"Tử Du, anh xin lỗi vì thái độ có phần quá đáng của mẹ anh tối nay, em đừng để tâm nhé! Đều do anh không tốt."
Lâm Bách Phong dù đang lái xe nhưng vẫn không nhịn được không khí im lặng bao trùm trong xe mà đưa mắt nhìn sang Hạ Tử Du đang ngồi ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài, áy náy khẽ nói.
Dù đã đi được một đoạn khá xa, nhưng từ lúc ngồi vào xe cô vẫn không nói gì, khuôn mặt lại trắng bệch như sợ hãi điều gì đó.
"Tử Du...em không khoẻ ở đâu sao?"
Không thấy cô có phản ứng gì, Lăng Bách Phong lo lắng hỏi lại lần nữa.
"A...anh gọi em sao?"
Đang mải nghĩ tới yêu cầu quá đáng cùng hành động bỉ ổi của Hoắc Quân Nghị khi nãy, Hạ Tử Du giật nảy mình khi Lăng Bách Phong gọi tên.
"Em...không sao chứ? Hôm nay khiến em phải chịu nhiều uỷ khuất, thành thật xin lỗi em!"
Vẻ mặt Lâm Bách Phong đầy tự trách, ngập ngừng nói.
"Không sao mà...em hiểu cảm giác của bác gái, người mẹ nào cũng luôn mong muốn những điều tốt đẹp đến với con cái của mình. Em phải xin lỗi anh mới đúng, vì sự xuất hiện của em mà khiến mọi người không vui."
Hạ Tử Du quay qua nhìn anh, gượng cười.
"Cô bé ngốc, chuyện gì cũng chỉ biết nhận tổn thương về mình. Em nói vậy anh lại càng trách bản thân mình nhiều hơn!"
"Em đã nói là không sao, anh mà còn làm cái bộ mặt ỉu xỉu đó là em không thèm nhìn mặt anh nữa đâu , xấu chết đi được!"
Bật cười thành tiếng, cả cô cùng Lâm Bách Phong đều cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút.
Đột nhiên nhớ đến tình huống khi nãy, lúc ra sau vườn tìm cô, Lâm Bách Phong do dự một lúc suy nghĩ xem có nên nói hay không, cuối cùng sự tò mò cùng ghen tị trong lòng đã chiến thắng, anh cẩn thận dò hỏi:
"Em và Hoắc tổng hình như rất thân thiết?"
Ý cười trên khoé môi Hạ Tử Du nhanh chóng biến mất. Thân thiết sao? Đúng vậy, bọn họ rất thân thiết, nhưng đó chỉ là lúc ở trên giường, lúc mà người đàn ông kia muốn phát tiết du͙© vọиɠ của bản thân.
"Không có, em và Hoắc tổng chỉ vô tình gặp nhau rồi nói mấy câu chào hỏi xã giao. Người cao cao tại thượng như Hoắc tổng, sao em có thể thân thiết được chứ!"
Đầu nhỏ khẽ lắc, tuy trong lòng ê ẩm nhưng ngoài mặt cô vẫn cố tỏ ra tự nhiên, khéo léo trả lời.
"Ân...tuy anh không biết nhiều về Hoắc tổng, nhưng đó đúng là một người tài giỏi, được xem như truyền kỳ trong giới kinh doanh. Ở thành phố Y này, Hoắc thị giống như là đầu rồng, nắm giữ huyết mạch nền kinh tế, là người có thể hô mưa gọi gió."
Người đàn ông vừa có gia thế, vừa có năng lực lại còn có ngoại hình vô cùng bắt mắt như Hoắc Quân Nghị, đúng là mối nguy hiểm của tất cả đàn ông, kể cả Lâm Bách Phong anh.
Hai người nói thêm được vài câu, chẳng mấy chốc đã tới nơi ở của Hạ Tử Du.
Trước khi cô xuống xe, Lâm Bách Phong vẫn còn luyến tiếc khoảng thời gian ngắn ngủi bên nhau, quay qua nhìn cô chân thành nói:
"Tử Du, hôm nay thật sự rất cảm ơn em!"
"Lời cảm ơn này anh đã nói với em nhiều lắm rồi, anh mà còn khách sáo như vậy, sau này nếu anh còn cần em giúp việc gì em chắc chắn sẽ không dám nhận nữa đâu."
Hạ Tử Du khẽ chu đôi môi đỏ mọng làm bộ mặt hờn giận nhìn Lâm Bách Phong.
"Được...được rồi, anh sẽ không nói nữa! Hôm nay em cũng mệt mỏi rồi, mau lên nhà nghỉ ngơi sớm."
"Em biết rồi, anh cũng vậy nhé, tạm biệt!"
Chiếc xe của Lâm Bách Phong vừa rời đi chưa được mấy giây, điện thoại trong giỏ xách của Hạ Tử Du liền vang lên âm thanh tin nhắn tới.
"Tài xế đang đợi phía bên kia đường, nếu em không tới, tôi không biết những tấm hình kia sẽ có bao nhiêu người nhìn thấy đâu."
Lời đe doạ trắng trợn như vậy, Hạ Tử Du đọc xong tức giận đến run người. Rõ ràng cô không có làm gì đắc tội với người đàn ông kia, thậm chí còn muốn tránh xa hắn càng xa càng tốt, vậy mà hắn lại cứ xông vào cuộc sống bình lặng của cô làm xáo trộn mọi thứ.
Hoắc Quân Nghị, tên ác ma xấu xa!
Hít sâu một hơi, bàn tay lau vội nước mắt ấm ức, dù sao trốn tránh cũng không được, xem như lần gặp mặt này để bọn họ kết thúc hết mọi chuyện đi...
———
Đứng trước toà chung cư cao tầng lung linh ánh đèn, Hạ Tử Du ngước cao đầu nhìn đến mơ màng.
Đã sáu năm rồi! Cô nghĩ sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, vậy mà...đúng là số phận rất trêu người.
Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng khi càng tiến gần tới căn phòng kia, trong lòng Hạ Tử Du lại hồi hộp như lần đầu tiên mới tới đây.
Vừa định giơ tay lên gõ cửa thì mới phát hiện cửa phòng không đóng. Mi tâm khẽ nhíu lại, siết chặt giỏ xách trong tay, ngập ngừng trong chốc lát, cuối cùng vẫn là bước vào.
Hoắc Quân Nghị đang lười biếng ngồi trên ghế sofa, hai chân thon dài vắt chéo trên mặt bàn, trên miệng ngậm điếu xì gà, thấy người mới tới, môi mỏng hiện lên nụ cười hài lòng.
"Tôi thích phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời một chút, như vậy không phải đáng yêu hơn sao? Lại đây!"
Thanh âm từ tính trầm thấp bên tai vang lên, hơi thở đàn ông cùng mùi thuốc lá thoang thoảng khiến tâm trí Hạ Tử Du phút chốc trở nên căng thẳng.
Chậm chạp tiến lại gần, nhưng khi còn cách ghế sofa hai bước chân, cô chợt đứng lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, lên tiếng:
"Hoắc tổng, rốt cuộc phải làm gì thì anh mới chịu xoá mấy tấm hình kia đi?"
Không vội trả lời câu hỏi, Hoắc Quân Nghị thong thả ngồi thẳng dậy, dụi điếu xì gà đang hút dở xuống gạt tàn trên bàn, sau đó bất ngờ vươn người tới, dùng sức kéo cả cơ thể Hạ Tử Du ngã ngồi trên đùi hắn, hai tay ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, hơi thở nóng rực của đàn ông bao phủ trên đầu:
"Nóng vội như vậy, là sợ bạn trai biết được? Hửm?"
"A...anh muốn làm gì? Buông tôi ra.."
La lớn một tiếng, Hạ Tử Du bị hành động thân mật của hắn làm cho hoảng sợ, hai tay chống lên l*иg ngực cứng rắn như tường thạch kia dùng sức vừa đấm vừa đẩy ra.
"Em ngồi yên cho tôi! Muốn trốn đi đâu? Hả?"
Phản kháng của cô khiến hắn tức giận, khuôn mặt vặn vẹo, lớn tiếng quát.
"Đừng cố ý chọc tức tôi, hậu quả, em không gánh nổi đâu!"
Đôi mắt đen sâu không đáy của Hoắc Quân Nghị híp lại đầy nguy hiểm, tiếp tục cảnh cáo.
Biểu cảm hung ác cùng lời lẽ doạ người của hắn đã thành công khiến Hạ Tử Du ngồi im, không dám giãy dụa nữa, hai mắt ngấn nước nâng lên nhìn hắn đầy uỷ khuất:
"Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Rõ ràng anh đã kết hôn, cũng đã có con, tại sao còn muốn trêu đùa tôi? Hoắc Quân Nghị, cầu xin anh... đừng khiến tôi trở thành loại phụ nữ bị mọi người khinh rẻ, coi thường được không?"
"Ai nói em tôi đã kết hôn?"
Hoắc Quân Nghị càng nghe càng thêm khó hiểu, chân mày nhíu chặt vào nhau.
"Hôm đó... không phải anh bế con gái mình sao?"
Hạ Tử Du cũng khó hiểu không kém, ngơ ngác nhìn hắn hỏi ngược lại.
"Chẳng lẽ tôi bế đứa bé nào thì đứa bé đó đều là con của tôi? Đúng là ngốc nghếch!"
Hừ mũi một cái, cô gái này có phải đầu óc có vấn đề rồi không? Hắn chỉ bế cháu gái mình, mà qua mắt cô lại thành ra hắn đã kết hôn rồi có con!
"Vậy...bé gái đó..."
"Là con gái của Khuynh Tư."
"Chị Khuynh Tư?"
Hạ Tử Du há hốc miệng kinh ngạc, đáy lòng như được gạt bỏ hòn đá nặng trĩu, thì ra hắn vẫn chưa có kết hôn a!
"Thế nào? Tôi có kết hôn hay chưa quan trọng với em vậy sao?"
Bàn tay to đang đặt ở hông cô bắt đầu di chuyển xuống phía dưới, cách một lớp vải, mơn trớn lấy hai đùi, lời nói mang theo ý giễu cợt.
"A...đừng...đừng mà..."
Phát hiện ra bàn tay hư hỏng đang làm loạn kia, Hạ Tử Du sợ hãi lấy hai tay giữ lại cổ tay hắn, khép chặt hai chân lại.
"Nói! Em và cháu trai nhà họ Tiêu rốt cuộc là quan hệ gì? Cơ thể em... hắn đã chạm qua chưa?"
Hoắc Quân Nghị dùng hai mắt sắc bén nhìn cô một lúc, sắc mặt bỗng nhiên trở nên xám xịt, trong giọng nói lộ ra bất mãn xen lẫn ghen tuông.
"Không...không có, tôi với anh ấy chỉ là bạn bè."
Hạ Tử Du lắc lắc đầu, lên tiếng thanh minh.
"Tốt nhất là như vậy! Nếu để tôi phát hiện ra em không thành thật, thì không dám chắc bản thân sẽ làm gì với gương mặt xinh đẹp này đâu!"
Vừa dứt lời, Hoắc Quân Nghị chuẩn xác đem môi mình áp lên đôi môi đang hé mở của cô. Đầu lưỡi thô dày liếʍ mυ'ŧ hai cánh môi đỏ hồng, sau đó vươn vào trong cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương ngọt ngào, đảo qua đảo lại, nước bọt không kịp nuốt theo khoé miệng chảy ra ngoài, thấm ướt một mảng trên cổ áo của cả hai.
"Ngoan, mở chân ra, tôi không nhịn được nữa rồi, đêm nay tôi muốn có em!"
Hơi thở nặng nề, Hoắc Quân Nghị thổi khí bên tai cô, giọng nói trầm khàn nhuốm đầy du͙© vọиɠ,
"Nhưng...ưʍ..."
Hạ Tử Du còn chưa kịp nói hết câu đã bị môi hắn tiếp tục che lấp. Bàn tay to nóng hổi thuần thục luồn vào dưới chân váy, chen vào giữa hai chân cô, ở đáy qυầи ɭóŧ ma sát qua lại.
"Ưʍ....dừng...dừng một chút..."
Đông tác trêu đùa của hắn khiến Hạ Tử Du không kìm được mà thốt ra tiếng rêи ɾỉ, cả người hơi lui ra phía sau muốn trốn tránh.
"Em xem, tôi mới chỉ sờ một lúc mà đã chảy nhiều nước như vậy? Có phải đã sớm muốn tôi làm hay không? Nơi này...đã chuẩn bị sẵn sàng để tôi tiến vào rồi!"
Khoé môi cong lên nụ cười tà mị, Hoắc Quân Nghị bất ngờ kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống, cắm một ngón tay vào huyệt nhỏ ẩm ướt, ngón cái tiếp tục vân vê hạt đậu đỏ đã sưng trướng.
"Không...a...đau...đau quá...xin anh..."
Hơi thở Hạ Tử Du lập tức trở nên rối loạn, hành động ở bàn tay của Hoắc Quân Nghị rất tà ác, như muốn khiến cô mất hết khống chế.
"Em xem, cơ thể dâʍ đãиɠ có phải rất thích tôi chạm vào? Còn chưa bắt đầu mà đã cắn chặt như vậy! Chỗ mẫn cảm nhiều nước này...đã bị người đàn ông khác chạm qua rồi sao?"
Nhớ tới lần đầu phát sinh quan hệ cùng cô mấy năm trước, lúc phát hiện ra cô đã không còn nguyên vẹn, tâm tình Hoắc Quân Nghị chợt trùng xuống, hai mắt tối sầm. Chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh cô từng nằm dưới thân người đàn ông khác, trong lòng hắn bỗng dâng lên cảm giác giận dữ cực độ, ngón tay dùng lực đâm mạnh vào như trừng phạt, bá đạo muốn nghe được đáp án.
"A... nhẹ chút... anh nhẹ chút...thật sự không có..."
Một cỗ chất lỏng theo va chạm mà trào ra, Hạ Tử Du cắn chặt môi dưới, nhịn xuống tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng, ánh mắt nhìn hắn cầu xin.
"Nhớ kỹ, hiện tại tôi mới là người đàn ông của em. Chuyện trước đây em quen ai, có bao nhiêu người đàn ông tôi sẽ không để bụng, nhưng từ nay về sau em chỉ có thể là của một mình tôi. Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, muốn gì tôi cũng đều đáp ứng!"
Hoắc Quân Nghị chậm rãi đưa mặt mình đến trước mặt cô, hơi thở gần sát như lông vũ quét lên da mặt trơn mịn đã ửng hồng, ngang ngược đưa ra yêu cầu.
Ban đầu, lúc vô tình gặp lại cô, hắn chỉ ác ý muốn
trêu đùa, nhưng khi thấy cô ở bên cạnh người đàn ông khác cười cười nói nói, trong lòng liền bất giác dâng lên cảm thấy ganh tỵ cùng mất mát khó hiểu...