Tổng Tài Vô Tình, Yêu Anh Thật Đau Lòng

Chương 30.Có kẻ cố tình gây sự

Khép lại tập hồ sơ dày cộm ở trên bàn, Hạ Tử Du thở phào nhẹ nhõm, cuối cũng cũng đã làm xong báo cáo cuối tháng để gửi cho trưởng phòng Lưu.

Đưa tay lên cổ nắn bóp, mắt có chút mỏi nhìn đồng hồ ở góc dưới màn hình máy tính, đã gần bảy giờ, nhìn xung quanh mới phát hiện ra mọi người cũng đã về hết.

Vậy là đã cô ngồi làm liên tục hơn ba tiếng đồng hồ, hèn chi vai gáy cùng sống lưng lại nhức mỏi thế này, đúng là tuổi tác càng lớn, sức khoẻ lại càng tỉ lệ nghịch.

"Ục...ục...."

Aida, bụng nhỏ cũng đã lên tiếng biểu tình rồi, sắp xếp lại giấy tờ gọn gàng, tắt màn hình máy tính, Hạ Tử Du cầm giỏ xách tiến về phía cửa, trước khi rời đi quay đầu nhìn lại một lượt rồi tắt đèn ra về.

Sở dĩ hôm nay cô thong thả như vậy là do người đàn ông kia đang đi công tác ở nước ngoài, cho nên cô cũng không cần phải vội vã về nhà để chuẩn bị bữa tối cho hắn.

Đã gần một tháng kể từ ngày hắn ép buộc cô tới sống chung, thật ra thời gian bọn họ ở cùng nhau không nhiều. Hoắc Quân Nghị là người vô cùng bận rộn, nếu không phải đi làm ở trên công ty thì cũng sẽ đi công tác liên tục, nhiều hôm còn phải đi tiếp khách tới tận khuya mới trở về.

Còn lý do tại sao mỗi khi tan làm về cô phải chuẩn bị bữa tối cho hắn ư?

Sở thích nấu ăn của cô có lẽ được di truyền từ bà nội, tuy có thể không ngon như bà nội nấu, nhưng tuyệt đối không thể xem thường.

Vả lại từ khi sống một mình, dù bận rộn thế nào cô vẫn luôn có thói quen nấu cơm ở nhà, vừa tiết kiệm, vệ sinh, lại đảm bảo dinh dưỡng hơn hàng quán bên ngoài rất nhiều. Thế nên khi dọn tới ở chung với Hoắc Quân Nghị, cô vẫn duy trì thói quen đó. Dù sao căn hộ này có hẳn một gian phòng bếp rộng rãi với đầy đủ dụng cụ nấu ăn, nếu không dùng tới có phải là quá phí phạm không?

Hôm đấy là buổi tối thứ hai, đúng một tuần bọn họ sống chung. Cũng như mọi ngày, cô mở một bản nhạc không lời nhẹ nhàng êm tai vừa cặm cụi nấu ăn, cho tới khi phía sau có tiếng hắng giọng cô mới giật mình quay người lại.

Không phải hắn đang đi công tác sao?

Hạ Tử Du bị sự xuất hiện bất ngờ của Hoắc Quân Nghị làm cho đại não không kịp hoạt động, cứ thế mà ngây ngốc đứng nhìn hắn.

"Em đang làm gì vậy?"

Hoắc Quân Nghị sau một chuyến bay dài, cả người có chút mệt mỏi, mi tâm hơi nhíu lại, nới lỏng cà vạt, đem áo vest vứt lên ghế sopha, cô gái này đang tập trung làm cái gì mà hắn đứng sau cả một lúc cũng không hề hay biết.

"Ân...em đang nấu cơm, anh đã ăn tối chưa? Có muốn ăn luôn không?"

Phục hồi lại tinh thần, Hạ Tử Du nhanh chóng trả lời.

Lúc này mới phát hiện mùi thơm từ thức ăn toả ra, chiếc bụng vốn trống rỗng từ sáng như được kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà lên tiếng kêu gào, Hoắc Quân Nghị đi lại gần, nhìn trên bàn có tô canh đủ màu sắc rất bắt mắt, nước miếng bất giác ứa ra trong miệng.

"Có một món này thôi? Dù sao tôi cũng chưa ăn gì, lâu lâu đổi khẩu vị cũng được."

Dù rất muốn có thể ăn ngay lập tức nhưng hắn vẫn tỏ vẻ như miễn cưỡng mà kéo ghế ngồi xuống.

"Còn món sườn rim, em đang nấu dở, cũng sắp xong rồi, đợi một lát là có thể ăn liền. Nếu anh đói thì ăn món canh ngũ quả này trước đi."

Không nghĩ tới hắn thật sự đồng ý ăn cơm cùng mình, Hạ Tử Du có chút bối rối, cẩn thận múc canh vào chén đưa cho hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, bọn họ lúc này giống như vợ chồng mới cưới, vợ ở nhà nấu cơm đợi chồng đi làm về rồi cùng nhau ăn tối.

"Ừm"

Hoắc Quân Nghị thản nhiên đáp ứng.

Khi múc miếng đầu tiên bỏ vào miệng, không rõ do đang đói hay cô gái nhỏ kia nấu quá ngon, một chén canh đã nhanh chóng bị hắn ăn sạch sẽ trong vòng mấy giây ngắn ngủi. Tới khi cô bày ra món sườn rim, hắn vốn là người ăn không nhiều, vậy mà một lúc đã ăn hết hai bát cơm đầy cùng hai chén canh.

Thì ra từ trước tới nay, không phải hắn kén ăn mà là do chưa gặp đúng người nấu ăn hợp khẩu vị của hắn mà thôi.

Vì thế, từ tối hôm đó, Hoắc Quân Nghị đã bá đạo mà yêu cầu cô mỗi tối đều phải chuẩn bị bữa tối cho hắn.

"Tử Du, sao hôm nay lại về trễ như vậy? Có phải cuối tháng rất nhiều việc phải không?"

Vừa đi vừa mải suy nghĩ, Hạ Tử Du liền bị tiếng gọi trầm ấm phía sau gây chú ý, theo phản xạ mà quay người lại.

"Trưởng phòng Quý, xin chào, anh cũng về trễ a."

Khẽ mỉm cười, Hạ Tử Du lịch sự gật đầu chào lại.

"Chẳng là ngày mai tổng giám đốc và mấy vị lãnh đạo cấp cao ở Hoắc thị sẽ tới đây để tham dự buổi họp về sửa đổi các điều khoản liên quan đến vấn đề pháp lý khi hai công ty sáp nhập lại, cho nên anh ở lại xem lại một lượt giấy tờ quan trọng, cẩn thận vẫn hơn. Mà này, anh đã nói em cứ gọi anh là học trưởng Quý rồi, như vậy mới không thấy xa cách chứ, học muội!"

Quý Huân vui vẻ nói, nụ cười trên môi sáng lạn như ánh mặt trời.

Hồi còn học đại học, Quý Huân là đàn anh học trên Hạ Tử Du ba khoá. Tuy hai người không học cùng ngành nhưng do Quý Huân lúc đó là sinh viên xuất sắc của khoa luật, vừa có ngoại hình bắt mắt, vừa có gia thế nổi tiếng trong ngành luật ở thành phố Y, lại còn là chủ tịch hội sinh viên. Trong mắt mọi cô gái khi ấy, Quý Huân chính là chàng hoàng tử trong mơ.

Thế nên cho dù Hạ Tử Du không muốn chú ý tới cũng bị mấy bạn nữ trong trường bàn luận từ ngày này qua tháng nọ mà bất giác cũng ấn tượng với cái tên này trong đầu.

Nhưng cô nhớ là quan hệ của bọn họ cũng không thân thiết tới mức gọi nhau học trưởng, học muội như vậy!

"Ân, dù sao ở trong công ty gọi theo địa vị vẫn tốt hơn."

Hạ Tử Du từ hồi còn học đại học cho tới lúc đi làm ở Thái Thịnh luôn được mọi người truyền tai nhau là mỹ nhân băng sơn. Nhìn bề ngoài cô có vẻ mong manh yếu đuối, nhưng thật ra tính cách bên trong lại rất mạnh mẽ, quật cường.

Mỹ nhân như cô vốn không ít người theo đuổi, thậm chí trước đây còn có mấy người mạnh dạn đem hoa tới tận cửa công ty của cô để bày tỏ tình cảm, mong có thể được người đẹp chú ý. Nhưng tất cả đều bị cô từ chối thẳng thắn. Không phải do cô kiêu ngạo, mà là tình cảm của cô từ lâu vốn đã dành hết cho người đàn ông kia.

Dần dà, số người theo đuổi cô cũng thưa thớt dần, người nào kiên trì lắm cũng chỉ được sáu tháng rồi cũng tự động rút lui.

Phụ nữ vốn là giống loài có tính đố kị rất cao, do đó, bên cạnh những lời khen ngợi về nhan sắc thì cô cũng nghe được rất nhiều lời dèm pha về mình.

Mới đầu thật sự rất sốc, thậm chí có những đêm ngồi khóc đến sưng húp cả mắt. Nhưng nghe mãi lại trở nên nhàm chán, dần dần cô cũng chẳng quan tâm nữa, chỉ cần bản thân không làm gì sai, thì không việc gì phải hổ thẹn.

"Em thật là...không đáng yêu chút nào!"

Quý Huân cười lắc đầu bất lực nhìn cô, không hổ là mỹ nhân băng sơn như lời đồn.

Hai người vừa đi vừa nói được mấy câu thì đã ra tới của công ty, lúc này chợt phát hiện ra ngoài trời đang mưa.

"Thời tiết đúng là thất thường, buổi chiều trời còn đẹp vậy mà giờ lại mưa rồi! À Tử Du, em đi gì về thế?"

Quý Huân quan tâm hỏi.

"Em đi xe buýt."

Hạ Tử Du thật thà đáp.

"Nhưng trạm xe buýt cách đây cũng một đoạn khá xa. Hay như vậy đi, hôm nay để anh làm tài xế đưa em về nhé?"

Quý Huân nhìn cô đầy chờ mong.

"Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng không cần phiền phức vậy đâu. Mưa cũng không lớn lắm, em chạy một xíu là tới trạm xe buýt rồi."

Khéo léo từ chối, Hạ Tử Du không muốn ngày mai lại có tin đồn không hay về cô a!

"Em không có mang theo dù, hay là vậy đi, nếu em không tiện để anh chở về thì lấy áo vest của anh mặc, coi như thay áo mưa, nếu không, cho dù em có chạy nhanh như tia chớp thì cũng sẽ ướt hết người đó."

Vừa nói, Quý Huân vừa nhanh tay cởϊ áσ vest của mình, ân cần khoác lên vai Hạ Tử Du.

Hành động đột ngột có phần thân thiết quá mức của Quý Huân khiến cô ứng phó không kịp, kinh ngạc mở to mắt để chiếc áo vest mang hơi ấm của người đàn ông đặt lên người mình. Nhưng còn chưa được mấy giây, chiếc áo vest đáng thương đã bị cô dứt khoát kéo xuống, đặt lại lên tay Quý Huân, nghiêm túc nói:

"Em thật sự không cần, trưởng phòng Quý, em còn có việc, xin phép đi trước."

Nói rồi cô lập tức xoay ngoài, cơ thể nhỏ bé chạy nhanh vào làn mưa, bỏ lại Quý Huân hụt hẫng đứng nhìn theo.

Cô bé này, đúng là quá mức tự lập, vẫn luôn tạo ra một khoảng cách không cho anh tiến lại gần.

Quý Huân lắc lắc đầu rồi nhanh chóng tiến lại bãi đậu xe, không hề biết rằng có một cặp mặt đầy hứng thú vẫn luôn dõi theo từ khi anh và Hạ Tử Du cùng nhau xuất hiện ở cửa công ty.

Khoé môi người nọ nhếch lên thật cao, nhìn tấm hình mờ ám trong điện thoại mà khi nãy mới vô tình chụp được, đắc ý nghĩ "ngày mai, thể nào cũng có trò hay để xem rồi!"

———

Hạ Tử Du cả người ướt nhẹp, mệt mỏi trở về nhà.

Vốn dĩ cô định tối nay ghé siêu thị mua chút đồ ăn để làm bữa tối, vậy mà trời mưa lại khiến kế hoạch tan tành như bọt nước.

Nhanh chóng tiến về phòng ngủ lấy quần áo đi tắm, lúc nhìn qua tủ đồ của người đàn ông kia, hành động chợt khựng lại. Khi nãy nghe Quý Huân nói ngày mai sẽ có buổi họp với tổng giám đốc, vậy chẳng phải người kia sắp trở về sao?

Khẽ cắn cắn môi dưới, hắn đã đi năm ngày rồi, trong lòng có chút chờ mong.

Ban đầu là do Hoắc Quân Nghị uy hϊếp buộc cô tới ở chung, nhưng trong thâm tâm cô hiểu rõ, cô không hề chán ghét, thậm chí còn có phần hạnh phúc khi được ở bên cạnh hắn.

Nhưng sẽ được bao lâu?

Quan hệ giữa cô và Hoắc Quân Nghị vốn chỉ là giao dịch, cô chẳng qua cũng chỉ là vật tiêu khiển để hắn giải toả du͙© vọиɠ. Đàn ông vừa có ngoại hình, vừa có tiền, lại còn đầy quyền lực như Hoắc Quân Nghị, muốn gì mà không được, đặc biệt là phụ nữ.

Hơn nữa, ngoài kia có biết bao cô gái xinh đẹp, tài giỏi lại có gia thế hơn cô bao quanh hắn. Chỉ sợ một ngày, hắn cảm thấy chán cô, sẽ vứt bỏ không chút thương tiếc, tới lúc đó, cô còn có thể bảo toàn nguyên vẹn trái tim mà rời đi được không?

Thất thần suy nghĩ một lúc lâu, tới khi cơ thể rùng mình vì lạnh do nước mưa ở quần áo ngấm vào da thịt, cô mới bừng tỉnh mà tiến về phòng tắm.

Chỉnh vòi hoa sen sang chế độ nước ấm, để làn nước xối thẳng từ đầu xuống dưới thân, có lẽ là cô suy nghĩ quá nhiều...