Những người còn lại thì phân công làm việc rõ ràng.
Các tu sĩ Trúc Cơ và bộ phận hậu cần của hiệp hội quay lại khu vực gần tông môn. Ở nơi kiếm khí không thể quét đến, họ lại tiếp tục dựng doanh trại mới.
Các hiệu trưởng mở các cuộc họp nhỏ với các giáo viên, nhờ bọn họ dẫn dắt các học viên đi về trước. Với tình hình hiện tại thì cuộc thí luyện xem như đã bị hủy, không bằng ai về nhà nấy.
Hậu cần suy xét chu đáo, buổi chiều liền liên hệ xe buýt ở gần đó chờ lệnh.
Các học viên hàng đầu vẫn luôn ngự kiếm ở trên cao, chưa được ăn cơm tối nên đã mất sức hoàn toàn, vừa lên xe buýt là nằm đơ ra, chờ quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Lan ngồi xe buýt.
Hắn tìm một chỗ ngồi có cửa sổ để thưởng thức cảnh đêm, cảm giác nhìn hàng cây xanh ven đường lướt qua rất thú vị.
Thế nhưng tâm tình sung sướиɠ này cũng chỉ kéo dài được mười phút, hắn đột nhiên xoay người, nắm lấy cánh tay Kỷ Hoằng.
Kỷ Hoằng thấy vẻ mặt hắn không cảm xúc nhìn chằm chằm mình, nghĩ có lẽ hắn nhớ ra được vài chi tiết về nhóm chợ đen, thầm giật mình: “Có chuyện gì về khách sạn rồi nói.”
Kỷ Lan tích chữ như vàng: “Không.”
Trong xe đều là người, Kỷ Hoằng không thể để hắn nói ra miệng được, đành nói: “Vậy gõ chữ trên điện thoại đi.”
Kỷ Lan nói: “Điện thoại sập nguồn rồi.”
Hắn tăng lực nắm trong tay, gằn ra hai chữ, “Muốn ói.”
“……” Kỷ Hoằng nói, “Tìm bọc nilon cho nhé?”
Kỷ Lan nói: “Không.”
Kỷ Hoằng nói: “Vậy em muốn thế nào?”
Kỷ Lan nói: “Xuống xe ngự kiếm.”
Kỷ Hoằng khuyên hắn: “Giáo viên không cho đâu, lấy bao nilon đi.”
Những lúc không thoải mái, tính cách của Kỷ Lan đều không tốt lắm, có khuyên thế nào cũng không chịu nghe.
Trên đời này ngoại trừ sư phụ hắn ra, không ai có thể dưới tình huống như này mà khuyên được hắn. Hắn nhẹ nhàng “À” một tiếng, hỏi: “Là giáo viên không cho hay là anh không đủ giỏi, không thể bay hết một chặng đường?”
Kỷ Hoằng trầm mặc nhìn Kỷ Lan, Kỷ Lan cũng nhìn lại.
Xe buýt nổ máy, hai người nhìn nhau tầm hai giây, Kỷ Hoằng trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, đứng dậy đi tìm giáo viên.
Giáo viên cũng không thể khuyên được tâm tính hiện tại của Kỷ Lan.
Sau một hồi trao đổi, cuối cùng tại thời điểm trước khi Kỷ Lan ọc ra, anh em nhà họ Kỷ đã đi lêи đỉиɦ xe buýt.
Gió đêm thổi qua, Kỷ Lan cảm thấy thoải mái hơn rồi.
Tính cách cáu kỉnh của Kỷ Lan tới nhanh và đi cũng nhanh, miệng ngậm một viên kẹo mận mà tài xế đã đưa cho hắn, nói: “Anh không cần phải đi cùng em đâu.”
Kỷ Hoằng đang âm thầm soạn bản nháp dạy bảo tên nhóc này trong lòng, không hé răng.
Kỷ Lan nhìn giống loài quý hiếm của gia tộc mình, hiếm khi nảy ra một chút lương tâm, quyết định nhanh chóng đưa chuyện “học giỏi” ngự kiếm vào chương trình học sớm: “Hay là anh dạy em ngự kiếm đi?”
Thông thường ngự kiếm cần phải Luyện Khí năm tầng trở lên mới có thể nắm giữ thuần thục, mà hắn thì chỉ có tu vi ba tầng.