Đã gần một tuần trôi qua từ cái ngày Hạ Tử Du đến Hoắc thị để đưa bản báo cáo cho Hoắc Quân Nghị.
Hôm đó sau khi trở về, lúc quay lại văn phòng, trưởng phòng Lưu thấy cô mặt mũi nhợt nhạt, nghĩ cô bị Hoắc tổng làm khó thì lo lắng hỏi thăm.
Đối với sự quan tâm của trưởng phòng Lưu, Hạ Tử Du chỉ khẽ gượng cười nói không có việc gì, là do được gặp trực tiếp tổng giám đốc nên tinh thần hơi căng thẳng.
Còn về sự việc kia, Hạ Tử Du có thể hiểu được là do hắn say rượu, không đủ tỉnh táo nên mới làm như vậy.
Cô đã không còn là cô gái mười tám tuổi, mơ mộng về một tình yêu mà ở đó chàng trai mình yêu thầm nhiều năm, qua một khoảng thời gian dài vô tình gặp lại, chàng trai sẽ nhận ra rằng bản thân thật ra cũng có tình cảm với cô gái, sau đó bọn họ sẽ cùng nhau bắt đầu mối quan hệ yêu đương cuồng nhiệt.
Cắn cắn môi đầy cam chịu, cô chẳng qua cũng chỉ là một trong những người phụ nữ mà Hoắc Quân Nghị dùng để phát tiết du͙© vọиɠ khi cô gái hắn yêu không ở bên cạnh. Cho nên không cần tự mình đa tình, vì rốt cuộc người đau lòng cũng chỉ có mình cô!
Tan làm, đang vừa đi vừa mải suy nghĩ nên khi tiếng còi xe phía sau vang lên liền khiến Hạ Tử Du giật thót tim, bước chân khựng lại, theo phản xạ mà quay qua nhìn chiếc xe màu xanh đen đang đậu gần đó.
Không để cô tò mò quá lâu, cửa kính xe mau chóng được hạ xuống, bên trong liền hiện lên khuôn mặt anh tuấn đang mỉm cười của Lâm Bách Phong.
"Tử Du, thật trùng hợp, anh vừa đi công chuyện ngang qua đây đúng lúc liền nhìn thấy em. Hôm nay cho anh làm tài xế của em nhé?"
Hạ Tử Du kinh ngạc mở to mắt, không nghĩ lại trùng hợp như vậy.
"A...anh Bách Phong, trạm xe bus ở ngay trước mặt rồi, chỗ em ở lại không tiện đường với anh lắm, cho nên không cần phiền phức vậy đâu."
"Không phiền chút nào, thật ra anh cũng đang định tìm em để nhờ em giúp đỡ một việc, chẳng lẽ em thấy người gặp nạn mà không giúp đỡ sao?"
Bày ra vẻ mặt đáng thương, Bách Lăng Phong nhìn cô đầy chờ mong.
"Nhưng em..."
Hạ Tử Du còn chưa kịp nói hết câu thì đã tiếng còi xe inh ỏi ở đằng sau cùng tiếng thúc giục:
"Này cô gái, nhanh nhanh lên xe để chúng tôi còn đi tiếp chứ, có giận dỗi gì thì để về nhà rồi tính tiếp.."
Mấy chiếc xe không thể đi tiếp bởi xe của Lâm Bách Phong đang cản ở phía trước liên tục bấm còi, thậm chí có người nóng tính còn la lớn:
"Đường này của nhà mấy người hay sao mà muốn dừng ở đâu thì dừng? Còn không mau đi thì đừng trách xe của tôi không có mắt."
Gương mặt Hạ Tử Du đầy căng thẳng, nhìn về phía Lâm Bách Phong thì thấy anh nháy mắt hóm hỉnh như thể đang xem chuyện vui, vì thế không còn cách nào khác đành nhanh chóng mở cửa xe bước vào, cô không muốn ngày mai sẽ bị lên báo vì tội cản trở giao thông a!
Chắng mấy chốc, xe của Lâm Bách Phong đã hoà vào dòng xe cộ đông đúc. Lúc này, cả hai không hẹn mà cùng quay qua nhìn nhau bật cười, đúng là rất ngốc!
///
"Anh nói sao, giả làm bạn gái của anh?"
Hạ Tử Du suýt chút nữa là bị sặc miếng thịt bò đang nhai dở trong miệng, khó khăn hỏi lại.
"Suỵt, em nói nhỏ chút được không? Lỡ có người quen nhìn thấy là anh sẽ tội chồng thêm tội đó!"
Lâm Bách Phong lấy ly nước lọc đưa cho cô, bày ra vẻ mặt đầy đau khổ.
"Nhưng chuyện đó...anh Bách Phong, lừa gạt người lớn không tốt chút nào, nếu bị phát hiện..."
"Chỉ một lần này thôi, mẹ anh đã ra tối hậu thư, nếu hôm cao thọ ông ngoại mà anh không dẫn bạn gái tới thì ngày hôm đó mẹ sẽ bắt anh phải đồng ý hẹn hò cùng cô gái mà mẹ anh đã chọn sẵn. Tử Du, chẳng lẽ em nhẫn tâm nhìn anh nhảy vào hố sâu biển lửa vậy sao?"
"Phì...đâu có nghiêm trọng vậy chứ! Biết đâu nhờ vậy anh sẽ gặp được tình yêu đích thực của đời mình cũng nên."
Hạ Tử Du vui vẻ cười nói.
"Tình yêu đích thực của anh không phải đang ở trước mặt rồi sao? Cần gì phải đi đâu kiếm nữa!"
"Khụ..."
Để ly nước đang uống xuống, lấy khăn lau lại khoé miệng, nụ cười trên mặt Hạ Tử Du có chút ngượng ngùng, không dám nhìn Lâm Bách Phong.
"Anh chỉ đang nói vui thôi, em không cần phản ứng mạnh như vậy chứ? Thật đáng yêu!"
Lắc lắc đầu mỉm cười ngọt ngào, bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng của Lâm Bách Phong không tự chủ được mà vươn tới đầu cô nhẹ xoa, biểu cảm đầy cưng chiều.
"Không phải đều tại anh sao? Anh chỉ biết trêu chọc em thôi."
Từ lâu, trong mắt Hạ Tử Du, Lâm Bách Phong giống như một người anh trai tốt bụng, luôn bên cạnh động viên, sẵn sàng giúp đỡ mỗi khi cô gặp khó khăn. Nhưng cô biết, tình cảm mà anh dành cho cô lại không đơn thuần chỉ dừng lại ở anh trai em gái, mà đó là tình yêu đôi lứa.
"Đúng...đúng...đều là tại anh! Tại hạ sai rồi, Hạ tiểu thư, xin tiểu thư hãy rủ lòng thương mà ra tay cứu giúp người đang gặp nạn."
"Anh thật là...vậy... chỉ một lần này thôi!"
Lưỡng lự nói ra câu đồng ý, trong lòng Hạ Tử Du thấp thỏm lo sợ, không biết mình làm như vậy có đúng không?
"Thành giao! Em không được đổi ý đâu đó, Tử Du, cảm ơn em."
Bữa tối sau đó diễn ra trong không khí ấm áp, Lâm Bách Phong vui mừng tới nỗi cười nói không ngớt, liên tục gắp thức ăn cho Hạ Tử Du.
Lâm Bách Phong tự nhủ với bản thân, bước đầu là khiến cô trở thành bạn gái giả, còn sau này có trở thành thật được hay không thì còn cần phải cố gắng hơn nữa....
Trái ngược với cảnh tượng cười đùa hạnh phúc kia, ở bên ngoài này, Hoắc Quân Nghị ngồi ở trong xe nhìn qua cửa kính nhà hàng mà Hạ Tử Du cùng Lâm Bách Phong đang dùng bữa, ánh mắt hắn trầm xuống, không khí xung quanh như muốn đóng băng lại.
Cô gái đáng chết, trong khi mấy ngày nay hắn bận rộn đi công tác, xử lý công việc ngập đầu, còn cô thì lại rảnh rỗi dám ở sau lưng hắn hẹn hò vui vẻ cùng người đàn ông khác!
///
Xe vừa dừng lại trước khu nhà mà Hạ Tử Du đang ở, Lâm Bách Phong rất galang liền bước xuống xe chạy qua bên kia mở cửa giúp cô.
"Tử Du, ngủ ngon."
"Ân, cảm ơn anh, anh cũng ngủ ngon."
Hạ Tử Du mỉm cười khẽ nói.
"Ừm, tạm biệt, em lên nhà trước đi!"
Lâm Bách Phong có chút nuối tiếc khi phải nói lời tạm biệt.
"Em muốn thấy anh lái xe đi, dù sao ở đây em cũng mang danh là chủ nhà, vậy chủ nhà phải tiễn khách về mới phải đạo lý chứ!"
"Em đúng là...miệng lưỡi càng ngày càng lợi hại, vậy... anh về đây."
Lúc xe của Lâm Bách Phong rời đi, Hạ Tử Du mới xoay người bước vào trong.
Có lẽ trong đầu đang mải suy nghĩ về việc sẽ giả làm bạn gái Lâm Bách Phong vào cuối tuần này như thế nào để mọi người không nghi ngờ cho nên không
phát hiện ra có một bóng người cao lớn đang đi theo phía sau.
Lên tới phòng, Hạ Tử Du tra chìa khoá mở cửa rồi bật đèn lên, khi cô đang chuẩn bị đóng cửa lại thì bất ngờ có một bàn tay thô to vươn tới ngăn cản lại.
"A"
Hạ Tử Du bị hành động này làm cho hoảng hốt, sợ hãi la lên.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người mới gây ra sự việc kia, cả người cô lập tức cứng đờ, mắt đẹp trợn to, run run nói:
"Hoắc...Hoắc tổng, sao... anh lại ở đây?"
Sắc mặt Hoắc Quân Nghị u ám đến đáng sợ, hơi thở toả ra hàn khí, chậm rãi tiến lại gần Hạ Tử Du, lạnh lùng nhìn cô, giọng điệu đầy tra hỏi:
"Người đàn ông vừa nãy là gì của em?"
Cảm giác được nguy hiểm cận kề, Hạ Tử Du căng thẳng lùi về phía sau mấy bước. Mắt thấy cô muốn trốn tránh, Hoắc Quân Nghị lập tức vươn tay ra kéo lại, mất kiên nhẫn mà gầm lên:
"Tôi đang hỏi em, nói!"
Cánh tay bị Hoắc Quân Nghị dùng lực nắm liền truyền đến đau đớn.
Đối diện với lời nói cùng hành động lỗ mãng của hắn, trái tim cô chợt co thắt từng đợt. Người đàn ông này, đã quen thói ra lệnh và mọi người đều phải phục tùng hắn, mà cô cũng chỉ như một con rối, một thứ đồ chơi để hắn trút tức giận.
"Hoắc tổng, tôi nghĩ chuyện đó không liên quan đến anh?"
Nén lại đau đớn ở cánh tay, Hạ Tử Du ngước hai mắt đã ngấn nước lên nhìn hắn, nghẹn ngào nói.
Bàn tay nổi đầy gân xanh buông cánh tay Hạ Tử Du ra, nhưng rất nhanh sau đó liền nắm lấy cằm của cô nâng lên, buộc cô phải nhìn vào mắt hắn, môi mỏng khẽ nhếch, gằn giọng nói:
"Không liên quan thật sao? Thế hắn ta đã biết em từng làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi, từng biết em trên giường bị tôi chơi đùa như thế nào chưa? Hửm"
Hoắc Quân Nghị cảm thân bản thân mình điên thật rồi!
Chiều nay hắn có cuộc họp gấp về việc bàn giao tiến độ dự án mới ở công ty Thái Thịnh, tới khi họp xong thì cũng đúng giờ tan làm của nhân viên.
Lúc tài xế vừa đi ngang qua cổng công ty được một đoạn thì lại đúng lúc hắn nhìn thấy cô đang ngồi vào xe của ai đó, mà chiếc xe này trông rất quen mắt!
Thế là ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại đột ngột bảo tài xế bắt xe về trước, còn mình thì lái xe theo sau chiếc xe kia.
Tới khi nhận ra người đàn ông đi cùng cô cũng chính là người mà hôm trước hắn nhìn thấy ở trước khách sạn thì trong lòng bừng bừng lửa giận, cảm giác như hắn đang đi bắt gian nɠɵạı ŧìиɧ.
Hạ Tử Du cằm bị siết chặt, vừa đau vừa uất ức, hơi nước trong mắt như muốn trào ra nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế lại.
"Hoắc tổng, đó đã là chuyện của quá khứ, hiện tại tôi và anh chỉ còn liên quan tới công việc, vì vậy mong anh tự trọng."
Trên khuôn mặt anh tuấn cương nghị của Hoắc Quân Nghị bỗng hiện lên nụ cười lạnh, tay càng siết chặt cằm cô hơn, giọng nói như ma quỷ:
"Tự trọng? Hạ tiểu thư có tự trọng sao? Nếu có thì đã không nhận lấy tiền của tôi, nằm dưới thân tôi mà lấy lòng phục vụ, đã quên rồi sao? Hay hắn ta hiện đang là kim chủ mới của em?"
"Tôi và bác sĩ Lâm chỉ là bạn, anh đừng xúc phạm anh ấy như vậy?"
Hạ Tử Du không hiểu rốt cuộc hắn muốn gì, chỉ là ánh mắt sắc bén kia khiến cô sợ hãi.
"Hừm, chậc chậc, bảo vệ hắn ta như vậy? Thế đã lên giường cùng nhau chưa? Hắn ta đã từng sờ chỗ này, chỗ này, còn cả chỗ này của em chưa? Đồ phụ nữ lẳиɠ ɭơ!"
Theo từng câu "chỗ này, chỗ này", bàn tay của Hoắc Quân Nghị liền sờ lấy ngực, mông và âʍ ɦộ của Hạ Tử Du mà bóp mạnh.
Thân thể sợ hãi co rụt lại, nhưng cho dù cô có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của hắn.
"Không có, tôi và anh ấy không có làm những việc dơ bẩn đó. Hoắc Quân Nghị, bỏ tôi ra, anh đừng bắt nạt người quá đáng."
"Dơ bẩn? Hừm... vậy chẳng phải em nói chúng ta là đang làm việc dơ bẩn sao Hạ tiểu thư?"
Miệng của Hoắc Quân Nghị bất giác hiện lên vẻ tàn khốc, như thú dữ muốn ăn tươi nuốt sống con mồi trước mặt.
"Hoắc Quân Nghị, bỏ tôi ra...anh...anh muốn làm gì chứ?"
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đã trắng bệch vì đau và sợ hãi, Hạ Tử Du càng giãy dụa điên cuồng hơn khi phát hiện ra trong đôi mắt đỏ ngầu của hắn toàn là du͙© vọиɠ.
"Tôi muốn làm gì? Em nói thử xem?"
Ánh mắt tàn khốc của người đàn ông dừng lại trên khuôn mặt tinh xảo của Hạ Tử Du, xấu xa nói.