Tổng Tài Vô Tình, Yêu Anh Thật Đau Lòng

Chương 21. Nhắc lại chuyện cũ.

Trước cái nhìn quá mức thâm trầm khó đoán của hắn, toàn thân Hạ Tử Du khẽ run lên như có một luồng điện xẹt qua, mí mắt vội cụp xuống, tim đập thình thịch, lắp bắp nói:

"Xin...xin chào...Hoắc tổng....đã lâu không gặp. Anh vẫn khoẻ chứ?"

Đã sáu năm rồi, hắn vẫn không thay đổi gì nhiều, chỉ là gương mặt tuấn dật lúc trước vốn cô cùng bắt mắt, nay lại càng thêm vẻ cương nghị từng trải, toàn thân đều tỏa ra sự nam tính mãnh liệt.

Trừ cái buổi tối vô tình nhìn thấy hắn ôm bé gái xinh đẹp như búp bê ở trong lòng cách đây không lâu, hôm nay cô mới có cơ hội nhìn thấy hắn bằng xương bằng thịt, gần ngay trước mắt như bây giờ.

"Lại đây."

Không trả lời câu hỏi, Hoắc Quân Nghị vẫn giữ nguyên tư thế ngồi đầy biếng nhác, ánh mắt sắc bén vẫn tiếp tục quan sát từng cử chỉ, biểu cảm của cô, thờ ơ ra lệnh

Mặc dù có chút nghi ngờ nhưng Hạ Tử Du không dám không nghe lời, bước chân rụt rè tiến về phía

trước, khi đứng trước bàn làm việc của hắn cách hai bước chân thì dừng lại, bàn tay run run lấy tập hồ sơ từ trong giỏ ra cẩn thận đặt lên bàn, dè dặt nói:

"Trưởng phòng Lưu nói Hoắc tổng muốn gặp tôi vì bản báo cáo có vấn đề, không biết... tôi đã làm không đúng ở đâu, mong Hoắc tổng chỉ bảo thêm."

Tuy đứng trước mặt Hoắc Quân Nghị nhưng cô vẫn không đủ can đảm nhìn thẳng hắn, có lẽ là do ánh mắt kia càng lúc càng lộ liễu, như muốn nhìn xuyên thấu cơ thể cô.

Sao hắn lại dùng ánh mắt đó nhìn cô? Trên người cô có chỗ nào bất ổn ư?

Hạ Tử Du chìm trong một đống suy nghĩ cho nên không phát hiện, trong ánh mắt Hoắc Quân Nghị đã

nổi lên khát khao du͙© vọиɠ, nhưng rất nhanh hắn đã kiềm chế lại được, trên mặt hiện lên một nụ cười khó hiểu.

Chậm rãi mở bật lửa châm điếu xì gà đang ngậm ở trên môi hết sức tao nhã, hít một hơi, nhả ra một làn khói trắng, sau đó hắn mới trầm thấp lên tiếng, trong giọng nói đầy ý châm biếm:

"Sợ tôi đến vậy à? Nếu tôi nhớ không nhầm thì chúng ta từng thân thiết hơn thế này gấp nhiều lần, chẳng lẽ hiện giờ có kim chủ mới rồi nên Hạ tiểu thư đã quên chuyện cũ, hửm?"

Câu nói kia như của Hoắc Quân Nghị thực sự rất hữu dụng, ngay lập tức liền khiến Hạ Tử Du hốt hoảng ngẩng mặt lên, hai mắt mở to đầy khó hiểu nhìn hắn, cả người cứng đờ, miệng nhỏ mấp máy định nói gì đó nhưng lại không biết phải nói như thế nào mới đúng, sau cùng chỉ có thể cắn cắn môi đầy cam chịu.

Từ cái ngày vô tình nhìn thấy Hạ Tử Du đứng bên ven đường đêm tết Trung Thu cùng buổi tối ở trước khách sạn rồi lên xe cùng người đàn ông kia, tâm trạng của hắn trở nên rất khác lạ, vừa hụt hẫng mất mát lại xen lẫn tức giận.

Thậm chí tối hôm đấy hắn còn nằm mơ thấy mộng xuân, mà đối tượng trong giấc mơ đó chính là cô gái đang đứng trước mặt. Điều đó chưa bao giờ xảy ra trong cuộc đời hơn ba mươi năm qua của Hoắc Quân Nghị, khiến hắn đối với bản thân mình cũng đầy kinh ngạc.

Ánh mắt Hoắc Quân Nghị bỗng trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Hạ Tử Du, tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới.

Trong mắt mọi người, Hạ Tử Du luôn được công nhân là một mỹ nhân. Khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, da trắng mịn, mũi cao thẳng, mắt hạnh to tròn, môi hồng răng trắng. Không chỉ có vậy, dáng người còn vô cùng gợi cảm, chân dài thon thả, chỗ nào cần lồi đều sẽ lồi.

Tuy lúc đi làm cô chỉ mặc những bộ đồ công sở tiêu chuẩn đơn giản, màu sắc chủ yếu là tông màu tối hoặc đơn sắc nhưng vẫn không thể che dấu được sức lôi cuốn hấp dẫn.

Mắt thấy Hạ Tử Du chỉ đứng yên, im lặng không nói tiếng nào càng khiến tâm tình hắn đột nhiên trở nên giận dữ.

Bỏ hai chân xuống, cơ thể chậm rãi đứng dậy bước về phía cô, đôi mắt vô cùng đáng sợ, bàn tay vươn ra nắm chặt lấy cằm cô nâng lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn, thanh âm lạnh như băng:

"Bình thường đều dùng dáng vẻ này để câu dẫn đàn ông sao?"

Hành động thô lỗ của hắn khiến Hạ Tử Du càng thêm sợ hãi, hai mắt ẩm nước, khó khăn nói:

"Không...không phải như anh nghĩ..."

"Vậy sao?"

Khoé môi cong lên, trong mắt Hoắc Quân Nghị bỗng hiện ra một tia cực nóng. Dụi điếu xì gà xuống gạt tàn gần đó, bàn tay to vươn ra khẽ vuốt mái tóc đen dài mềm mại của cô, thỉnh thoảng còn cuốn lấy một lọn tóc vào ngón tay rồi đưa lên mũi ngửi.

Khoảng cách của bọn họ lúc này rất gần, Hoắc Quân Nghị còn có thể ngửi được mùi của hương chanh thơm mát nhẹ nhàng toả ra từ người cô.

Trái tim bất ngờ nảy lên, cô gái này, dù không làm gì cũng dễ dàng khơi lên du͙© vọиɠ mà hắn đã kiềm chế từ khi cô xuất hiện.

Bước vào thương trường bao nhiêu năm nay, chạm mặt với bao nhiêu lão hồ ly, Hoắc Quân Nghị tự cảm thấy bản thân là người kiểm soát cảm xúc vô cùng tốt nhưng khi đối diện trước cô gái này, hắn phải sầu não thừa nhận rằng, mình hoàn toàn thất bại.

Bị éo buộc phải nhìn thẳng vào đôi mắt nóng rực cuồng dã của hắn, Hạ Tử Du cảm thấy cơ thể run lên, trong lòng vô cùng bất an.

Cô sợ ánh mắt lạnh lùng sắc bén như nhìn thấu mọi chuyện của hắn, sợ hắn sẽ nhìn ra được tình cảm mà cô đã cất giấu bao nhiêu năm nay của bản thân.

"Hoắc...Hoắc tổng...anh có thể...ưʍ..."

Nhưng chưa để Hạ Tử Du nói hết, Hoắc Quân Nghị đã bất ngờ cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ đang mấp máy đầy dụ dỗ của cô.

Đầu lưỡi thô to xộc thẳng vào khoang miệng ẩm ướt, ra sức liếʍ mυ'ŧ, trêu đùa. Trong căn phòng rộng lớn chỉ có hai người vốn im lặng phút chốc vang lên từng tiếng chậc chậc làm người ta phải đỏ mặt thẹn thùng.

Hạ Tử Du bị nụ hôn của Hoắc Quân Nghị làm cho khϊếp sợ, hai mắt trừng lớn, cả người vô lực quên mất phản kháng, mặc cho hắn làm càn.

"Thật ngọt!"

Tới lúc Hoắc Quân Nghị luyến tiếc rời môi cô thì cũng đã là mấy phút sau.

Đã bao lâu rồi hắn không có hôn môi nồng nhiệt như vậy? Trái tim như có dòng nước ngọt ngào thanh mát chảy qua, bàn tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đã ửng đỏ của cô đầy thoả mãn.

Trong lúc Hoắc Quân Nghị còn đang bận tự hỏi bản thân thì Hạ Tử Du như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hai cánh môi đã sưng đỏ hé mở khó khăn hít lấy không khí, sợ hãi đẩy hắn ra:

"Chúng ta không thể, xin anh đừng đùa giỡn tôi nữa!"

Chẳng phải hắn đã kết hôn, có con rồi hay sao? Người đàn ông đã có gia đình sao lại còn làm những chuyện mờ ám lén lút như vậy được chứ?

Cô không muốn trở thành kẻ thứ ba xen vào gia đình của người khác.

"Sao? Muốn giữ thân trong sạch cho kim chủ hiện tại của em?"

Không nghĩ tới sẽ bị cô đẩy ra, cơ thể Hoắc Quân Nghị không phản ứng kịp chập choạng lùi về sau mấy bước. Gương mặt vốn mới ôn hoà được một chút lại lập tức trở về vẻ lạnh lẽo.

Hạ Tử Du không hiểu tại sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng mấy giây sau trong đầu chợt nhớ lại buổi tối khi bọn họ vô tình nhìn thấy nhau là lúc cô đi dự sinh nhật bác sĩ Lâm. Không lẽ hắn nghĩ cô cùng bác sĩ Lâm là mối quan hệ kia?

"Anh...anh đừng hiểu lầm, tôi và bác sĩ Lâm hoàn toàn không phải như anh nghĩ."

"Vậy phải để tôi tận mắt nhìn thấy em ở trên giường lấy lòng đàn ông như thế nào thì mới là đúng sao? Vậy nhỏ xảo trá?"

Hoắc Quân Nghị nhíu chặt chân mày, chỉ cần nghĩ cũng đã đủ khiến cho hắn cực kỳ tức giận, l*иg ngực phập phùng lên xuống, từng bước từng bước như ác ma tiến lại gần chỗ Hạ Tử Du đang đứng.

Dáng vẻ này của hắn khiến cô đột nhiên nhớ lại cái đêm cuối cùng bọn họ xảy ra quan hệ.

Khi đó người hắn cũng toàn mùi rượu, hành động cùng lời nói lại vô cùng thô bạo, tàn nhẫn dày vò cô suốt một đêm dài.

Rùng mình sợ hãi, sắc mặt Hạ Tử Du thoáng chốc cũng trở nên trắng bệch, hai chân run run theo phản xạ mà lùi về sau, nhưng lúc chạm tới bàn làm việc thì cả người liền cứng đờ.

Mắt thấy Hoắc Quân Nghị càng ngày càng tiến lại gần, ngay lúc cô chuẩn bị xoay người đi về hướng cửa ra vào thì đã bị một cơ thể cao lớn chặn lại.

"Muốn đi đâu? Hửm"

Hoắc Quân Nghị nhếch cao khoé môi, trong giọng nói mang theo mập mờ.

"Hoắc...Hoắc tổng, anh muốn làm gì?"

Hạ Tử Du do không kịp tránh, đầu nhỏ liền va mạnh vào l*иg ngực cứng rắn, có chút đau nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo nhận ra tình hình nguy hiểm trước mắt, cơ thể lùi lại, né tránh đυ.ng chạm cùng Hoắc Quân Nghị.

"Tránh gì chứ? Hạ tiểu thư quên mất việc đã từng ở dưới thân tôi cầu hoan, để tôi chơi đùa như thế nào rồi sao? Nếu vậy...chi bằng tôi nhắc lại cho em nhớ!"

Vừa dứt lời, cả người Hạ Tử Du liền bị hắn ép trở lại trước bàn làm việc, một tay gạt máy tính cùng tài liệu qua một bên, tay còn lại ôm chặt lấy eo nhỏ của cô, dùng ít sức lực nhấc lên, thuận lợi đem mông cô đặt ngồi trên mặt bàn.

"Đừng...đừng mà, cầu xin anh, dừng lại đi...đây là phòng làm việc...sẽ bị phát hiện..."

Lời nói nhục nhã kia của hắn khiến hai mắt Hạ Tử Du nóng lên, cô không ngốc đến mức mà không biết tiếp theo hắn muốn làm gì, hai tay đặt lên bả vai hắn cố gắng đẩy ra.

Cô gái nhỏ ở trong lòng giãy giụa đối với Hoắc Quân Nghị chỉ như gãi ngứa, không những không có tác dụng mà còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ tính xâm chiếm của giống đực, khơi mào du͙© vọиɠ của hắn.

Bàn tay to vốn đang ôm lấy eo nhỏ của cô, từ từ tiến lên trên, cách lớp áo ngực cùng áo sơmi ôm trọn lấy hai vυ' tròn đầy bắt đầu nhào nặn, tay còn lại cũng không rảnh rỗi, tìm đến chân váy rồi sờ vào bên trong.

"Xem ra chỗ này càng lúc càng lớn, có phải thường xuyên được đàn ông xoa nắn? Hửm"

Bóp mạnh một bên ngực của cô, Hoắc Quân Nghị xấu xa nói.

"A...không...không có....xin anh, dừng lại..."

Hạ Tự Du liên tục lắc đầu cự tuyệt, nước mắt bất lực chảy dài, tại sao hắn luôn đối xử như vậy với cô?

Bao nhiêu năm nay, cô đã cố gắng tránh xa cuộc sống của hắn, cố gắng khoá chặt tình yêu vô vọng này vào tận sâu thẳm trái tim.

Cô hiểu rõ bản thân mình không thể so sánh với những người phụ nữ xinh đẹp kiều diễm, thông minh tài giỏi trong giới thượng lưu vẫn luôn bao quanh hắn ở ngoài kia.

"Vẫn mẫn cảm như vậy? Thật biết cách câu dẫn đàn ông!"

Cho đến tận hôm nay, Hoắc Quân Nghị mới hiểu ra rằng cảm giác kỳ quái của bản thân thời gian gần đây đều là do cô gái này gây ra.

Mà lúc này, đang được ôm mỹ nhân trong lòng, tâm tình hắn phút chốc không kiềm chế được, khuôn mặt anh tuấn bỗng cúi thấp xuống, vùi sâu vào hõm cổ Hạ Tử Du, hít lấy hương thơm thanh mát tự nhiên từ người cô.

Hai tay đem váy của Hạ Tử Du vén lên cao, cơ thể đang định len vào giữa hai chân cô thì bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa, âm thanh ngọt ngấy của nữ thư ký vang lên:

"Hoắc tổng, Chu tổng ở bên công ty Chu Long đã đến rồi ạ. Ngài ấy đang đợi ở bên ngoài!"

Chết tiệt!

Hoắc Quân Nghị bị phá hỏng chuyện tốt, khuôn mặt ẩn nhẫn cực kỳ khó coi, chửi bậy thành tiếng.

Nhân cơ hội này, Hạ Tử Du nhanh chóng dùng sức đẩy hắn ra, cúi người nhặt lại giỏ xách rơi ở trên mặt sàn, hai chân vẫn còn run run chạy vội về phía cửa, không dám nhìn vào khuôn mặt vì tức giận mà tối đen của hắn, lắp bắp nói:

"Hoắc...Hoắc tổng, anh đang bận công việc, tôi xin phép về trước."

Nói rồi, không đợi đến sự đồng ý của Hoắc Quân Nghị, cô liền dứt khoát mở cửa rời đi.