Tổng Tài Vô Tình, Yêu Anh Thật Đau Lòng

Chương 31.Cái tát vang dội

Công ty Thái Thịnh,

Có lẽ tối qua bị ướt mưa nên sáng nay cơ thể có chút mệt mỏi, đầu hơi choáng váng, Hạ Tử Du khẽ lấy hai ngón tay day day trán, vừa mới đứng dậy định đi lấy nước ấm để uống thì bên ngoài cửa phòng làm việc vang lên tiếng guốc cao gót bước nhanh, cùng âm thanh khá lớn đầy tức giận vọng vào:

"Hạ Tử Du, thì ra cô ở xó xỉnh này, phiền cô theo tôi ra đây một lát, tôi có chuyện cần cô phải giải thích rõ ràng!"

Người vừa lên tiếng chính là Đỗ Kiều Kiều, trưởng nhóm của bộ phận Quan hệ xã hội.

"Không hiểu trưởng nhóm Đỗ tìm tôi có chuyện gì? Có thể ở đây nói được mà."

Mi tâm nhíu lại, Hạ Tử Du khó hiểu nhìn Đỗ Kiều Kiều, cô và cô ta thì có chuyện gì để nói chứ? Tuy hai người làm cùng công ty cũng mấy năm nay, nhưng số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, đã thế cô ta lại còn dùng bộ dáng hung hăng cùng lời nói ra lệnh như vậy, dù cho người có tính tình tốt đến mấy cũng phải sinh ra ác cảm.

"Hừ...đến lúc này rồi mà còn giả ngây thơ cái gì? Nếu cô muốn cho tất cả mọi người đều biết chuyện xấu cô đã làm thì tôi cũng không ngại. Cô giải thích rõ cho tôi, tấm hình này là sao? Cả công ty đều biết là tôi và anh Quý Huân đang tìm hiểu nhau, vậy mà cô còn làm ra mấy trò dụ dỗ, câu dẫn này, đúng là hồ ly tinh!"

Cười khẩy khinh thường một tiếng, Đỗ Kiều Kiều đem chiếc điện thoại có tấm hình lúc Quý Huân đang đem áo vest đặt lên người Hạ Tử Du tối qua ở trước cửa công ty cho cô xem.

Do tấm hình chụp nghiêng từ phía Quý Huân qua, khi đó đầu của anh ta hơi cúi xuống, khiến người xem dễ dàng hiểu lầm như anh đang hôn lên má cô.

Lời nói của Đỗ Kiều Kiều lập tức tạo nên hiệu ứng, nhiều cặp mắt tò mò xung quanh đổ dồn về phía hai người, hào hứng đứng xem kịch vui.

"Mong trưởng nhóm Đỗ cẩn thận lời nói, tôi không biết người chụp tấm hình này có ý đồ gì nhưng tôi và trưởng phòng Quý không có làm gì mờ ám. Tối qua, tôi và trưởng phòng Quý tan làʍ t̠ìиɦ cờ gặp nhau, lúc ấy trời mưa, tôi lại không mang theo dù, trưởng phòng Quý tốt bụng muốn đem áo vest cho tôi mượn để che mưa nhưng sau đó tôi đã từ chối. Sự tình là như vậy, nếu cô không tin thì có thể đi hỏi anh ấy!"

Hạ Tử Du bị lời nói mỉa mai, sỉ nhục của Đỗ Kiều Kiều làm cho tức giận đến run rẩy cả người, nhưng vẫn kìm nén lại, bình tĩnh nói rõ.

"Tình cờ? Haha, nói hay lắm, ý cô là do anh Quý Huân quấn lấy cô? Tôi còn không hiểu cô đang tính toán cái gì sao? Loại phụ nữ lẳиɠ ɭơ, rẻ tiền như cô, nghĩ rằng dựa vào bộ dáng xinh đẹp của mình thì đàn ông trong thiên hạ đều phải vây quanh, cung phụng cô chắc? Đừng ở đây mà tỏ ra thanh cao, trong sáng! Tôi nhắc nhở cô, nếu cô còn cố tình dụ dỗ, bám lấy anh Quý Huân, tôi sẽ không để yên đâu."

Đôi mắt đẹp sắc sảo của Đỗ Kiều Kiều như hàng nghìn mũi tên nhìn chằm chằm Hạ Tử Du, hống hách nói.

Ai cũng biết Đỗ Kiều Kiều là một người xuất sắc, cô trời sinh vốn là người muốn gì được đó. Từ gia thế, thành tích học vấn cho đến ngoại hình đều thuộc trong top ưu tú, khiến mọi người ngưỡng mộ.

Vậy mà từ khi vào Thái Thịnh làm việc, danh hiệu hoa khôi của cô lại bị đem ra so sánh cùng con nhỏ xuất thân nhà quê này, cô không cam lòng!

Bình thường, do tính chất công việc, cho dù tâm trạng không tốt đến mấy cô cũng sẽ cố gắng giữ hình tượng, không thế hiện cảm xúc quá rõ trên khuôn mặt xinh đẹp, nhưng mà con nhỏ nhà quê không biết điều kia lại dám để ý đến người đàn ông mà cô xem trọng, đúng là không biết thân biết phận.

"Trưởng nhóm Đỗ, cô đừng có quá đáng! Tôi đã nói tôi và trưởng phòng Quý hoàn toàn trong sạch. Thay vì cô ở đây giương oai giễu võ, vu khống, bôi nhọ danh dự của người khác như vậy thì lo mà về quản lý người của mình cho thật tốt đi!"

Ở trước mặt bao nhiêu người bị Đỗ Kiều Kiều đổ oan như vậy, Hạ Tử Du uất ức đến khuôn mặt ửng hồng, tay siết chặt thành nắm đấm, tức giận đáp trả.

"Con nhỏ chết tiệt, được, tôi sẽ cho cô biết thế nào là quá đáng."

Lời nói của Hạ Tử Du nghe qua tai Đỗ Kiều Kiều lại hiểu theo ý thách thức, tính hiếu thắng cùng sự ghen tỵ trong lòng Đỗ Kiều Kiều nổi lên như lửa gặp gió, sắc mặt chanh chua đanh đá, nhanh chóng bước tới gần, cánh tay giơ lên, dùng lực tát thẳng vào một bên má Hạ Tử Du.

"Bốp..."

Âm thanh chát chúa bất ngờ vang lên khiến đám người đứng xem gần đấy đang ồn ào bàn tán bỗng chốc trở nên im bặt.

"Cô..."

Hạ Tử Du bị hành động bộc phát đột ngột của Đỗ Kiều Kiều làm cho phản ứng không kịp, má phải đáng thương hứng trọn cái tát đau điếng.

"Muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, đây chỉ là cảnh cáo, nếu cô còn dám bén mảng đến gần anh Quý Huân, sự tình sẽ không đơn giản như hôm nay đâu!"

Đỗ Kiều Kiều kiêu ngạo, ngẩng cao mặt thách thức.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Thanh âm lãnh lẽo như hồ băng từ phía sau truyền tới khiến đám người vốn đang tập trung xem chuyện hay hoảng hốt xoay người lại, khi thấy người vừa mới lên tiếng thì càng thêm khϊếp sợ, sắc mặt trắng bệch, vội vàng tự động đứng giãn ra chừa lối cho người đàn ông cao lớn, gương mặt cương nghị không chút cảm xúc tiến vào.

"Tổng...tổng giám đốc...chỉ là có chút chuyện giữa phụ nữ với nhau thôi ạ!"

Đỗ Kiều Kiều thấy người mới tới chính là đương kim tổng giám đốc cao cao tại thượng, Hoắc Quân Nghị thì thái độ hung hăng khi nãy liền nhanh chóng biến hoá một trăm tám mươi độ, như chú mèo nhỏ ngoan ngoãn ngọt ngào cười, nhẹ nhàng chủ động lên tiếng trước.

Hoắc Quân Nghị vốn mới đi công tác về sáng nay, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải từ sân bay tới thẳng đây để tham dự buổi họp với các cổ đông. Lúc tiến tới thang máy để lên phòng họp phía trên thì thấy một nhóm người đang tụ tập, vì vậy hắn liền tò mò tiến lại gần.

Khi phát hiện ra cô gái nhỏ mấy ngày không gặp kia là nhân vật chính mà đám đông đang bao vây ở đây thì chân mày hắn chợt nhíu lại. Tới khi tầm mắt chiếu đến trên má phải của cô có vết sưng đỏ, ánh mắt vốn sâu thẳm của hắn lập tức trở nên hung ác, hơi thở nguy hiểm làm cho người ta rùng mình sợ hãi.

"Cô ta nói có đúng vậy không?"

Hạ Tử Du sững sờ, không nghĩ tới sẽ bị hắn bắt gặp lúc bản thân nhếch nhác như thế này, dù trong lòng rất ấm ức, muốn kể cho hắn nghe mình bị người ta khinh dễ, bắt nạt như thế nào, nhưng khi đối diện với sắc mặt âm u cùng giọng điệu lạnh lẽo như tra hỏi của người đàn ông trước mặt, tất cả đều nghẹn lại ở cổ họng.

Nói ra thì được gì chứ? Hắn sẽ tin cô sao? Bao nhiêu lâu nay cô cũng đã sớm hình thành thói quen một mình gánh chịu những lời dèm pha, hiểu lầm vì vẻ ngoài của mình, vả lại quan hệ của bọn họ cũng không thể để ai nghi ngờ. Im lặng một lúc cô mới chậm chạp cúi thấp đầu, kìm chế sự chua xót, nhỏ giọng trả lời:

"Đúng là như vậy."

"Công ty là nơi làm việc chứ không phải là nơi để các cô giải quyết chuyện cá nhân, ảnh hưởng tới công việc của người khác. Đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng, tôi không muốn thấy sự việc này sẽ lặp lại một lần nào nữa, mọi người hiểu chứ?"

Lời lẽ đanh thép cùng thái độ nghiêm túc của Hoắc Quân Nghị lanh lảnh vang lên khiến mọi người có mặt ở đây đều liên tục gật đầu, miệng không ngừng nói: "đã hiểu" rồi nhanh chóng tản ra, ai về việc nấy.

——//——

Bởi vì chuyện xảy ra lúc sáng, tâm tình của Hạ Tử Du ngẩn ngơ như kẻ vô hồn, ngồi im cả buổi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ánh mắt mông lung không có tiêu cự.

Trưởng phòng Lưu thấy cô im lặng quá mức như vậy thì lo lắng tiến lại gần, nhẹ nhàng khẽ hỏi:

"Em ổn chứ? Không nghĩ tới Đỗ Kiều Kiều lại không coi ai ra gì, đi gây chuyện ầm ĩ như vậy! Nếu mà chị có mặt lúc đấy thì sẽ không để chuyện này xảy ra đâu."

Trưởng phòng Lưu sáng nay phải lên phòng họp sớm để chuẩn bị thuyết trình báo cáo trước các đại cổ đông, tới khi trở về, nghe mọi người kể lại mới biết được sự tình.

"Em không sao, chỉ là chút hiểu lầm, dù sao cũng qua rồi, về sau em sẽ để ý hơn."

Hạ Tử Du nhanh chóng thu lại những bất an trong lòng, gượng cười nói.

"Đỗ Kiều Kiều ỷ có bác mình là giám đốc nhân sự, từ khi vào đây làm lúc nào cũng tỏ ra kiêu ngạo, phách lối, chẳng để ai vào mắt. Chuyện cô ta theo đuổi trưởng phòng Quý nhưng vẫn chưa được cậu ấy đồng ý có ai mà không biết chứ, đã thế còn vênh váo đi tuyên bố là chậu đã có hoa."

Trưởng phòng Lưu lắc đầu thở dài ngao ngán nói.

"Cô ấy vừa xinh đẹp, tài giỏi, lại có gia thế, nếu là em, có lẽ cũng sẽ tự cao như cô ấy cũng nên."

Cười buồn, Hạ Tử Du có thể hiểu cảm giác khi thấy người mình yêu có những cử chỉ thân mật, quan tâm tới người con gái khác, trong lòng sẽ cực kỳ khó chịu, đau khổ cùng ghen tỵ.

Cô thật ra có chút ngưỡng mộ Đỗ Kiều Kiều, cô ấy dù gì cũng có thể tự tin đi nói với mọi người rằng: "tôi đang để mắt tới người đàn ông đó, người đàn ông đó sớm muộn gì cũng sẽ là của tôi, các cô đừng mơ mà động tới."

Nhìn lại bản thân, trong lòng lại không ngừng dâng lên cảm giác chua xót. Người đàn ông cô yêu quá mức xuất sắc, cô chỉ có thể lén lút, hèn mọn ở bên cạnh hắn, dù cho hắn có yêu ai, có để ý đến ai, hay có lên giường cùng ai...cô cũng không có tư cách để hỏi.

"Em thật là... hiền quá có ngày người ta leo lên đầu lên cổ mình ngồi đó!"

Trưởng phòng Lưu bất bình nói thêm vài câu rồi lại quay lại chỗ ngồi tiếp tục làm việc.

Tan làm, mọi người cười nói hối hả gọi nhau ra về, Hạ Tử Du nán lại thêm một lúc, làm nốt công việc do buổi chiều không tập trung sau đó cũng nhanh chóng cầm túi xách đứng dậy chuẩn bị về nhà.

Nhưng chân còn chưa kịp di chuyển, đầu óc đột nhiên cảm thấy choáng váng, mọi thứ trước mặt tối sầm lại, may mà cô nắm được cạnh bàn nên mới có thể giữ vững cơ thể không bị ngã.

Đưa tay lên sờ trán, hình như là nóng hơn buổi sáng! Có lẽ là bị cảm lạnh rồi.

Ngồi xuống ghế nhắm mắt lại, mấy ngón tay khẽ day day trán để giảm bớt cơn đau nhức, còn chưa được năm phút cơ thể đã khẩn trương đứng bật dậy.

Người đàn ông kia hôm nay đã trở lại, vì vậy cô phải về nhà đúng thời gian mà hắn yêu cầu và chuẩn bị bữa tối.

Hôm qua cả người dính mưa nên cô chưa kịp đi siêu thị, đồ ăn trong nhà cũng không còn. Nhìn đồng hồ trên tay, thời gian không còn nhiều, cô phải nhanh lên mới kịp.

Lúc Hạ Tử Du từ siêu thị về tới chung cư thì đồng hồ chỉ đúng bảy giờ. Đưa tay lên khuôn mặt nhợt nhạt lau đi lớp mồ hôi mỏng, thở phào nhẹ nhõm, may quá!

Trong lòng vui mừng xen lẫn hồi hộp, nghĩ tới sắp được gặp mặt người mà mình ngày nhớ đêm mong

nhưng khi cô mở cửa bước vào thì bên trong lại hoàn toàn tối đen.

Anh ấy vẫn chưa trở về?