"Xin...xin chào Đường tiểu thư."
Cố gắng tỏ ra bình tĩnh, Hạ Tử Du gượng cười, mí mắt hạ thấp xuống, không dám nhìn vào ánh mắt của Đường San San, dè dặt đưa tay ra chạm lấy bàn tay mảnh mai trắng nõn được chăm sóc tỉ mỉ.
Trong lòng vừa sợ hãi vừa lo lắng, nếu thật sự gặp Hoắc Quân Nghị ở đây, cô sẽ phải đối mặt với hắn như thế nào?
Bàn tay đang cầm giỏ xách siết chặt lại tới trắng bệch, hai mắt vô thức nhìn về phía sau Đường San San tìm kiếm bóng dáng người đàn ông kia.
Thật may! Hình như hắn không có tới đây.
Kín đáo thở phào một cái, tinh thần cũng thả lỏng đôi chút. Nhưng khi nhìn tới cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc trước mặt, Hạ Tử Du cảm thấy bản thân vô cùng tội lỗi cùng áy náy.
Chỉ mấy ngày trước, cô còn cùng chồng của cô gái này lăn lộn trên giường làm ra những chuyện mờ ám xấu hổ. Tuy cô không nguyện ý, nhưng cuối cùng chuyện kia cũng đã xảy ra.
Nếu Đường San San biết được sẽ có cảm giác như thế nào? Có người vợ nào có thể chấp nhận chồng mình ở bên ngoài phát sinh quan hệ cùng phụ nữ khác chứ? Không phải Hoắc Quân Nghị rất yêu cô gái này sao? Nếu yêu, vậy tại sao lại còn làm ra những việc biết sẽ khiến người mình yêu đau lòng cơ chứ?
Đàn ông đúng là loài động vật tham lam, ích kỉ!
"Chị cứ gọi em là San San cũng được, Đường tiểu thư nghe thật sự rất xa cách đó!"
Đường San San nở nụ cười tiêu chuẩn, thái độ cực kỳ niềm nở như đã thân quen từ lâu.
Nói thêm vài câu xã giao, mọi người cùng nhau đi vào bên trong.
Hai cô gái xinh đẹp cùng chàng trai anh tuấn xuất hiện cùng nhau, ngay lập tức thu hút rất nhiều ánh nhìn của quan khách tới tham dự, hâm mộ có, ghen tị có.
Đường San San dù sao cũng là người trong showbiz, cho nên khi đối diện với những ánh mắt như tia laser kia vẫn vô cùng tự tin, khóe môi nhếch lên một nụ cười xinh đẹp, thần thái đúng chuẩn của một ngôi sao nổi tiếng thế giới.
Về phía Hạ Tử Du, mặc dù trước đây cô từng làm nhân viên phục vụ cho các nhà hàng, khách sạn năm sao, cũng từng thấy qua vô số bữa tiệc xa hoa trang trọng, nhưng lúc đấy mặc lên người đồng phục của nhân viên phục vụ, ai nấy đều cặm cụi làm việc của mình, làm gì còn thời gian mà để ý tới cái nhìn của người khác.
Còn hôm nay bản thân là khách mời, lại xuất hiện cùng minh tinh nổi tiếng và cháu trai của nhân vật chính, bảo Hạ Tử Du đừng căng thẳng thì chẳng khác nào đem nước nóng đổ lên người cô rồi bắt cô đứng im không được động đậy.
Vốn là người rất dễ thẹn thùng, Hạ Tử Du lập tức đỏ mặt, tay chân cũng trở lên luống cuống. Lâm Bách Phong tinh ý phát hiện, bàn tay liền đưa ra sau lưng Hạ Tử Du vỗ nhẹ như trấn an, sau đó cúi thấp đầu dịu dàng nói nhỏ bên tai cô:
"Không cần sợ, cứ theo sát anh là được."
Lúc này khuôn mặt Hạ Tử Du mới thả lỏng một chút, cô đã nhận lời giúp anh, vì vậy không thể là con thỏ nhát gan, còn chưa bắt đầu mà đã bỏ cuộc được!
Đôi môi đỏ hồng mỉm cười nhìn qua Lâm Bách Phong gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Vừa bước chân vào tới nhà chính, Hạ Tử Du đã thấy ngay một nhóm người đang đứng tụ lại một chỗ, vui vẻ nói chuyện cùng nhau, mà vị trí trung tâm là một ông lão tuy đã lớn tuổi nhưng vẻ ngoài vẫn còn rất phong độ, khoẻ mạnh.
"A, Bách Phong đến rồi! Mau tới đây, tới đây nào, mọi người vừa nhắc đến cháu xong đó!"
Một người đàn ông trung niên tầm hơn năm mươi tuổi mặc bộ vest màu xám đen được cắt may công phu tươi cười bước tới.
"Ông ngoại, hôm nay mừng thọ ông, con không biết nói gì hơn ngoài việc chúc ông sống thật lâu, thật khoẻ mạnh, thật vui vẻ bên con cháu. Cậu ba, hôm nay cậu vất vả rồi!"
Lâm Bách Phong lễ phép gật đầu chào hỏi.
"Ngoan, ngoan, thằng nhóc này, thật khéo miệng, lời chúc thực tế nhất lúc này chính là phải đưa cháu dâu của ông tới ra mắt mọi người, mẹ cháu lo lắng cho cháu lắm đó."
Tiêu Chính Phàm cười vang khi thấy cháu ngoại tới, hào sảng nói.
"Hai cô gái xinh đẹp đây...a...một người nhìn rất quen mắt, không biết cháu dâu của cậu là ai đây Bách Phong?"
Vỗ nhẹ lên bắp tay Lâm Bách Phong, người đàn ông trung niên hài hước hỏi.
"Chú Chính Nam, chú không nhận ra con sao? Con là Đường San San, lúc trước nhà con và nhà ông ngoại Tiêu là hàng xóm của nhau, con còn nhớ hồi bé con qua chơi cùng anh Bách Phong và anh Chính Thuần, chú còn làm ngựa cho tụi con cưỡi nữa cơ!"
Đường San San hào hứng nhắc lại chuyện cũ.
"Aida...hèn chi chú thấy con rất quen, đúng là chú đã già thật rồi! Dạo này cha con khoẻ chứ? Từ lúc nhà con rời đi, chẳng mấy khi chú với cha con gặp mặt nhau! Có khi sắp quên mặt nhau tới nơi luôn rồi."
Người đàn ông trung niên được Lâm Bách Phong gọi là cậu ba gật gù cười nói.
"Dạ, cha con dạo này huyết áp không được tốt lắm, hôm nay trong người không được khoẻ nên con thay mặt cha đến chúc thọ ông ngoại Tiêu. Ông ngoại Tiêu, con chúc ông sống lâu trăm tuổi, sức khoẻ dồi dào. Có món quà nhỏ con gửi tặng ông, mong ông sẽ thích ạ!"
Đường San San mỉm cười quay qua Tiêu Chính Phàm, như cô cháu gái nhỏ ngoan ngoãn chúc thọ.
"San San ngoan, vẫn nhớ tới ông già này là ông vui rồi, con tặng gì ông cũng thích cả."
Mọi người đứng nói chuyện cùng nhau, nhắc lại một số chuyện trước đây, thỉnh thoảng lại cười lớn tới sảng khoái.
"A...nếu vậy thì cô gái này, chính là... bạn gái mà Bách Phong nói sẽ dẫn tới giới thiệu với mọi người đúng không?"
Cậu ba của Lâm Bách Phong - Tiêu Chính Nam quay qua nhìn Hạ Tử Du. Cô gái này từ lúc vào đây vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh Bách Phong, lâu lâu chỉ mỉm cười theo mọi người, thì liền thắc mắc lên tiếng.
Hạ Tử Du đột ngột bị nhắc tới thì giật mình ngẩng đầu lên, sau đó lại cúi thấp xuống lễ phép chào hỏi:
"Chào mọi người, cháu tên là Hạ Tử Du, cháu là bạn của anh Bách Phong ạ."
Lời của Hạ Tử Du vừa nói xong lập tức thu hút ánh mắt của mọi người đứng gần đấy, không khí đang sôi nổi bỗng trở nên im lặng dị thường.
Cô có nói gì sai sao?
Hạ Tử Du khó xử nhìn qua Lâm Bách Phong, ánh mắt như cầu cứu.
"Ông ngoại, hôm nay nhân dịp thượng thọ của ông, con dẫn Tử Du tới đây là muốn giới thiệu với mọi người, đây chính là cô gái đã chiếm lấy trái tim của cháu trai ông rồi ạ!"
Lâm Bách Phong mỉm cười, khẽ nắm lấy bàn tay của Hạ Tử Du, dõng dạc lên tiếng.
"Haha, vậy thì tốt quá rồi! Lão già này còn đang sợ không biết lúc sắp đi gặp bà ngoại con ở dưới kia, có được thấy cháu dâu của mình hay không? Hôm nay đúng là vui càng thêm vui mà."
Tiêu Chính Phàm nhìn Hạ Tử Du hài lòng gật nhẹ đầu.
Cô gái này thanh thuần xinh đẹp, tính nết nhìn cũng rất dịu dàng, cùng cháu trai anh tuấn nho nhã của mình đứng chung một chỗ, trông thế nào cũng giống như tiên đồng ngọc nữ, rất xứng đôi!
"Không biết Hạ tiểu thư nhà ở đâu? Quý danh của thân sinh? Còn bản thân hiện đang làm gì?"
Một vị phu nhân trông vô cùng quý phái đang đứng cạnh Tiêu Chính Phàm, đem ánh mắt dừng ở trên người Hạ Tử Du, chăm chú quan sát, sau đó không lạnh không nhạt lên tiếng hỏi.
Không khí xung quanh mới đỡ ngột ngạt được một chút, lại bởi vì mấy câu hỏi liên tục kia mà trở về vẻ im lặng đáng sợ. Ai nấy dường như đều ngóng chờ được nghe câu trả lời từ cô gái mà Lâm Bách Phong dẫn tới.
Hạ Tử Du như chú thỏ nhỏ bị bao vây bởi đám thợ săn, cảm giác được ánh mắt không thiện cảm từ vị phu nhân kia, nhưng cô vẫn thật thà, cẩn thận mà đáp lời:
"Dạ, nhà cháu ở Phù Cát, thuộc một huyện nhỏ phía Đông của thành phố Y. Bố mẹ cháu đã mất từ lâu, bây giờ chỉ còn mỗi bà nội đang sinh sống ở dưới quê. Cháu hiện tại đang là nhân viên của công ty Thái Thịnh."
Hạ Tử Du vừa dứt lời, không lâu sau liền bắt đầu có tiếng xì xầm bàn tán, những cái nhìn soi mói xen lẫn xem thường.
"Này, hết người rồi sao mà Bách Phong lại quen cô gái không có điều kiện như vậy chứ?"
"Không phải vì vẻ ngoài xinh đẹp kia sao?"
"Đẹp mà không có gia thế thì cũng như không. Chị hai làm sao có thể chấp nhận người con dâu như vậy được!"
"Đúng đó, chị hai đã nhắm tiểu thư nhà họ Đỗ cho Bách Phong nhà chúng ta rồi, hôm nay cô ấy còn đến đây mà."
"Thật vậy sao? Thế thì sẽ có chuyện hay để xem rồi."
Những lời này tuy rất nhỏ nhưng Hạ Tử Du đều có thể nghe thấy.
Từ nhỏ vì hoàn cảnh gia đình nên cô rất nhạy cảm với những tình huống như vậy. Mỗi khi bị người khác đem ra làm đề tài nói chuyện, cô chỉ biết ngậm ngùi rũ mắt im lặng nghe rồi bỏ qua.
Huống chi những lời nói kia đều đúng sự thật!
"Theo cậu biết thì Thái Thịnh đã được Hoắc thị mua lại cách đâu không lâu, nếu vậy thì cháu chính là nhân viên của Hoắc thị rồi."
Tiêu Chính Nam hiện đang giữ chức phó thị trưởng ở thành phố Y, cho nên ông chủ của những tập đoàn, công ty lớn ở đây, đa phần ông đều đã gặp mặt qua.
Hoắc thị là gia tộc kinh doanh lâu đời, có thể nói nền kinh tế ở thành phố Y phụ thuộc rất nhiều vào các ngành nghề mà họ đang đầu tư. Nhắc đến Hoắc thị, dù có là thị trường thì ít nhiều cũng phải nhún nhường, ưu ái họ hơn.
"Dạ, cũng có thể coi là vậy."
Hạ Tử Du gượng cười khẽ nói.
"Vậy Hạ tiểu thư giữ chức vụ gì trong Hoắc thị?"
Vị phu nhân khi nãy lại lên tiếng hỏi tiếp.
"Mẹ, Tử Du hôm nay đến đây với cương vị là bạn của con, cô ấy không phải sinh viên của mẹ, vì vậy mẹ có thể không hỏi những câu như đang bắt sinh viên trả bài được không?"
Lâm Bách Phong nhẫn nhịn nãy giờ, thấy mẹ mình ngày càng quá đáng thì liền ngăn cản.
Hạ Tử Du lần đầu tiên thấy Lâm Bách Phong tức giận như vậy, có chút ngạc nhiên, cô biết vì muốn bảo vệ cô nên anh mới có thái độ khó chịu như vậy với mẹ của mình, cho nên rất nhanh liền trả lời:
"Dạ, cháu chỉ là một nhân viên của phòng lưu trữ kế toán thôi ạ!"
Nghe xong câu trả lời của cô, ánh mắt Tiêu Thuần Phi - mẹ Lâm Bách Phong càng thêm phần khinh thường, chán ghét.
Trong lòng vô cùng áy náy, Hạ Tử Du không nghĩ tới sự xuất hiện của mình lại khiến mọi người trong gia đình Lâm Bách Phong trở nên căng thẳng như vậy.
Quay qua nhìn Lâm Bách Phong, đầu nhỏ nhẹ lắc, ánh mắt như muốn nói "em không sao, anh đừng nóng giận."
Cùng lúc đó, đột nhiên sự chú ý của mọi người bỗng
chuyển hướng tới sự xuất hiện của người đàn ông mới bước vào.
Một thân âu phục màu đen thẳng tắp, chỉ nhìn sơ qua cũng biết bộ đồ được đặt may thủ công, từng chi tiết đều toát lên sự sang trọng, tinh tế cùng dáng người cao lớn vững chãi.
"Hoắc tổng, không nghĩ cậu bận rộn nhiều việc như vậy mà vẫn có thời gian tới đây. Thật vinh hạnh, vinh hạnh!"
Tiêu Chính Nam hồ hởi tiến tới chỗ Hoắc Quân Nghị đang đứng, tay bắt mặt mừng chào hỏi.
"Phó thị trưởng Tiêu quá lời rồi, được làm khách mời lễ mừng thọ của nguyên thị trưởng Tiêu mới là vinh dự của hậu bối đây."
Hoắc Quân Nghị khẽ cười, bắt tay với Tiêu Chính Nam xong liền đi lại chỗ Tiêu Chính Phàm, đầu hơi cúi thấp, tiếp tục nói:
"Chúc Tiêu lão gia Phúc như Đông Hải, Thọ tỷ Nam Sơn. Tôi.... không làm phiền gia đình mình đang nói chuyện cùng nhau chứ?"
Ánh mắt Hoắc Quân Nghị vốn đang ôn hoà, nhưng khi phát hiện ra thân ảnh của cô gái nhỏ kia cùng Đường San San ở gần đấy thì đáy mắt có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã được hắn giấu đi.
"Không sao, không sao, chẳng là hôm nay cháu trai của tôi nhân dịp mừng thọ ông ngoại nên dẫn bạn gái về ra mắt với gia đình, mọi người chỉ đang cùng nhau làm quen thôi."
Tiêu Chính Nam tươi cười nói.
"Bạn gái sao?"
Bỏ qua cái nhìn như dính lấy người của Đường San San, hai mắt Hoắc Quân Nghị làm như vô tình dừng lại chỗ bàn tay của Lâm Bách Phong đang đặt trên eo Hạ Tử Du, khoé miệng bất giác giương lên nụ cười lạnh, hờ hững hỏi.
Đáng giận, hắn chỉ mới đi xử lý công việc có mấy ngày, vậy mà ở nhà cô gái kia lại dám cùng người đàn ông khác ở thanh thiên bạch nhật ôm ôm ấp ấp.
Ra mắt gia đình?
Haha...cô gái này thật sự luôn biết cách làm cho hắn tức giận. Hạ Tử Du, cô giỏi lắm!