Tổng Tài Vô Tình, Yêu Anh Thật Đau Lòng

Chương 26.Uy hiếp

"Trước mắt có thể xem là vậy, còn sau này... thì không biết được. Hoắc tổng, Tiêu gia hân hạnh được đón tiếp."

Tiêu Thuần Phi ra dáng chủ nhà, trực tiếp trả lời câu hỏi của Hoắc Quân Nghị.

Ý tứ trong lời nói thập phần rõ ràng, bà không hề thích cô gái mà con trai mình mang tới. Cô ta ngoài khuôn mặt xinh đẹp một chút thì có gì hơn tiểu thư nhà họ Đỗ, người mà bà đã nhắm làm con dâu tương lai chứ? Mới nhìn là biết kiểu con gái hám danh hám lợi, hồ ly tinh chuyên đi dụ dỗ đàn ông.

"À...chỉ là tôi nhìn vị tiểu thư đây có chút quen mắt nên thuận miệng hỏi, không hề có ý can thiệp vào chuyện riêng của gia đình."

Hoắc Quân Nghị nhướn cao chân mày, khoé môi hiện lên nụ cười bí hiểm, giống như mọi chuyện đều không phải hắn cố ý.

Đồ đàn ông xấu xa, hắn nói như vậy là có ý gì chứ? Đường San San cũng đang có mặt ở đây, sao hắn lại còn nói ra mấy câu mờ ám như vậy? Không sợ bị người khác hắn sẽ nghi ngờ ư?

Trong nháy mắt tâm trí Hạ Tử Du liền trở nên rối loạn, hai mắt trừng to đầy uất ức nhìn tên đầu sỏ vẫn bình thản kia.

Bầu không khí có chút quỷ dị, câu nói vừa rồi của Hoắc Quân Nghị nghe có vẻ như vô tình nhưng đủ để khơi gợi lên bao nhiêu sự tò mò, hiếu kỳ của mọi người có mặt ở đây.

"Tử Du hiện đang là nhân viên ở Hoắc thị, có thể Hoắc tổng và cô ấy đã từng gặp nhau ở công ty cũng nên..."

Lâm Bách Phong nhanh chóng lên tiếng giải thích, anh không muốn mọi người thêu dệt thêm những câu chuyện không tốt về Hạ Tử Du.

"Thật vậy sao? Cũng có thể...Hạ tiểu thư đúng không? Nếu vậy chúng ta là đồng nghiệp rồi, mong rằng sau này sẽ hợp tác tốt trong công việc, rất vui được làm quen."

Bàn tay to của Hoắc Quân Nghị đưa ra phía trước, chủ động muốn bắt tay cùng Hạ Tử Du.

Tình huống gì đây? Làm gì có tổng giám đốc cao cao tại thượng nào lại hạ mình đi làm quen với một nhân viên bé nhỏ không ai biết tới như cô chứ?

Là hắn cố tình!

Nháy mắt, Hạ Tử Du đỏ bừng mặt. Cô có thể cảm nhận được cả người hắn đang toả ra sự tức giận như những mạch nước ngầm chuẩn bị hình thành nên sóng thần. Thân thể nhịn không được mà run run, người đàn ông này thực sự rất nguy hiểm.

"Hoắc tổng...không dám, ngài quá lời rồi, hân hạnh được gặp mặt."

Hạ Tử Du tụt rè đưa bàn tay ra khẽ nắm lấy tay hắn.

Đối với những người chứng kiến một màn này thì cái bắt tay của bọn họ vô cùng bình thường, nhưng chỉ có Hạ Tử Du không thể tin được, ở trước mặt bao nhiêu người hắn lại dùng ngón trỏ gãi gãi vào lòng bàn tay cô đầy ái muội.

Nhanh chóng rút bàn tay lại, lúc này cô chỉ muốn cách hắn thật xa.

Đối với hành động xa lánh của cô, trong lòng Hoắc Quân chợt dâng lên một cỗ đố kị, đôi mắt hẹp dài khẽ híp lại đầy nguy hiểm.

Nhưng chỉ mấy giây sau, hắn liền khôi phục lại trạng thái như chưa có chuyện gì xảy ra. Khóe môi nở nụ cười vô hại, tao nhã quay qua Tiêu Chính Phàm cùng Tiêu Chính Nam tiếp tục nói chuyện...

———

Tiệc mừng thọ bắt đầu, mọi người cùng nhau nâng ly chúc rượu với Tiêu Chính Phàm, sau đó lại tản ra từng nhóm nhỏ bắt đầu tán gẫu.

Kỳ thật ở bữa tiệc được gọi là xã hội thượng lưu này, bên ngoài có vẻ đầy hào nhoáng nhưng thật ra bên trong đều có mục đích. Đàn ông đến thường sẽ vì lợi ích công việc, tìm kiếm thêm mối quan hệ còn phụ nữ một là muốn phô trương, khoe mẽ những gì mình đang có, hai là tìm kiếm đối tượng kết giao, cuối cùng là bàn luận chuyện thị phi, nói xấu kẻ khác.

Hạ Tử Du không có ai quen biết ở đây ngoài Lâm Bách Phong, lại thêm chuyện vừa rồi nên mọi người đều có chút ái ngại, dè chừng khi tiếp xúc cùng cô.

"Lăng Phong, con qua bên kia tiếp đón ngài Lăng giúp cậu nhé, Chu thị trưởng mới tới, cậu phải qua đó một lát."

Tiêu Chính Nam phân phó xong, không cần biết cháu trai của mình có đồng ý không liền niềm nở bước nhanh tới vị khách mới tới.

Dù rất muốn ở bên cạnh Hạ Tử Du, nhưng Lâm Bách Phong lực bất tòng tâm, nhìn cô đầy áy náy.

"Tử Du, em qua kia ngồi đợi anh một lát, anh sẽ nhanh quay lại liền."

"Anh cứ đi đi, đừng lo cho em. Em muốn ra khu vườn ngoài kia ngồi một lát, khi nào xong việc anh cứ tới đó tìm em."

Chỉ tay ra khu vườn rộng rãi thoáng đãng, Hạ Tử Du mỉm cười khẽ nói.

"Ân, vậy anh đi một lúc sẽ ra tìm em ngay."

Rời đi rồi Lâm Bách Phong vẫn còn luyến tiếc quay đầu lại nhìn, như đôi uyên ương không nỡ cách xa.

Mà những khoảnh khắc đó vô tình lại lọt vào đôi mắt sắc bén như chim ưng đứng cách đó không xa. Trên tay Hoắc Quân Nghị cầm ly rượu, chậm rãi đưa lên miệng uống, khuôn mặt thoáng chốc trở lên lạnh lẽo đến đáng sợ.

———

Vừa đi ra tới khoảng vườn rộng rãi ở sau nhà chính, Hạ Tử Du liền thở phào nhẹ nhõm.

Vì giờ này phần lớn khách khứa đều ở bên trong chúc rượu, nói chuyện cùng nhau nên ở ngoài đây không có một bóng người, không gian cũng yên tĩnh hơn nhiều.

Thong thả đi đến chiếc ghế dài ngồi xuống, hít sâu một hơi, tận hưởng bầu không khí trong lành cùng hương thơm của cỏ cây. Khung cảnh này khiến cô

vô thức nhớ lại một số chuyện đã xảy ra trước đây.

Ở Hoắc gia cũng có một khu vườn rộng lớn, thoáng mát tương tự như nơi này. Cũng tại nơi đó cô đã vô tình biết được mối quan hệ của Hoắc Quân Nghị và Đường San San.

Đã tám năm trôi qua, hắn và người mình yêu đã trở thành vợ chồng, còn bản thân thì vẫn tịch mịch cô đơn, đối với chuyện tương lai thì vô cùng mờ mịt.

Trên môi khẽ nở nụ cười bất lực, nói cô không ghen tỵ là dối lòng, nhưng ghen tỵ thì làm được gì chứ? Chỉ khiến bản thân trở nên thấp kém!

Nhắm mắt lại, khuôn mặt xinh đẹp như làn nước mùa thu ngước lên đón nhận từng làn gió mát, hàng lông mi thật dài giống như cánh bướm khẽ rung động. Nếu như gió có thể cuốn đi những muộn phiền trong lòng thì tốt biết mấy!

"Hạ tiểu thư thật có năng lực, câu dẫn được cả cháu trai của Tiêu gia, đúng là tôi đã quá xem thường con người cô rồi, Hạ Tử Du."

Vốn đang thả lỏng bản thân để tận hưởng khoảng không gian thoải mái, Hạ Tử Du bị giọng nói trầm thấp ngay phía trên đỉnh đầu làm cho hoảng sợ vội mở to mắt.

Hoắc Quân Nghị một thân cao lớn thẳng tắp, hai chân mở rộng, tay bỏ vào túi quần, đứng ngay trước mặt cô. Hai mắt âm u thâm trầm, môi mỏng mím chặt, cằm bạnh ra, vẻ mặt như hầm băng lạnh cóng đang trừng trừng nhìn cô.

Hắn ở đây từ lúc nào? Sao cô không nghe thấy âm thanh gì? Gã đàn ông này cứ như ma quỷ, bất thình lình xuất hiện, không sợ hù chết người sao?

Thần kinh Hạ Tử Du chớp mắt liền trở nên căng thẳng, trong lòng xuất hiện bất an, không dám nhìn vào ánh mắt như doạ người của hắn. Mí mặt cụp xuống, thanh âm run run:

"Hoắc...Hoắc tổng, có chuyện gì sao?"

"Có chuyện thì mới được kiếm Hạ tiểu thư? Chậc...chậc, tôi chỉ là muốn ôn lại chút chuyện...chẳng hạn như lúc cùng Hạ tiểu thư làʍ t̠ìиɦ ở trên giường!"

Hoắc Quân Nghị nở nụ cười quỷ dị, nhướn cao chân mày, tà ác nói.

"Anh..."

Tên đàn ông xấu xa, sao hắn có thể mặt dày nói ra những lời như vậy?

Tức giận đứng bật dậy, Hạ Tử Du thở hổn hển xoay người rời đi, cô không muốn ở chung chỗ với kẻ điên như hắn.

Nhưng chỉ mới đi được hai bước, cánh tay đã bị Hoắc Quân Nghị nắm chặt lấy, sau đó hắn kéo cô đi tới một gốc cây lớn gần đó, đè cả người cô vào thân cây, âm thanh đè nén trầm đυ.c:

"Muốn đi kiếm tên đàn ông kia? Em quên tôi đã từng nói, đồ tôi chơi chưa chán, không đến lượt kẻ khác!"

"Anh...anh muốn làm gì? Buông ra, tôi la lên đấy!"

Cả người Hoắc Quân Nghị lúc này toàn là hàn khí, Hạ Tử Du mặt trắng bệch sợ hãi, hai tay đặt lên l*иg ngực hắn cố gắng đẩy ra.

"Vậy la lên đi...để mọi người tới xem Hạ tiểu thư mà cháu trai họ dẫn tới là loại phụ nữ dâʍ đãиɠ, lẳиɠ ɭơ như thế nào!"

Hoắc Quân Nghị cúi thấp đầu, kề sát bên tai cô, khóe miệng cong lên cười đến gian tà, cố ý nói.

"Hoắc Quân Nghị, rốt cuộc anh muốn như thế nào? Chuyện trước đây của chúng ta đã kết thúc rồi, xin anh...làm ơn, buông tha tôi đi, đừng đùa bỡn tôi nữa!"

Hai mắt ngấn nước của Hạ Tử Du ngước lên nhìn hắn đầy bất lực.

Cô yêu người đàn ông này, đã yêu từ rất lâu, nhưng hắn sẽ chẳng bao giờ nhận ra, vì trong mắt hắn cô chỉ là loại phụ nữ rẻ tiền, là công cụ để hắn phát tiết, là thế thân của cô gái mà hắn yêu...

Hiện tại, hắn là người đã có gia đình, Đường San San cũng có mặt ở đây, nếu như bị phát hiện mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ. Dù trái tim đau đớn như có ai cầm mũi dao sắc nhọn chọc ngoáy vào, nhưng cô thật lòng muốn hắn được sống vui vẻ hạnh phúc.

"Trò chơi đang vô cùng thú vị, sao có thể nói ngừng là ngừng! Trước đây, do em chủ động bước vào cuộc sống của tôi trước, cho nên có kết thúc hay không là do tôi quyết định! Huống chi em ngày càng xinh đẹp như vậy, tôi lại càng phải cố gắng hưởng dụng, dù sao cơ thể này cũng mang lại cho tôi rất nhiều sung sướиɠ khoái hoạt...hửm."

Hơi thở nóng rực pha lẫn mùi rượu phà vào mặt Hạ Tử Du, bàn tay đang giữ lấy eo cô cũng bắt đầu không an phận mà sờ soạng xuống phía dưới.

"Anh điên rồi, bỏ tôi ra...

Hạ Tử Du bị hành động của hắn làm cho kinh sợ, ra sức vừa đẩy vừa đánh vào bả vai cứng rắn như bức tường thành. Đây là ở trong vườn nhà người ta, vậy mà hắn lại không chút kiêng nể, làm ra mấy trò không biết xấu hổ là gì.

Hoắc Quân Nghị tựa như không quan tâm tới chống cự của cô, bàn tay tiếp tục xoa bóp những nơi mà nó đi qua. Nhân lúc cô mở miệng liền cúi đầu hung hăng xộc thẳng lưỡi vào, ra sức bú ʍúŧ trêu đùa.

"Không...không cần...ưʍ..."

"Chậc...chậc..."

Tiếng trao đổi nước miếng giữa khoảng không yên tĩnh càng trở nên vang dội, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn du͙© vọиɠ mãnh liệt.

Hắn muốn cô gái này, muốn được đè cô dưới thân hung hăng mà bắt nạt, muốn được tiến vào nơi trơn mịn chặt khít kia mà càn quấy...

"Tử Du....em đang ở đâu?"

Ở cách đó không xa, bỗng truyền đến thanh âm lo lắng của Lâm Bách Phong.

Cả người Hạ Tử Du lập tức bị chấn động, hốt hoảng dùng hết sức lực đẩy người đàn ông vẫn còn đang tiếp tục làm càn ở trên người mình ra, nhẹ lắc đầu thấp giọng nói:

"Có...có người tới..."

"Chết tiệt"

Bị phá hư chuyện tốt, tâm tình Hoắc Quân Nghị cực kỳ khó chịu, nóng nảy chửi bậy một câu, sau đó khàn giọng ra lệnh:

"Đêm nay trước mười một giờ tới căn hộ lúc trước, tôi đợi em ở đó!"

"Không...tôi không muốn...xin anh buông tha tôi đi.."

Lắc đầu kháng nghị, cô không muốn dây dưa quan hệ mờ ám cùng người đã có gia đình.

"Nếu vậy...những tấm hình này tôi có nên để người đàn ông kia của em biết không? Sẽ rất thú vị đó..."

Lấy chiếc điện thoại ở trong túi áo vest, Hoắc Quân Nghị nhếch miệng cười tà mị, mở ra những tấm hình đã chụp lén lúc cô ngủ mấy hôm trước, quơ quơ trước mặt.

Khuôn mặt Hạ Tử Du lập tức tái nhợt, miệng nhỏ há hốc không nói thành lời. Những tấm hình nhạy cảm đó là chụp ở chiếc giường trong phòng cô cách đây mấy ngày....