Sáu năm sau,
Hôm nay cuối tháng lại đúng vào dịp tết Trung Thu, mọi người ở trong công ty ai cũng háo hức mong cho mau hết giờ làm để có thể về nhà quây quần bên gia đình, người thân hoặc ra ngoài dạo chơi cùng người yêu, bằng hữu.
Ở phòng kế toán- lưu trữ dữ liệu của công ty Thái Thịnh, tình hình lại có vẻ căng thẳng hơn.
Vào cuối tháng, việc tổng kết số liệu của các phòng ban sẽ do phòng lưu trữ dữ liệu xử lý, sau đó sẽ làm báo cáo rồi nộp lên cho tổng giám đốc xem xét tình hình kinh doanh của công ty.
Vì vậy cuối tháng cũng chính là thời điểm bận rộn nhất của bọn họ.
Bây giờ cũng đã gần sáu giờ chiều, đa số mọi người ở các phòng ban khác đều đã tắt máy tính chuẩn bị ra về, tiếng nói cười rôm rả khiến những người vẫn còn phải ở lại làm việc càng thêm nhấp nhỏm.
"Tử Du này, hôm nay em có hẹn với ai không?"
Người vừa lên tiếng là đồng nghiệp tên Thu Nguyệt.
Phòng kế toán - lưu trữ dữ liệu có tất cả sáu người, ngoài Hạ Tử Du trẻ tuổi nhất lại chưa có gia đình thì năm người còn lại ai cũng đã có gia đình và con cái, thế nên mặc dù thân xác còn ở công ty nhưng tinh thần của họ đã sớm hướng về nhà.
Hạ Tử Du vẫn đang cặm cụi tổng hợp lại các dữ liệu mà các phòng ban gửi tới, nghe trưởng phòng hỏi vậy liền ngẩng mặt lên khẽ cười trả lời:
"Dạ không, nếu mọi người bận thì cứ về trước đi ạ, công việc cũng không còn nhiều, cứ giao lại cho em, em sẽ cố gắng xử lý xong trong hôm nay."
"Phòng chúng ta chỉ có Tử Du là vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng nhất thôi. Nếu vậy tụi chị cũng không khách khí nữa, em xem mới cách giờ tan tầm chưa tới một tiếng mà điện thoại chị đã bị người nhà gọi réo rắt tới nóng máy luôn rồi."
Câu trả lời của Hạ Tử Du khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, như trút bỏ được gánh nặng, vừa nói vừa cười đầy vui vẻ.
Mọi người nhanh chóng đem công việc vẫn còn đang làm dở giao lại cho Hạ Tử Du sau đó cũng vội vã rời đi.
Còn mỗi trưởng phòng Lưu, vẻ mặt khó xử nhìn qua Hạ Tử Du, có chút áy náy nói:
"Thật là.. bắt nạt người quá đáng!"
"Dù sao em cũng ở có một mình cho nên ở đây hay về nhà cũng giống nhau. Chị cũng mau về nhà đi, đừng lo cho em."
Hạ Tử Du cười nói.
"Con bé này, chỉ biết nghĩ cho người khác. Vậy...chị về nhé, ngày mai nhất định sẽ mời em một bữa
ăn ngon coi như trả công em tăng ca hôm nay."
"Được, em sẽ ăn thật no!"
Hạ Tử Du sảng khoái đáp ứng.
Chẳng mấy chốc, căn phòng lại trở về vẻ an tĩnh.
Hạ Tử Du một mình ngồi trong không gian rộng lớn, hai mắt vô thức nhìn ra ngoài trời đã nhá nhem tối, tâm trạng có chút lạc lõng.
Tới khi làm xong việc, lúc ra khỏi công ty thì cũng đã hơn chín giờ tối.
Thời tiết hôm nay thật mát mẻ, mặt trăng dường như vừa to lại sáng hơn thường ngày.
Hạ Tử Du cầm lấy giỏ xách chậm rãi đi đến trạm đón xe bus cách công ty hai cái ngã tư.
Từ sáu năm trước, sau khi bà nội được xuất viện, vì không muốn trở thành gánh nặng cho cháu gái phải vừa chăm sóc mình lại còn phải đi làm, đi học nên bà nội Hạ quyết định quay trở về căn nhà cũ ở quê.
Dù sao không khí ở quê vẫn trong lành, yên tĩnh hơn ở thành phố, thích hợp cho người già nghỉ dưỡng, lại có thể nhang khói cho chồng, cho con.
Mặc dù Hạ Tử Du đã năn nỉ, khuyên nhủ nhiều lần nhưng vẫn không thể lay chuyển được quyết định của bà nội Hạ.
Do vậy, mấy năm nay, từ lúc đi học tới khi ra trường rồi đi làm, cô đều thuê phòng ở cùng bạn để có thể giảm bớt tiền phòng, nhưng mấy tháng trước người bạn này đã kết hôn nên tạm thời cô cũng chỉ sống một mình.
Đi làm cho Thái Thịnh gần bốn năm, chế độ dành cho nhân viên ở đây cũng khá tốt, ngoài tiền phòng, tiền sinh hoạt hàng tháng cùng tiền gửi về quê cho bà nội, cô cũng đã để dành được một khoản, nếu cố gắng tích cóp thêm ba năm nữa, tới lúc ấy sẽ có thể mua trả góp một căn hộ chung cư nho nhỏ, khi đó cô sẽ đón bà nội lên ở cùng, hai bà cháu lại có thể ở gần chăm sóc lẫn nhau.
Mỉm cười với suy nghĩ về tương lai của bản thân, lúc ngẩng mặt lên lại vô tình nhìn thấy hình ảnh của bảng hiệu quảng cáo ở toà nhà trước mặt thì khuôn mặt Hạ Tử Du có chút cứng đờ, nụ cười cũng trở nên gượng ngạo rồi tắt ngấm.
Cô gái xinh đẹp quyến rũ xuất hiện ở trên màn hình lớn chính là Đường San San. Mấy năm qua, mức độ nổi tiếng của cô ấy vẫn không hề giảm, thậm chí càng ngày càng nổi tiếng hơn. Chính là mẫu phụ nữ vừa đẹp, vừa giỏi lại còn nhiều tiền, là thần tượng mà mọi cô gái luôn muốn hướng tới.
Hạ Tử Du khẽ cắn cắn môi dưới, ánh mắt rũ xuống đầy tự ti.
Đường San San khiến trong đầu cô bất chợt hiện lên khuôn mặt lạnh lẽo của người đàn ông mà cô đã cố chôn giấu bao nhiêu năm qua.
Hắn dạo này thế nào rồi? Hai người họ đã kết hôn chưa? Sống cùng nhau có hạnh phúc không?
Trong đầu có rất nhiều câu hỏi, nhưng những chuyện này liên quan gì tới cô cơ chứ?
Cô và hai người họ vốn dĩ là hai đường thẳng song song, chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm tới.
Nếu như không thể, hà tất phải cưỡng cầu, đến cuối cùng cũng chỉ có bản thân phải ngặm nhấm đau khổ trong vô vọng!
————
Trái ngược với Hạ Tử Du phải đón tết Trung Thu một mình với một mớ suy nghĩ hỗn độn, ở bên này, Hoắc Quân Nghị lại vô cùng hưởng thụ khi có người đẹp phục vụ.
Hôm nay Hoắc thị mới giành được một hợp đồng lớn với đối tác đến từ châu Âu vào lĩnh vực hàng không, do vậy tối nay mọi người liền tổ chức một bữa tiệc ăn mừng hết sức náo nhiệt, mà nhân vật chính không thể không có mặt đó chính là tổng giám đốc tài giỏi, cao cao tại thượng của chúng ta, Hoắc Quân Nghị.
Mọi người chơi đùa nhiệt tình đến giữa đêm mới tàn tiệc, hầu như ai cũng say khướt đến nỗi không xác định được phương hướng, tay chân cũng nhấc không nổi.
Thấy tình hình như vậy, Hoắc Quân Nghị liền dứt khoát bao luôn một loạt phòng ngủ ở tầng trên của khách sạn năm sao cho nhân viên ngủ lại.
Còn bản thân hắn, dự án kia bỏ ra rất nhiều tâm huyết, hôm nay thực sự cũng mệt mỏi, vừa nãy lại uống không ít cho nên đầu óc đã bắt đầu có chút mơ hồ.
Tiến về phòng tổng thống ở tầng cao nhất của khách sạn, bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng khẽ day day trán.
Hoắc Quân Nghị vốn muốn đêm nay trở về biệt thự ở Thanh Lâm, nhưng nghĩ tới quay về đó cũng chỉ có một mình, trong lòng đột nhiên có chút cô đơn, suy nghĩ mấy giây, hắn liền lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra tìm đại một số không lưu trong danh dạ rồi bấm gọi.
Chưa được một giây, phía bên kia đã có người nghe, mà hắn chỉ lạnh lùng nói đúng một câu "khách sạn Paradise phòng 1209" rồi cúp máy.
Mười phút sau,
Hoắc Quân Nghị mới tắm xong, trên người chỉ khoác hờ hững chiếc áo tắm của khách sạn, thong thả châm một điếu xì gà rồi tiến lại phía cửa kính lớn nhìn xuống thành phố rực rỡ ánh đèn về đêm của thành phố.
Tối nay, cả người lười biếng uể oải dựa vào ghế ngồi ở phía sau xe để tài xế chở đến khách sạn ăn mừng cùng mọi người, khi đi trên đường lớn, lúc vô tình đưa mắt nhìn ra bên ngoài, hắn đã bắt gặp thân ảnh của cô gái đã lâu không gặp kia.
Tuy chỉ là thoáng qua, cũng không thấy rõ mặt nhưng hắn lại có thể cảm nhận được đó chính là Hạ Tử Du.
Nhả ra một làn khói trắng, đôi mắt lạnh lẽo khẽ nhíu lại đầy suy tư.
Sáu năm trước, vào cái ngày cuối của hợp đồng tình nhân giữa cô và hắn. Tuy tối đó hắn đã uống rất nhiều rượu nhưng vẫn có thể nhớ được hành động đầy thô bạo của mình đối với cô.
Đến sáng hôm sau tỉnh dậy, cả đầu đau như búa bổ, đưa mắt nhìn một lượt quanh phòng thì lại không thấy ai.
Lúc ấy tâm trạng của hắn có chút hụt hẫng, cảm giác bản thân như trai bao, bị người ta chơi chán rồi bỏ lại, giống như cái đêm ở trong phòng ngủ của hắn ở Hoắc gia...
"Hoắc tổng, người ta đã đến rồi."
Giọng nói đầy ôn nhu, nũng nịu của người phụ nữ vang lên liền đem tâm trí của Hoắc Quân Nghị từ quá khứ trở về hiện tại.
Cả cơ thể mềm mại gợi cảm từ phía sau ôm chặt lấy thắt lưng bền chắc của hắn, đem bầu ngực cao vυ't cố ý cọ xát đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Người vừa mới tới chính là tiểu hoa đán đang nổi bây giờ, Diệp Chân An.
Dù sao cũng lăn lộn trong giới giải trí từ lâu cho nên mấy chiêu trò quy tắc ngầm, lấy lòng đàn ông này cô cũng đã quá quen thuộc.
Mà đối tượng trước mặt chính là mẫu đàn ông mà cô luôn ao ước có được. Vừa có nhiều tiền, quyền lực có thừa, lại vô cùng hào phóng, quan trọng là vẻ ngoài cùng thân hình còn đẹp mắt hơn cả mấy diễn viên Hollywood nổi tiếng.
Để có thể làʍ t̠ìиɦ nhân ấm giường của Hoắc Quân Nghị, Diệp Chân An đã vất vả mãi mới có cơ hội này.
Vì thế, dù có như thế nào cô cũng sẽ nhất định làm mọi cách để khiến hắn hài lòng, như thế sau này mấy vai nữ chính không sợ không vào tay cô.
"Hoắc tổng, để đêm nay người ta làm anh thoả mãn a..."
Âm thanh đầy câu dẫn yêu mị kia vang lên, Diệp Chân An cũng nhanh chóng bắt đầu thoát đi quần áo của chính mình, trên người chỉ để lại bộ đồ lót da^ʍ mị, mặc như không mặc.
Sau đó hai tay như rắn nước từ phía sau luồn vào trong áo tắm của Hoắc Quân Nghị, kɧıêυ ҡɧí©ɧ mơn trớn, lúc bàn tay đặt lên vật nóng hổi ở giữa hai chân hắn, thấy chỗ đó đã trướng to thì càng thêm đắc ý, đôi môi đỏ mọng nói ra những câu tình thú kí©ɧ ŧɧí©ɧ:
"Hoắc tổng...chỗ đó của Chân An thật muốn anh tới an ủi...nó đã ướt đẫm nước rồi đây này...ư...."
Do đứng sau lưng Hoắc Quân Nghị, cho nên Diệp Chân An không thể thấy được khuôn mặt đầy chán ghét của hắn lúc này.
Đêm nay vốn dĩ hắn chỉ muốn gọi Diệp Chân An đến để giải toả nhu cầu sinh lý của bản thân. Dù sao ở trên giường cô ta vô cùng phóng đãng, rất biết cách
để làm cho đàn ông vui vẻ, nhưng khi nghĩ tới khuôn mặt cùng dáng vẻ lúc trên giường hoàn toàn đối lập của cô gái nhỏ kia, không hiểu sao tâm trạng lại trở nên cực kỳ khó chịu.
"Đúng là đồ dâʍ đãиɠ!"
Thu lại những suy nghĩ kia, Hoắc Quân Nghị dứt khoát xoay người, đem Diệp Chân An đẩy ngã trên giường lớn, mở tủ lấy ra bαo ©αo sυ đeo vào, sau đó đem hai chân vừa thẳng vừa trắng của cô ta mở ra hết cỡ, không chút thương tiếc mà đem gậy thịt thô dài đẩy mạnh vào, điên cuồng mà đâm thọc.
"Ưʍ...dươиɠ ѵậŧ của Hoắc tổng thật lớn, đâm vào huyệt nhỏ của Chân An thật sướиɠ...ư...."
Tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ không hề đè nén của Diệp Chân An vang lên càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thú tính xâm chiếm của giống đực.
Cả căn phòng lúc này không ngừng vang lên tiếng va chạm của cơ thể cùng tiếng nước đầy ái muội...