Tổng Tài Vô Tình, Yêu Anh Thật Đau Lòng

Chương 20. Đã lâu không gặp

Mấy ngày sau,

"Nghe nói hôm nay Hoắc tổng sẽ tới đây để tham dự buổi họp tiếp nhận lại công việc từ tổng giám đốc cũ của chúng ta đó. Ôi, mình thật ganh tị với mấy vị trưởng phòng, có thể đường đường chính chính chiêm ngưỡng dung nhan đẹp trai như nam thần của Hoắc tổng!"

"Cậu đúng là háo sắc mà, tôi thì đang lo không biết mình có thể tiếp tục công việc ở đây không thôi?"

"Đúng vậy, công ty chúng ta sáp nhập vào Hoắc thị rồi, thì việc thanh lọc lại nhân viên cũng là điều dễ hiểu, cầu mong tôi sẽ không phải là người ra đi."

"Cậu không biết thời buổi bây giờ, nếu muốn có công việc tốt với thu nhập cao, một là phải có quan hệ, hai là phải có nhan sắc, còn năng lực thì... để sau đi!"

"Hoắc tổng còn trẻ tuổi mà đã giữ chức tổng giám đốc của Hoắc thị, mình nghĩ anh ấy là người tài giỏi, sẽ coi trọng năng lực."

"Tôi cũng nghĩ giống cậu, a, không biết ở ngoài đời Hoắc tổng có đẹp trai lạnh lùng phong độ như trong hình không nữa? Tôi thật muốn thấy anh ấy ngoài đời, ôi, Hoắc tổng chính là chàng hoàng tử trong mơ bấy lâu nay của tôi đó!"

"Cô đừng mơ tưởng hão huyền nữa, Hoắc tổng có gia thế như thế nào cơ chứ? Chúng ta làm gì có cơ hội đặt chân vào hào môn."

"Nhưng theo mình biết là Hoắc tổng còn chưa có kết hôn a! Trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra, ai cũng có cơ hổi để thay đổi cuộc đời mình."

"Vậy là các cô chưa đọc qua tin tức Hoắc tổng đã từng hẹn hò cùng minh tinh Đường San San rồi. Hôn nhân hào môn có rất nhiều quy tắc, tôi nghĩ có khi họ đã kết hôn rồi cũng nên, chỉ là không cho báo chí tung tin lên thôi."

"A...có sao có sao? Kể cho tôi nghe với..."

"Này, các cô không cần làm việc nữa có phải không,

mấy giờ rồi còn đứng đây tám chuyện vậy hả?"

Trưởng phòng bộ phận nhân sự vừa nhận được thông báo là tổng giám đốc mới đang chuẩn bị tới cổng công ty thì liền vội vã nhanh chân ra chào đón, nhưng lúc đi ngang qua phòng trà nước mà công ty dành cho nhân viên bất ngờ thấy một đám người tụ tập nói chuyện rôm rả thì liền quắc mắc cảnh cáo.

Trưởng phòng nhân sự họ Trương, vốn nổi danh là bà cô già khó tính lại thù dai, cho nên khi vừa lên tiếng lập tức khiến mọi người im lặng tản ra.

Khi nãy Hạ Tử Du vốn đang cầm lấy ly giữ nhiệt đi lấy nước, nhưng còn chưa tiến vào thì đã bị câu chuyện của mấy cô gái kia làm cho chú ý. Cơ thể không tự chủ đứng gọn vào một góc, như kẻ nghe lén mà âm thầm nghe tiếp cuộc đối thoại. Tới lúc trưởng phòng Trương đi tới đứng bên cạnh cô cũng không hề hay biết.

Tuy câu chuyện vừa rồi cô nghe chỉ là trà dư tửu hậu của dân văn phòng, cũng không phải là bí mật gì quan trọng nhưng khi bị người khác phát hiện hành động có phần lén lút của mình, Hạ Tử Du vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, cúi thấp đầu đi về phòng làm việc, quên mất là ly nước vẫn trống rỗng.

Nhưng mới đi được mấy bước đã bị tình huống trước mắt làm cho ngây người.

Ở phía cửa chính, người đàn ông cao lớn, ngũ quan sắc nét, đôi mắt sâu thăm thẳm, sống mũi cao ngất,

trên người mặc một bộ vest màu đen tiêu chuẩn được cắt may tinh xảo đang tiến vào, phía sau hắn là một đoàn người cung kính đi theo, vừa nói vừa đưa tay như chỉ dẫn, giới thiệu xung quanh.

Vị tổng giám đốc mới xuất hiện đầy hiên ngang như tướng quân dẫn binh ra trận. Tuy khí chất lãnh đạm xa cách nhưng vẻ ngoài cực kỳ cuốn hút, mị lực chúng sinh như vậy khiến người khác không thể rời mắt, cứ mãi dõi theo.

Người đàn ông như Hoắc Quân Nghị, dù có làm bất cứ hành động, cử chỉ gì đi chăng nữa cũng đều như cảnh đẹp sinh động, dễ dàng hấp dẫn người nhìn, đàn ông thì hâm mộ ganh tỵ, còn phụ nữ thì mê muội đến ngẩn ngơ.

Qua bao nhiêu năm, Hạ Tử Du chỉ có thể cười khổ trong lòng thừa nhận rằng, mỗi lần nhìn thấy hắn, trái tim cô không thể kiềm chế được, liền bất giác đập vừa nhanh và mạnh.

Dưới sảnh chính của công ty chẳng mấy chốc có rất nhiều người, Hạ Tử Du mắt thấy đoàn người của Hoắc Quân Nghị đang tiến về phía thang máy gần chỗ mình đang đứng thì vội vàng lẩn người vào đám đông gần đấy, mí mắt hạ xuống không dám nhìn tiếp.

Có lẽ vì ánh mắt của các cô gái ở chỗ Hạ Tử Du đang đứng quá mức mãnh liệt khiến Hoắc Quân Nghị đang vừa đi vừa nghe cấp dưới báo cáo thoáng đưa mắt nhìn lướt qua.

Nhưng khi tầm mắt vô tình liếc tới thân ảnh như trốn tránh của cô gái kia, có chút ngạc nhiên xẹt qua, ngay sau đó khoé môi lạnh lùng bất giấc nhếch lên một đường cong hờ hững.

Mà những cô gái kia lại bị nụ cười như không cười của hắn khiến cho tinh thần bấn loạn, tới khi cửa thang máy đóng lại vẫn còn một đống ánh mắt ái mộ lưu luyến dõi theo.

———

Thu mua lại Thái Thịnh mới đầu không nằm trong kế hoạch của hắn, nhưng tình hình kinh doanh của công ty này khá tốt, lại đúng vào lĩnh vực mà Hoắc thị đang có dự định đầu tư vào cho nên lúc tổng giám đốc Thái Thịnh tung ra cổ phần, hắn liền nhanh tay nắm bắt.

Lúc này, ở phòng họp hội nghị của công ty Thái Thịnh, Hoắc Quân Nghị đang ngồi ở vị trí chủ trì, nghiêm túc nghe các, giám đốc, trưởng phòng của từng bộ phận báo cáo tổng kết tình hình kinh doanh, tiến độ của dự án hiện tại cùng phương án kế hoạch cho tương lai.

Trước mặt là một xấp báo cáo của từng bộ phận, Hoắc Quân Nghị vừa nghe vừa mở từng trang báo cáo ra xem xét, trên tay còn cầm cây bút máy khoanh tròn lại những điểm chưa rõ ràng.

Tới khi cầm lên báo cáo của bộ phận kế toán - lưu trữ dữ liệu, ở phía cuối trang giấy có ghi tên cùng số điện thoại của người làm thì đáy mắt vốn đang tập trung chợt loé lên tia sáng. Thắc mắc khi vừa rồi nhìn thấy cô gái nhỏ kia liền được giải đáp.

Rốt cuộc, sau hơn một tiếng đồng hồ, khi các trưởng phòng báo cáo xong, Hoắc Quân Nghị mới bắt đầu đưa ra những câu hỏi, những vấn đề trọng điểm mà trong báo cao chưa thể hiện đầy đủ, chính xác.

Trái với những cuộc họp nhàm chán trước đây, tuy hội nghị hôm nay diễn ra khá căng thẳng, nặng nề nhưng các cán bộ cao cấp của Thái Thịnh sau khi nghe Hoắc Quân Nghị lên tiếng thì liền hiểu được tại sao tuy còn trẻ tuổi nhưng hắn đã có thể ngồi vững trên ghế tổng giám đốc của một tập đoàn lớn mạnh như Hoắc thị. Trong lòng không ngừng thán phục, xem ra công ty bọn họ như cá gặp nước, sau này sẽ ngày càng phát triển hơn nữa.

Lúc kết thúc hội nghị thì cũng đã quá trưa, vì vậy Hoắc Quân Nghị liền mở lời mời mọi người cùng dùng bữa.

Khi trưởng phòng Lưu của bộ phận kế toán - lưu trữ chuẩn bị rời đi, bất ngờ nghe được giọng nam trầm ấm vang lên:

"Bộ phận kế toán ở lại một chút, tôi có mấy việc cần hỏi thêm."

Trưởng phòng Lưu nghe vậy trong lòng liền vang lên hồi chuông cảnh báo, tổng giám đốc mới có phải không hài lòng với bản báo cáo của phòng họ sao?

————

"Tử Du này, trong bản báo cáo thống kê số liệu sáu tháng gần nhất của bộ phận bán hàng mà em làm, Hoắc tổng có một vài điểm còn thắc mắc, ngài ấy nói cần gặp người trực tiếp làm để hỏi thêm một vài thông tin. Em xem kỹ lại một lần nữa rồi chiều nay mang theo bản báo cáo này qua trụ sở chính của Hoắc thị nhé!"

Trưởng phòng Lưu mới đi ăn trưa về, khi nãy dùng bữa có uống ít rượu cùng mấy vị lãnh đạo cho nên bây giờ đầu óc có chút đau, tiến lại gần bàn làm việc của Hạ Tử Du mệt mỏi nói.

"Hoắc...Hoắc tổng muốn gặp em sao?"

Hạ Tử Du vốn đang tập trung làm việc, nhưng sau khi nghe câu nói kia của trưởng phòng Lưu thì lập tức sửng sốt, mấp máy môi run rẩy hỏi lại.

"Đúng vậy, bên dưới bản báo cáo có ghi tên của em, cho nên Hoắc tổng đã chỉ đích danh, muốn gặp người đã làm báo cáo đó. Tử Du, chị đã xem thử qua, mọi số liệu em làm đều rõ ràng, chính xác, có thể là Hoắc tổng thấy em làm tốt cho nên muốn gặp mặt cũng nên. Cố gắng biểu hiện cho tốt, về sau biết đâu sẽ có cơ hội thăng tiến."

Trưởng phòng Lưu vỗ nhẹ bả vai Hạ Tử Du như trấn an cổ vũ, sau đó quay trở lại chỗ ngồi của mình, nhắm mắt tĩnh dưỡng.

Tại sao hắn lại muốn gặp cô?

Từ sáu năm trước, sau khi hợp đồng làʍ t̠ìиɦ nhân kia kết thúc, bọn họ vốn dĩ không còn lý do gì để gặp lại nhau, vả lại không phải hiện tại hắn đã có vợ con rồi sao? Hắn không sợ Đường San San phát hiện ra mối quan hệ mờ ám trước kia của bọn họ sao?

Hạ Tử Du càng suy nghĩ càng khiến cơ thể trở nên căng thẳng, hai tay vô thức nắm chặt lấy chân váy có chút run rẩy.

Trái ngược với tâm trạng lo lắng của Hạ Tử Du, trưởng phòng Lưu sau khi nghỉ ngơi được một lúc thì chậm rãi mở mắt ra, chuẩn bị làm tiếp công việc buổi chiều, nhưng khi nhìn qua tới bàn làm việc của Hạ Tử Du thấy cô vẫn còn ngẩn người ngồi đó lập tức hốt hoảng lên tiếng:

"Tử Du, sao em còn chưa đi? Mau mau mang tài liệu này đến Hoắc thị, nếu để Hoắc tổng đợi chờ lâu rồi tức giận, chị sợ toàn bộ nhân viên Thái Thịnh sẽ không còn được ở lại đây mà làm việc nữa đâu!"

"Em...em sẽ đi ngay."

Hạ Tử Du lắp bắp nói.

Hít sâu một hơi, có thể là cô suy nghĩ quá nhiều, người như Hoắc Quân Nghị sẽ không vì chuyện tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng đến công việc, hắn muốn gặp cô đơn giản là vì công việc cũng nên.

Sau khi để mấy tập tài liệu vào trong giỏ xách, cô nhanh chóng rời khỏi công ty.

Nửa tiếng sau,

Hạ Tử Du đứng trước trụ sở chính của Hoắc thị, hai tay siết chặt lấy giỏ xách ngước mặt nhìn toà nhà cao lớn sừng sững đầy hiên ngang cực kì nổi bật ở ngay giữa trung tâm thành phố.

Toà nhà được thiết kế theo kiểu vòng cung, như bàn tay đang mở rộng ra muốn nắm trọn mọi thứ mà nó hướng tới. Có thể thấy khi xây dựng toà nhà này, chủ nhân của nó đã thực sự có dụng ý kia.

Lấy hết can đảm tiến vào bên trong, sau khi báo cho lễ tân biết mình đã có hẹn trước, lễ tân liền liên lạc với bộ phận thư ký ở bên trên để xác nhận, chỉ cần mấy giây sau lập tức đã có người tới hướng dẫn cô vào tháng máy rồi bấm sẵn tầng lầu.

Chẳng mấy chốc thang máy đã dừng ở tầng cao nhất của toà nhà. Tầng này chỉ có duy nhất phòng của tổng giám đốc, thiết kế ở đây độc đáo mới mẻ nhưng không kém phần xa hoa, bao quanh đều được làm bằng kính chống đạn màu bạc, nên khi kết hợp cùng ánh nắng mặt trời càng khiến nơi đây trở nên bừng sáng đến chói mắt.

Thấy có người đến, nữ thư ký lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp đứng lên dẫn cô tới trước phòng của tổng giám đốc rồi mau chóng rời đi.

Đứng ở trước cửa phòng có bảng tên được khắc bằng vàng ghi rõ chức danh cao quý nhất ở đây, Hạ Tử Du chần chờ hồi lâu, sau đó hít một hơi thật sâu mới đưa tay lên gõ cửa.

"Mời vào!"

Một giọng nói trầm thấp xen lẫn uể oải vang lên từ phía trong phòng.

Vừa rồi khi đi dùng cơm cùng cấp dưới, Hoắc Quân Nghị không hiểu sao đã uống khá nhiều rượu cho nên bây giờ có chút mệt mỏi. Đem mấy nút áo ở phía trên cổ cởi ra, nới lỏng cà vạt, cả người lười biếng ngồi dài ra ghế, đem hai chân gác lên mặt bàn.

Lúc Hạ Tử Du vừa đẩy cửa bước vào, đập vào mũi là mùi rượu thoang thoảng cùng dáng vẻ có phần nhếch nhác kia thì thập phần bất ngờ cùng hoảng sợ.

Trái với vẻ hoảng hốt của cô, Hoắc Quân Nghị thong thả lấy một điếu xì gà từ trong chiếc hộp gỗ tinh xảo ở trên bàn ra ngậm lên môi, ánh mắt híp lại, chiếu cái nhìn sắc bén về phía cô hờ hững nói:

"Đã lâu không gặp, Hạ Tử Du."