho anh vậy? Có phải bệnh viện lại có chuyện gì gấp không?"
"Là anh Quân Nghị."
Đàm Dịch Khiêm quay qua nhìn vợ thành thật trả lời.
"Anh ấy gọi cho anh có việc gì chứ?"
Hoắc Khuynh Tư khó hiểu nhìn chồng mình.
"Anh ấy hỏi anh về cách chăm sóc, thuốc uống với.... cách nấu cháo cho người bị sốt."
"Anh vừa nói gì? Em không nghe nhầm đó chứ? Ông bác lạnh lùng, cứng nhắc, khó tính đó lại hỏi cách nấu cháo! Haha... đây là chuyện khó tin nhất mà em từng nghe đó."
Cảm giác ngái ngủ lập tức biến mất, Hoắc Khuynh Tư ngồi bật dậy nhìn chằm chằm chồng mình kiểu như muốn hỏi "anh có chắc là nghe đúng không?"
"Mà khoan đã, là ai bệnh mới được? Rõ ràng hôm qua về nhà, bà nội với ba mẹ vẫn khoẻ mạnh, nếu lỡ có thì cũng sẽ là đầu bếp nấu, việc này làm gì tới tay anh trai em chứ? Hay là... anh ấy có bạn gái rồi?"
Hoắc Khuynh Tư như cảnh sát đi hỏi cung, nghi ngờ đưa ra mấy câu hỏi liên tiếp.
"Hình như là anh ấy hỏi dùm cho một người bạn."
Hắng giọng một cái, Đàm Dịch Khiêm trong lòng thập phần khó xử, vừa rồi lúc kết thúc cuộc gọi, Hoắc Quân Nghị đã nhờ anh đừng nói cho ai biết là đã gọi hỏi anh chuyện này, nhất là Khuynh Tư. Vậy mà vừa rồi, theo thói quen anh lại nói cho vợ mình biết!
Anh vợ, thật xin lỗi, nhưng em nhất định sẽ không nói cho Khuynh Tư biết là em đã nghe được thanh âm đầy mờ ám của cô gái kia đâu...
———
Hoắc Quân Nghị mặc bộ quần áo thể thao đơn giản thoải mái, đứng thẳng lưng ở phòng bếp, cẩn thận khuấy cháo ở trong nồi, tới khi gạo đã nở bung hết mới đem thịt nạc băm nhuyễn cho vào, sau đó khi thịt chín thì nêm lại gia vị, cuối cùng là đem hành lá thái nhỏ rắc lên.
Từng thao tác tuy không thuần thục, đôi khi còn vụng về mà làm vương vãi hết thức ăn ra bên ngoài, nhưng nếu hình ảnh này mà lọt ra bên ngoài nhất định sẽ tạo nên một cơn địa chấn khắp thành phố Y.
Tổng giám đốc cao cao tại thượng của Hoắc thị lừng lẫy thế mà lại đích thân xuống bếp nấu ăn!
Đem cháo múc ra tô, nhìn thấy công sức cả tiếng của mình cũng không tệ lắm thì hài lòng mỉm cười. Lấy thêm ly nước lọc và túi thuốc mới mua ban sáng đặt vào khay, rồi nhanh chóng cầm lên tiến về phía phòng ngủ.
Đồng thời lúc này, nằm ở trên giường lớn, Hạ Tử Du cũng vừa mới tỉnh giấc, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn xung quanh.
Hít sâu một hơi, mệt mỏi chống người ngồi dậy, dù người vẫn còn hơi nóng, đầu vẫn còn đau, nhưng sắp đến giờ phải đi làm rồi!
Vừa mới đưa tay vén chăn ra, chuẩn bị bước xuống giường đã bị giọng nói trầm ấm đầy từ tính phía sau làm cho giật mình quay người lại.
"Đã tỉnh rồi sao? Có đói bụng không? Ăn chút cháo đi!"
Giọng nói thật dịu dàng, ánh mắt lại mang theo sự quan tâm, không giống như Hoắc Quân Nghị lạnh lùng như mọi ngày khiến cô hoàn toàn sửng sốt, không phải mình đang nằm mơ chứ?
"Mặt tôi có dính gì sao? Hay tới giờ mới phát hiện ra tôi quá đẹp trai, hửm?"
Hoắc Quân Nghị tiến lại ngồi xuống bên cạnh cô, khuôn mặt anh tuấn có chút tà khí khẽ cười.
Do mới ngủ dậy nên tóc tai Hạ Tử Du có phần hơi rối, một bên dây áo ngủ còn rớt xuống đầu vai trơn bóng đầy khiêu gợi, đôi mắt mơ màng ẩm nước nhìn chằm chằm hắn, làn da vốn trắng nõn vì bị sốt mà có chút ửng hồng, đôi môi hé mở, bộ dạng này trông thế nào cũng thật câu dẫn nam nhân a!
Bỏ qua vẻ mặt nhìn người đến ngây ngốc của cô, Hoắc Quân Nghị đem khay đựng cháo để lên chiếc kệ nhỏ gần đấy, sau đó bàn tay to vô cùng tự nhiên đặt lên trán của cô, thấy nhiệt độ vẫn không hề giảm bớt thì liền nhíu chặt mày, nói tiếp:
"Sao vẫn còn nóng như vậy? Mau ăn cháo rồi uống thuốc đi, tôi không muốn đêm nay phải thức để chăm sóc người bệnh nữa đâu."
"A..."
Giật mình la lên một tiếng, hành động đem thìa cháo chạm vào môi cô ý muốn cô há miệng ra ăn của Hoắc Quân Nghị khiến nhận thức Hạ Tử Du nhanh chóng hồi phục lại.
Đây là tình huống gì đây? Cô có nằm mơ cũng không thể tin được người đàn ông luôn băng lãnh như Hoắc Quân Nghị sẽ làm ra loại hành động này.
"Nóng sao?"
"Không...không có...để em tự làm được rồi, em... còn chưa có đánh răng..."
Hạ Tử Du cúi mặt ngượng ngùng nói nhỏ, cô không quen với con người lúc này của hắn.
"Đã bị bệnh rồi còn bướng bỉnh, nếu tôi không trở về, có phải em định cứ bỏ mặc bản thân như vậy sao? Ngoan, mở miệng ra"
Không cho Hạ Tử Du cơ hội từ chối, tuy lời nói mang theo trách mắng nhưng cử chỉ của hắn lại vô cùng kiên nhẫn, đợi tới khi cô chịu há miệng ăn muỗng cháo do hắn đút, mi tâm mới giãn ra một ít.
Ưʍ...mùi vị đậm đà, thậm chí còn có dư vị ngọt ngào khó tả đọng lại ở cuống họng. Phải chi, khoảnh khắc này có thể ngưng đọng lại mãi thì tốt biết mấy!
"Đồ ngốc, đang ăn mà cười gì chứ?"
Thấy cô vừa ăn vừa mỉm cười, đáy mắt Hoắc Quân Nghị thoáng chốc trở nên ôn nhu đầy cưng chiều.
"Cháo rất ngon, anh mua ở đâu thế?"
"Là do tôi nấu.."
Hoắc Quân Nghị ho khan một tiếng, trả lời.
"Anh...nấu thật sao?"
Mở to mắt đầy kinh ngạc, hôm nay thật sự có quá nhiều việc khiến cô phải đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
"Nếu không tin thì đừng ăn nữa!"
Như đứa trẻ giận dỗi khi thấy thái độ nghi ngờ của cô, Hoắc Quân Nghị đang định đem tô cháo để lại trong khay thì đã bị hai tay Hạ Tử Du kéo giữ lại.
"Em còn chưa ăn xong mà, cháo ngon như vậy bỏ đi sẽ rất lãng phí a!"
Sau một hồi, cuối cùng tô cháo cũng đã được cô gái nhỏ ăn hết sạch một cách nhiệt tình, vẻ mặt được ăn no vô cùng thoả mãn.
"Mau uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi, hôm nay tôi có buổi họp quan trọng với các giám đốc cấp cao nên không thể huỷ được. Lát nữa sẽ có người đến dọn dẹp, nấu bữa trưa, nếu có gì không ổn thì em gọi cho thư lý Lương, anh ấy sẽ chuyển lời ngay cho tôi."
Hoắc Quân Nghị đưa cho cô mấy viên thuốc cùng ly nước lọc, ân cần dặn dò như mẹ chăm con.
Có lẽ chính hắn cũng không phát hiện ra bản thân thế nhưng lại đi giải thích lịch trình công việc của mình với cô, điều này chưa bao giờ xảy ra trong cuộc đời hơn ba mươi năm qua của hắn.
"Không cần phiền phức vậy đâu, em uống thuốc xong sẽ đi làm luôn, cũng sắp trễ giờ rồi!"
Vừa uống xong mấy viên thuốc đắng ngét kia, Hạ Tử Du vội đưa tay xua xua trước mặt Hoắc Quân Nghị.
"Đã bệnh như vậy mà em vẫn muốn đi làm? Hay là do nhớ vị học trưởng Quý kia đến nỗi không gặp không chịu được?"
Hai mắt Hoắc Quân Nghị bỗng chốc tối sầm lại, lời nói chứa đựng sự tức giận cùng ghen tỵ, khoé môi còn hiện lên một nụ cười trào phúng nhìn thẳng vào mắt cô.
"Em và trưởng phòng Quý thực sự không có gì. Tối hôm đó em tan làm trễ thì vô tình gặp trưởng phòng Quý ở sảnh công ty nên có nói vài câu xã giao cùng nhau. Lúc đi ra tới cửa chính thì mới phát hiện trời mưa, khi đó em lại không mang theo dù cho nên
anh ấy tốt bụng cởϊ áσ khoác cho em mượn để che mưa đi tới trạm xe buýt, nhưng ngay sau đó em đã từ chối không nhận, chỉ là trưởng nhóm Đỗ hiểu lầm mới gây ra chuyện ầm ĩ kia, xin anh hãy tin em!"
Hạ Tử Du ấm ức giải thích.
"Vậy em bị bệnh là do ướt mưa?"
Hoắc Quân Nghị nhíu mày hỏi.
"Có lẽ vậy..."
Đầu nhỏ cúi thấp, răng cắn cắn môi dưới, Hạ Tử Du nhỏ giọng đáp.
"Không nói em ngốc thì không được mà! Còn đau không?"
Nhớ tới hôm qua nhìn thấy một bên má của cô bị tát đến ửng đỏ, trái tim hắn chợt co thắt lại như có ai cào cấu. Bàn tay to bất giác đưa lên bên má bị đánh của cô khẽ vuốt ve, người phụ nữ kia ra tay không hề nhẹ.
Lắc lắc đầu thay cho câu trả lời, trong lòng Hạ Tử Du như có dòng nước ấm chảy qua. Hắn đang lo lắng cho cô sao? Vậy cái tát kia cũng không hẳn là xấu a!
"Được rồi, em nghỉ ngơi đi, bây giờ tôi phải đến công ty!"
Hoắc Quân Nghị đứng dậy, như quân vương ra lệnh.
"Nhưng..."
"Tôi thích phụ nữ ngoan ngoãn, nếu không nghe lời, hậu quả thế nào em hiểu rồi chứ?"
Vừa dứt lời, nhân cơ hội Hạ Tử Du cũng đang ngẩng mặt lên nhìn hắn, môi mỏng của Hoắc Quân Nghị đột nhiên áp xuống môi cô, nặng nề ma sát.
Từ đêm qua, lúc đem cơ thể mình để giúp cô sưởi ấm, ôm mỹ nhân mềm mại trong lòng, thỉnh thoảng lúc cô thay đổi tư thế ngủ, vô tình lại trở thành hành động sờ soạng quấy rối, khiến hắn bao lần muốn bất chấp tất cả đem cô đè xuống dưới thân mà hung hăng bắt nạt, nhưng rốt cuộc...hắn lại không nỡ.
Thế mà vừa rồi, cô lại dùng ánh mắt đáng thương cùng bộ dáng như làm nũng kia nhìn hắn, rốt cuộc hắn cũng không kiềm chế được nữa!
Hô hấp Hoắc Quân Nghị bắt đầu trở nên dồn dập, yết hầu lên xuống liên tục, môi lưỡi tham lam bú ʍúŧ, trêu đùa khoang miệng ẩm ướt. Bàn tay cũng không nhàn rỗi, ở bên ngoài đầm ngủ, xoa nắn lấy nơi tròn đầy mê người của cô.
"Ưʍ...đừng...đừng mà, em đang bị bệnh, sẽ bị lây...ưm"
Hạ Tử Du đem hai tay đặt lên vai hắn, không rõ là muốn ôm lấy hay đẩy ra, hai mắt phủ một lớp hơi nước mỏng, thanh âm mềm nhũn.
"Tiểu yêu tinh, tôi không có yếu đuối như em, nếu muốn biết có bị lây hay không thì tối nay chúng ta cùng nhau thử? Hửm!"
Vùi khuôn mặt bị du͙© vọиɠ bao phủ xuống chiếc cổ thanh mảnh, hơi thở Hoắc Quân Nghị càng thêm nặng nề cuồng dã, thanh âm trầm khàn dụ hoặc khẽ vang lên bên tai Hạ Tử Du.
"Anh..."
Khuôn mặt Hạ Tử Du thoáng chốc đã ửng hồng, đôi môi sưng đỏ ướŧ áŧ do vừa được yêu thương hé mở hít lấy không khí, ngượng ngùng không nói thành lời.
"Cả đêm qua tôi phải khổ cực chăm sóc em, bây giờ
tốt nhất em nên ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức rồi suy nghĩ xem tối nay nên trả công tôi như thế nào mới thoả đáng, hử?"
Ngón cái khẽ mơn trơn cánh môi đỏ mọng trơn mềm, bộ dáng mắc cỡ đến đỏ mặt của cô khiến hắn sảng khoái cười ra tiếng, trong lòng dâng lên vô hạn nhu tình.