"Anh trai, nhìn cô nàng xinh đẹp nào mà như muốn rớt mắt ra luôn vậy?"
Hoắc Khuynh Tư mới từ trong khách sạn đi ra, thấy anh trai vốn băng lãnh của mình đang ngẩn người nhìn chằm chằm về phía bên phải đường thì cô cũng tò mò đưa mắt nhìn theo, nhưng cuối cùng lại không thấy gì đặc biệt thì liền thắc mắc hỏi.
"Con bé này...thật là...có cái túi mà cũng quên, mai mốt có quên luôn chồng con không?"
Bị em gái sinh đôi bắt gặp lúc đang thất thần, Hoắc Quân Nghị giật mình, có chút xấu hổ hắng giọng nói.
"Chồng con em đều nổi bật, bắt mắt như vậy, cho nên sẽ không thể nào để quên được. Mà nếu có lỡ để quên thì cha con họ cũng sẽ nhanh chóng tìm đến em mà thôi. Ân...Hinh Hinh ngoan, mau qua đây để mami bế con nào, tiểu bảo bối."
Hoắc Khuynh Tư vừa đắc ý nói vừa đưa tay đỡ lấy con gái nhỏ từ tay Hoắc Quân Nghị.
"Ba...b...ba..."
Cô bé Hinh Hinh được mẹ bế nhưng miệng nhỏ vẫn cứ hướng về phía Hoắc Quân Nghị mà bi bô kêu.
"Ai da...con gái à, con phải gọi là bác....bác hai...
Tại sao mẹ cực khổ sinh con ra mà con chỉ biết kêu mỗi ba ba như vậy chứ? Thật không công bằng mà!"
Có chút ai oán khi nói ra những lời này nhưng hành động nhẹ nhàng lấy khăn lau nước miếng dính ở trên miệng cô bé cùng ánh mắt nồng đậm tình cảm đủ thấy Hoắc Khuynh Tư rất yêu con gái của mình.
"Tính tự mãn càng ngày càng cao, không hiểu sao bác sĩ Đàm có thể chịu đựng được lâu như vậy chứ?"
Hoắc Quân Nghị không chịu thua em gái mình, hừ mũi, giọng điệu mamg theo tia châm chọc đáp trả.
Hai anh em bọn họ tuy là anh em sinh đôi nhưng từ nhỏ đến lớn đã có sở thích hơi khác người, đó chính là thích kɧıêυ ҡɧí©ɧ, trêu tức lẫn nhau.
Tuy ngoài miệng Hoắc Quân Nghị không bao giờ nói những câu ngọt ngào tử tế với cô, nhưng trong lòng Hoắc Khuynh Tư hiểu rõ, người anh trai chỉ ra đời trước nửa tiếng này của mình rất quan tâm, lo lắng tới cuộc sống của em gái.
"Anh..."
Hoắc Khuynh Tư chu môi, vừa định lên tiếng thì đã thấy Đàm Dịch Khiêm lái xe tới, sắc mặt cô lập tức biến thành bộ dạng uỷ khuất, nhìn chồng mình ấm ức khẽ nói:
"Ông xã, anh lại đây mà xem, anh hai lại bắt nạt em nữa rồi!"
Đàm Dịch Khiêm thấy vợ yêu của mình trưng ra vẻ mặt đáng thương như vậy liền nhanh chóng mở cửa xe bước xuống. Một tay dang ra ôm Hoắc Khuynh Tư cùng con gái vào lòng, tư thế như gà mẹ bảo vệ đàn con thơ, sau đó mới gật nhẹ đầu, mỉm cười nhìn Hoắc Quân Nghị đang đứng ở trước mặt.
"Bên bãi giữ xe xảy ra chút sự cố, để mọi người phải đợi lâu. Anh vợ, Khuynh Tư lại trêu chọc gì anh sao?"
"Xem ra bác sĩ Đàm rất hiểu vợ mình, cùng là thân phận đàn ông, anh cảm thấy em rể phải vất vả rồi!"
Hoắc Quân Nghị lắc lắc đầu, vẻ mặt đầy đồng cảm.
"Ông xã... anh là đang đứng về phe em hay về phe anh hai vậy? Anh muốn tạo phản có phải không?"
Mắt đẹp nhíu lại, Hoắc Khuynh Tư chiếu cái nhìn đầy hù doạ về phía chồng mình.
"Anh đã là người của em thì tất nhiên phải nghe theo em rồi! Anh vợ, là em cam tâm tình nguyện, không hề cảm thấy vất vả chút nào. Thật đấy!"
Đàm Dịch Khiêm vẻ mặt đầy nghiêm túc nhìn về phía Hoắc Quân Nghị.
"Chồng em đúng là rất ngoan, mau...mau cúi đầu thấp xuống chút để em hôn anh cái nào! Chụt...."
"Đúng là...không biết mắc cỡ!"
Nhìn một màn vợ chồng em gái phô trương tình cảm như vậy, Hoắc Quân Nghị cảm thấy bản thân không phải là đối thủ, vì vậy liền xoay người đi về phía xe mà tài xế đang đậu gần đấy.
"Anh cũng mau lấy vợ đi, khi ấy sẽ không phải ganh tị với vợ chồng em nữa."
Thấy anh trai mình bỏ đi như vậy, Hoắc Khuynh Tư liền nói với theo.
Hôn nhân của anh trai cô bây giờ chính là chuyện lớn của Hoắc gia. Từ bà nội tới ba mẹ, ai cũng mong ngóng hắn mau mau dẫn một cô gái về nhà.
Bước chân của Hoắc Quân Nghị bỗng chững lại vì câu nói kia của em gái.
Lấy vợ???
Lấy ai cơ chứ? Phụ nữ đối với hắn bây giờ chỉ là công cụ làm ấm giường, giúp hắn phát tiết.
Mấy người phụ nữ bò lên giường, quỳ gối dưới chân hắn không phải là đều vì có mục đích sao?
Còn hôn nhân thương mại? Hoắc thị không cần đến loại hôn nhân này! Hắn tự tin bản thân có đủ khả năng để đem Hoắc thị ngày càng phát triển lớn mạnh hơn nữa.
Trên đời này hắn ghét nhất chính là bị lừa dối.
Loại phụ nữ vì tiền tài, danh vọng mà bất chấp mọi thứ, dùng thân xác để đánh đổi hắn lại càng thêm khinh thường.
Trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt khẩn trương xen lẫn hốt hoảng khi nãy của cô gái kia...chẳng phải cô ta cũng là một trong số những người phụ nữ tham lam thực dụng kia sao?
———
Ngồi trong xe một lúc lâu, Hạ Tử Du vẫn bị những hình ảnh khi nãy khiến cho tim đập thình thịch, lòng bàn tay cũng đã đổ một lớp mồ hôi. Tâm trí không tự chủ được mà suy nghĩ miên man về những chuyện đã xảy ra trước đây.
Sáu năm rồi, cô không nghĩ bọn họ sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh này.
Đau lòng sao?
Nếu nói không thì chính cô đang tự dối lòng mình.
Hạ Tử Du biết mình rất ngốc nghếch, rõ ràng mấy năm qua cô đã cố gắng không quan tâm tới những thông tin có liên quan tới Hoắc Quân Nghị, cố gắng không nghĩ tới người đàn ông đó nữa, nhưng rốt cuộc thì sao chứ?
Khi nhìn thấy hắn, cô liền biết những cố gắng của mình đã tan thành mây khói.
Trong sâu thẳm trái tim với những vết thương chằng chịt bủa vây, Hạ Tử Du chỉ có thể yếu ớt thừa nhận rằng bản thân vẫn còn rất để tâm đến người đàn ông kia, chỉ là do cô luôn cố gắng kìm nén, đóng băng nó lại. Tình yêu đó giống như độc dược, đã thấm sâu vào tận xương tuỷ.
"Tử Du, em không thoải mái ở đâu sao?"
Lâm Bách Phong thấy cô từ lúc lên xe cứ im lặng không nói, khuôn mặt lại trắng bệch thì lo lắng hỏi.
"Tử Du"
"A...anh gọi em!"
Phải gọi tới lần thứ hai Hạ Tử Du mới có phản ứng, cơ thể như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, giật mình quay qua nhìn Lâm Bách Phong.
"Tối nay em rất lạ, hình như là đang có tâm sự?"
"Em...chỉ là vừa rồi nhìn thấy người quen cũ nên đột nhiên nhớ lại một số chuyện xảy ra lúc trước."
Hạ Tử Du gượng cười nói.
"Là bạn trai cũ sao?"
Thanh âm của Lâm Bách Phong có chút ghen tuông. Tối nay anh vốn định sẽ đem tình cảm của mình bày tỏ cùng cô, nhưng với tình trạng như bây giờ thì khó mà mở lời.
"Không...không phải."
Đầu nhỏ liên tục lắc, dù ở trong mơ cô cũng chưa từng bao giờ nghĩ tới Hoắc Quân Nghị sẽ là bạn trai của mình, huống chi hiện tại hắn là người đàn ông đã có gia đình.
"Vậy có lẽ người này rất quan trọng? Anh thấy em cứ ngẩn người suy nghĩ."
Câu phủ nhận kia của Hạ Tử Du khiến tâm tình Lâm Bách Phong vui mừng trở lại.
"Cũng có thể nói là vậy, xin lỗi vì làm anh lo lắng, em thật sự không sao."
Nói với nhau thêm mấy câu, cuối cùng xe cũng dừng trước khu nhà mà Hạ Tử Du đang ở.
Lúc Hạ Tử Du vừa định mở cửa bước xuống, Lâm Bách Phong đã lấy hết can đảm mà nắm lấy bàn tay cô giữ lại.
"Đợi anh một chút."
Bất ngờ trước hành động của Lâm Bách Phong, tuy anh và cô quen biết nhau được sáu năm, nhưng cử chỉ thân mật như vậy là lần đầu tiên.
"Anh có gì muốn nói với em sao?"
Hạ Tử Du ngượng ngùng khẽ rụt tay lại, nhưng còn chưa kịp rời đi thì đã bị bàn tay thon dài của Lâm Bách Phong nắm chặt hơn, ánh mắt đầy chân thành, thanh âm trầm ấm xen lẫn hồi hộp:
"Tử Du, làm bạn gái của anh nhé?"
Lời đề nghị quá mức đột ngột khiến Hạ Tử Du sửng sốt, mắt trợn to, chỉ có thể gượng cười lắp bắp nói:
"Anh...đừng chọc em..."
"Tử Du, anh là thật lòng! Sáu năm qua, anh biết em có thể cảm nhận được tình cảm của anh, vì vậy, có thể cho anh một cơ hội làm bạn trai của em được không?"
Thân thể Hạ Tử Du khẽ run, cô không biết phải trả lời như thế nào trước cái nhìn nồng nàn tình cảm cùng chờ mong kia.
"Em..."
"Em không cần trả lời anh ngay bây giờ, anh đã đợi sáu năm rồi, đợi thêm chút nữa cũng không sao."
Thấy Hạ Tử Du ngập ngừng ấp úng, Lâm Bách Phong cũng không muốn khiến cô thêm khó xử, vì vậy chỉ có thể cười khổ tiếp tục mở lời.
"Thành thật xin lỗi, anh Bách Phong, em..."
Hai mắt vì xúc động mà đã mờ hơi nước, giọng nói nghẹn ngào run run. Người đàn ông tốt Lâm Bách Phong, là cô không xứng với anh.
"Cũng muộn rồi, em mau lên nhà nghỉ ngơi đi, anh không làm phiền em nữa!"
Lâm Bách Phong sợ phải nghe câu từ chối từ cô, cho nên liền đổi qua chủ đề khác, anh không muốn sau này ngay cả cơ hội gặp nhau cũng sẽ không có.
————
Công ty Thái Thịnh,
Mấy ngày nay không khí ở trong công ty vô cùng nặng nề, mọi người ai ai cũng đều bàn tán về việc tổng giám đốc sẽ bán lại toàn bộ cổ phần công ty cho một tập đoàn lớn trong nước, như vậy có nghĩa là Thái Thịnh sẽ bị đổi chủ, vậy thì nhân viên bọn họ sẽ như thế nào?
Trong phòng kế toán - lưu trữ dữ liệu, trưởng phòng Lưu sau khi đi họp cùng các bộ phận khác từ phòng tổng giám đốc trở về liền tổ chức buổi họp nội bộ, vẻ mặt đầy nghiêm túc, từ tốn nói:
"Chắc hẳn ai ở đây cũng đã nghe được tin tức về việc công ty chúng ta sắp đổi chủ mà mọi người đã bàn tán mấy ngày qua rồi đúng không? Vì vậy, hôm nay tôi cũng chỉ nói ngắn gọn thôi, đây đúng là sự thật!"
"Vậy chúng ta có còn được tiếp tục làm việc ở đây không hay chủ mới sẽ thay đổi hết nhân viên?"
"Đúng vậy, chúng ta sẽ như thế nào?"
"Chị có biết ai sẽ là tổng giám đốc mới của chúng ta không?"
"Tại sao tổng giám đốc lại bán lại tâm huyết bao năm nay của mình cho người khác chứ? Thật là đáng tiếc!"
Cả gian phòng bỗng chốc vang lên hàng loạt các thắc mắc của mọi người.
Hạ Tử Du tư lự ngồi đó, tâm trạng cũng tràn đầy thấp thỏm, ở đây chế độ dành cho nhân viên tốt như vậy, nếu thay tổng giám đốc mới, có khi nào cô sẽ không được làm ở đây nữa?
"Tôi sẽ trả lời chi tiết các câu hỏi của mọi người.
Đầu tiên là tổng giám đốc của chúng ta tuổi tác cũng đã cao, không còn đủ sức lực để có thể quản lý tốt công ty, mà ngài lại chỉ có một người con gái, nhưng con gái của tổng giám đốc lại không có hứng thú với kinh doanh cho nên tổng giám đốc chỉ còn cách bán lại toàn bộ cổ phần công ty để không gây áp lực cho con gái.
Về việc nhân sự trong công ty, hiện tại thì sẽ vẫn giữ nguyên, đợi tới khi tổng giám đốc mới tới nhận chức, chúng ta mới biết được tình hình cụ thể.
Và thông tin cuối cùng tôi muốn thông báo đó
là người thu mua lại công ty của chúng ta chính là tập đoàn Hoắc thị."
Trưởng phòng Lưu giải đáp rành mạch thắc mắc của mọi người.
Hoắc thị???
Mọi người há hốc miệng đồng thanh lên tiếng.
Tập đoàn Hoắc thị có ai ở thành phố Y này lại không biết chứ? Để có thể trở thành nhân viên ở đó là mơ ước của biết bao nhiêu người. Chuyện thay đổi tổng giám đốc mới này có lẽ là chuyện tốt.
Khác với vẻ háo hức của mọi người, Hạ Tử Du lại cảm thấy vô cùng kinh hãi. Vậy chẳng phải tổng giám đốc mới của bọn họ chính là Hoắc Quân Nghị sao?