Cuối tuần, người độc thân thường sẽ thích làm gì nhất?
Hạ Tử Du không biết những người khác như thế nào nhưng cô đặc biệt thích ngủ nướng.
Hôm nay là chủ nhật, cũng như những ngày cuối tuần khác, Hạ Tử Du đang vùi mình trong chăn ấm ngủ say giấc thì bỗng tiếng chuông điện thoại vang khiến cô giật mình mà tỉnh giấc.
Mơ mơ màng màng đưa tay với lấy chiếc điện thoại, miệng nhỏ khẽ lẩm bẩm đầy khổ sở, ai lại gọi giờ này cơ chứ?
Nhưng khi nhìn thấy tên người gọi, cô lập tức thanh tỉnh, ngồi bật dậy, nghiêm chỉnh nghe máy:
"Alo, bác sĩ Lâm, em nghe đây ạ!"
"Xin lỗi, mới sáng đã gọi điện cho em như vậy, anh không làm phiền em chứ?"
Lâm Bách Phong có chút áy náy nói.
"A...không có...em cũng không bận gì mà!"
Hạ Tử Du vội vàng trả lời.
"Thật ra thì hôm nay...là sinh nhật của anh. Nếu em không bận gì thì tối nay có thể tới tham dự không? Cũng chỉ có mấy người bạn thân thiết của anh, được chứ?"
Giọng nói trầm ấm mang theo chút chờ mong của Lâm Bách Phong khiến Hạ Tử Du đắn đo suy nghĩ.
Sinh nhật vừa rồi của cô, bác sĩ Lâm đã cất công mang theo một bó hoa lớn tới tận chỗ cô ở để tặng, sau đó còn dẫn cô đi ăn ở một nhà hàng sang trọng.
Lúc đó, vừa bất ngờ lại ngượng ngùng, dù cho có muốn từ chối cô cũng không nỡ, mà cũng không phải biết nói làm sao!
Vì vậy sau khi hai người ăn xong Hạ Tử Du đã rất hùng hồn nói " khi nào tới sinh nhật bác sĩ Lâm, em nhất định sẽ mời anh một bữa thịnh soạn"
Cho nên nếu bây giờ mà cô từ chối, chẳng phải sẽ thành kẻ ba hoa hứa lèo sao?
Bàn tay vò vò mái tóc, khuôn mặt đầy trách móc bản thân, đúng là đeo đá vào người, nhưng vẫn hết sức nhẹ nhàng trả lời:
"Ân...dạ được ạ."
"Vậy thì tốt rồi! Tử Du, tối nay anh sẽ tới đón em. Em nghỉ ngơi tiếp đi!"
Nói xong, Lâm Bách Phong lập tức tắt máy, hạnh phúc tràn đầy trên khuôn mặt. Tối nay, hắn muốn nhân cơ hội này sẽ bày tỏ rõ tình cảm của mình cho cô biết.
Nhưng đối lập với Lâm Bách Phong đang tràn đầy hi vọng, ở bên này, Hạ Tử Du buông điện thoại xuống, cả người liền trở nên ngây ngốc.
Sao cô có thể không cảm nhận được tình cảm của bác sĩ Lâm dành cho mình cơ chứ?
Từ sáu năm trước, khi Lâm Bách Phong đang còn là bác sĩ điều trị trực tiếp cho bà nội ở bệnh viện, cô đã cảm nhận được những cử chỉ, ánh mắt cùng lời nói đặc biệt mà anh dành cho cô.
Tuy không quá vồ vập, chỉ là những lời hỏi thăm ân cần, những lời dặn dò chăm sóc sức khoẻ, những câu chuyện vui khi thấy cô buồn, những lời khuyên, lời động viên trong cuộc sống...Tất cả những việc đó cô đều biết, nếu không phải có tình cảm, sẽ không ai kiên trì như vậy!
Nhưng Hạ Tử Du hiểu rõ, người đàn ông hoàn mỹ như Lâm Bách Phong, cô không thể với tới.
Qua những lần vào chăm sóc bà nội ở bệnh viện, cô đã mấy lần vô tình nghe các y tá, bác sĩ ở đây nói chuyện với nhau về gia cảnh của anh.
Gia thế của Lâm Bách Phong vô cùng hiển hách, dòng họ bên nội thì có truyền thống theo nghề y, còn bên ngoại lại theo hướng chính khách.
Ba của anh chính là viện trưởng của viện nghiên cứu khoa học của thành phố Y, còn mẹ là giảng viên đại học tại trường đại học danh tiếng về ngành Luật.
Lâm Bách Phong lại là con trai một trong nhà, cho nên tất cả những gì tốt đẹp nhất đều dành cho anh.
Thử hỏi xem, một người đàn ông vừa có gia thế, vừa có sự nghiệp lại còn có ngoại hình anh tuấn, tính tình ấm áp như vậy, cô sẽ có cơ hội trèo cao sao?
Từ xuất phát điểm, cô và Lâm Bách Phong đã hoàn toàn đối lập. Không nói đến hoàn cảnh gia đình, thì quá khứ chính là lý do mà cô không dám tiếp nhận tình cảm của anh.
Có gia đình danh môn gia giáo nào có thể chấp nhận một cô gái mồ côi cha mẹ, vì muốn kiếm tiền mà làm ở quán bar, còn chuyện từng làʍ t̠ìиɦ nhân ấm giường của người đàn ông kia...
Không! Không thể nào!
Chính bản thân cô cũng không cho phép mình làm vấy bẩn cuộc sống của Lâm Bách Phong.
————
Bảy giờ tối,
Hạ Tử Du mặc một chiếc váy màu đen dài tới đầu gối kết hợp cùng đôi giày cao gót màu be kem, mái tóc dài tới ngang eo được buông thả tự nhiên, tuy chỉ trang điểm đơn giản nhưng cũng đủ khiến cho bác sĩ Lâm khi nhìn thấy liền như người mất hồn.
"Bác sĩ Lâm, tặng cho anh, sinh nhật vui vẻ!"
Khi Lâm Bách Phong vừa bước xuống xe, Hạ Tử Du liền đưa ra hộp quà mà chiều nay cô đã dành rất nhiều thời gian để lựa chọn, khẽ mỉm cười nói.
"Em không cần tặng quà cho anh cũng được mà, chỉ cần em tới dự sinh nhật anh là anh đã cảm thấy thoả mãn rồi. Mà này...anh nhắc em bao nhiêu lần rồi, đừng gọi anh là bác sĩ Lâm nữa, gọi anh là Bách Phong, nhớ chưa cô bé!"
Lâm Bách Phong nhìn cô đầy cưng chiều, thanh âm cũng cực kỳ êm tai.
"Chỉ là từ lúc biết anh em đã quen gọi như vậy rồi, bây giờ sửa lại có chút không quen."
Hạ Tử Du nhẹ giọng đáp.
"Vậy thì chúng ta phải thường xuyên gặp nhau nhiều hơn, có như vậy em mới có nhiều thời gian thực hành gọi tên anh."
Lâm Bách Phong vừa mở cửa xe cho cô vừa cười ngọt ngào nói.
Khi hai người ngồi vào trong xe, Hạ Tử Du liền có chút ngại ngùng, không dám nhìn anh.
Cô biết câu nói kia của anh là thật lòng chứ không hề đùa giỡn, nhưng cô không đủ can đảm, trái tim cô vốn đã chằng chịt vết thương vì người đàn ông kia, cơ thể như món đồ bị người ta chơi đùa qua rồi vứt bỏ, vậy thì sẽ không công bằng với Lâm Bách Phong.
"Anh có nói gì sai sao?"
Không khí trong xe im ắng, Lâm Bách Phong thấy cô cứ ngồi ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ thì có chút lo lắng hỏi.
"A...không có...là do em đang nghĩ tới một số việc thôi, anh đừng để tâm."
"Ân, nếu có gì không thoải mái, em nhớ phải nói cho anh biết đó, đừng nên chỉ im lặng chịu đựng một mình."
Lâm Bách Phong biết Hạ Tử Du cũng đã sáu năm, qua những lần tiếp xúc anh biết cô không hề giống như bề ngoài có vẻ yếu đuối của mình.
Có lẽ do hoàn cảnh gia đình nên nghị lực trong cô rất mạnh mẽ, nhưng tính tình lại quá trầm tĩnh, có xảy ra chuyện gì cũng chỉ biết tự mình xoay sở.
Nhưng cũng chính những điều đó đã khiến anh bị cuốn hút, trái tim không biết từ lúc nào đã luôn hướng về cô gái này.
Anh chỉ muốn được ở bên cạnh bảo vệ, an ủi, đồng hành cùng cô trong cuộc sống này, nhưng cô lại quá lạnh lùng, có phần trốn tránh tình cảm của anh...
Buổi sinh nhật diễn ra khá vui nhộn, ấm cúm. Bạn bè của Lâm Bách Phong đều là người thành đạt, cách nói chuyện hài hước nhưng rất có chừng mực.
Dù sao khi đối diện với mỹ nữ có phần băng lạnh như Hạ Tử Du, đặc biệt lại xuất hiện bên cạnh cùng Lâm Bách Phong vốn như Liễu Hạ Huệ giữ thân trong sạch thì càng khiến bọn họ thêm tò mò về mối quan hệ này.
Lúc kết thúc buổi tiệc cũng đã gần mười giờ, mọi người cùng nhau vui vẻ ra về.
Trong lúc đứng ở một góc trước cửa khách sạn đợi Lâm Bách Phong đi lấy xe, Hạ Tử Du đã bị âm thanh non nớt, dễ thương gần đấy truyền đến làm cho chú ý.
"Ba...b...ba..."
Khoé môi vốn dĩ đang giương lên nhưng lúc quay người sang nhìn, Hạ Tử Du lập tức bị hình ảnh trước mắt làm cho cả người trở nên ngây ngốc, khuôn mặt dưới ánh đèn đường lờ mờ đã trắng bệch không còn chút huyết sắc.
Người đàn ông đang bế một bé gái xinh xắn như búp bê trên tay chẳng phải là.... Hoắc Quân Nghị sao?
Ánh mắt của hắn nhìn cô bé đó cực kỳ dịu dàng, tràn ngập tình yêu thương, thỉnh thoảng còn cưng nựng, vỗ vỗ hai bên má phúng phúng trắng hồng. Mỗi lần như thế cô bé lại cười khúc khích, bập bẹ gọi "ba...ba"
Cả người Hạ Tử Du khẽ run lên.
Hắn đã kết hôn và có con rồi ư?
Cũng đúng, đã sáu năm rồi, năm nay hắn đã ngoài ba mươi tuổi, kết hôn rồi sinh con là điều vô cùng bình thường.
Vợ của hắn hẳn là minh tinh Đường San San kia. Năm đó chứng kiến được tình cảm sâu đậm mà hắn dành cho cô gái đó, trong lòng Hạ Tử Du vẫn luôn cảm thấy chua xót cùng ghen tị.
Cuối cùng thì Hoắc Quân Nghị cũng lấy được người mà hắn yêu, cô nên mừng cho hắn.
Hai người họ quả thật rất đẹp đôi, trai tài gái sắc, giờ đây, chắc hẳn hắn đang rất hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình.
Mí mắt cụp xuống, cúi thấp đầu khẽ cười khổ, hai mắt nóng lên. Hạ Tử Du tự trách bản thân mình thật vô dụng, sau bao nhiêu năm, người đàn ông kia vẫn luôn dễ dàng khiến tâm trí cô bị ảnh hưởng.
"Tử Du...Tử Du...em sao vậy?"
Lâm Bách Phong mới lấy xe xong, chạy tới chỗ Hạ Tử Du đang đứng thì thấy cô khuôn mặt tái nhợt, như người mất hồn, gọi mấy lần cũng không thấy phản ứng thì liền sợ hãi xuống xe chạy lại gần, hai bàn tay đặt lên vai cô lay nhẹ.
Lúc này Hạ Tử Du mới giật mình mà bừng tỉnh, lắp bắp nói:
"Em...em không sao... chúng ta đi thôi."
Đứng ở phía bên này, Hoắc Quân Nghị bị cái tên Tử Du mà người đàn ông kia gọi làm cho chú ý mà đưa mắt nhìn qua. Biểu cảm vốn đang ôn nhu bỗng chốc thay đổi nhanh chóng.
Cô gái kia chẳng phải là Hạ Tử Du sao?
Đôi mắt sắc bén như chim ưng săn mồi của Hoắc Quân Nghị nhìn chằm chằm vào cô, quan sát thật kỹ từ đầu tới chân.
Trên người Hạ Tử Du dù chỉ mặc chiếc đầm đen đơn giản nhưng lại có thể thấy được đường cong cơ thể thập phần hoàn mỹ. Khuôn mặt trái xoan trắng nõn, mái tóc đen dài thẳng mượt, đôi mắt to tròn trong suốt phảng phất nỗi buồn, cánh môi đỏ hồng mấp máy đầy khiêu gợi hình như đang nói gì đó.
Cô gái nhỏ này khiến hắn phải công nhận, càng ngày cô càng xinh đẹp, tuy không làm gì, cũng không cần mặc đồ hở hang nhưng vẫn rất thu hút, hấp dẫn ánh mắt của đàn ông.
Cái nhìn quá mức lộ liễu của Hoắc Quân Nghị khiến Hạ Tử Du ở bên đây rùng mình một cái.
Theo phản xạ mà đưa mắt nhìn lên, đúng lúc bốn mắt chạm nhau, khóe miệng Hoắc Quân Nghị khẽ nhếch, hiện lên ý cười.
Hạ Tử Du khi ở trước mặt Hoắc Quân Nghị luôn là người nhát gan, mắt đẹp liền hạ xuống, dù cho trước đây hay bây giờ, cô vẫn không có đủ can đảm để đối mặt với hắn. Vì thế khi Lâm Bách Phong vừa mở cửa xe, cô đã khẩn trương ngồi vào, hai tay siết chặt lấy giỏ xách, tim đập thình thịnh.
Ở ngoài đây, tâm trạng Hoắc Quân Nghị không tốt hơn là mấy. Khi thấy người đàn ông anh tuấn xuất hiện bên cạnh cô, đáy mắt Hoắc Quân Nghị lập tức trở nên thâm sâu, nhìn theo bóng dáng chiếc xe đang chạy xa dần, hàn khí lạnh buốt từ người tản ra.
Người đàn ông kia là ai?
Kim chủ hiện tại của cô ta sao?