Học Viên Trao Đổi Của Học Viện Tu Tiên

Chương 26

Trận pháp Khôi Lỗi này một khi được thức tỉnh là sẽ tự động bảo hộ tông môn.

Hiện giờ đại trận bảo hộ ngọn núi tông môn đã bị phá hủy, ấn chưởng môn thì đang ở Biên giới Côn Luân, bên trong không hề có một đệ tử nào mang theo lệnh bài, ngược lại là một nhóm người xa lạ. Dựa theo tính cách của trận pháp Khôi Lỗi, e là sẽ khởi động lớp phòng hộ bậc cao nhất – tức là sẽ gϊếŧ sạch toàn bộ những người đã tự tiện xông vào tông môn.

Muốn khởi động hoàn toàn trận pháp gồm những con rối cấp 9 cần phải có rất nhiều linh khí.

Tuy hiện tại chúng nó đã tỉnh giấc, nhưng có lẽ thực lực vẫn chưa đạt đến đỉnh cao, không biết Lâu Úc sẽ có tính toán thế nào?

Lúc này Lâu Úc đã đối đầu với pháp trận Khôi Lỗi.

Toàn bộ thân kiếm của hắn đen tuyền, đối đầu với pháp khí cấp 9 mà vẫn không hề yếu kém. Kiếm khí hai bên va chạm trực tiếp với nhau, khiến cho lớp bụi đất đang quay cuồn cuộn phía dưới lập tức bị tản ra. Ngay sau đó chợt nghe “Ầm” một tiếng, âm thanh vang dội tựa như sấm sét, lưỡi kiếm chém ngang qua, cắt đứt một đỉnh núi.

Mấy người Kỷ Hoằng đang chạy đi vừa lúc thấy được một màn này, vẻ mặt trống rỗng.

Ngay sau đó, giọng nói bình tĩnh của Lâu Úc vang vọng ở trên không trung, tất cả mọi người đều nghe thấy được rõ ràng: “Chạy đi.”

Tuyên Đình đột nhiên quay đầu lại, giải thích với người trong hiệp hội: “Đây là thần khí trấn núi, mau dẫn mọi người rời khỏi địa phận của Thất Tinh Tông.”

Vừa dứt câu, thấy một số tu sĩ Kim Đan muốn ở lại hỗ trợ, hắn bèn chỉ thị tiếp, “Đi làm trước đi.”

Lúc này các tu sĩ mới chợt nhớ đến phía dưới còn có các học viên, đành phải nghe lời, xoay người rời đi.

Phần lớn các đồ vật tìm được trong bí cảnh, hiệp hội đều bỏ vào túi Càn Khôn nên không cần lo lắng về chuyện đóng gói. Phía doanh trại thì chỉ còn bộ phận hậu cần và các thi thể.

Bọn họ đi tìm đủ các học viên trước, sau đó thì hội hợp với bộ phận hậu cần, bắt đầu cùng nhau thoát ra ngoài.

Hồn phách của các thế lực nhỏ khác cũng bị một tiếng hô vừa rồi của Lâu Úc kéo trở về.

Bọn họ hung hăng nhéo đùi một cái, vội vàng vừa lăn vừa bò như điên ra ngoài, nửa đường gặp được người của hiệp hội thì lập tức gọi cha gọi mẹ đi theo.

Kỷ Lan bị Kỷ Hoằng kéo đi, thẳng đến khi hoàn toàn rời khỏi Thất Tinh Tông mới lấy lại được tự do.

Kỷ Lan không màng để ý đến xung quanh, chỉ nói: “Đưa em lên trên.”

Kỷ Hoằng chưa kịp ổn định tinh thần thì chợt nghe thấy lời này, không đuổi kịp được suy nghĩ của hắn.

Kỷ Lan nói: “Em nghe nói đó là thần khí trấn núi, nó và hội trưởng đối đầu với nhau, anh không muốn xem sao?”

“……” Kỷ Hoằng đột nhiên rất muốn biết em trai nhà mình lấy lá gan này từ đâu ra.

Dám cược cả mạng sống đi vào bí cảnh cũng không sao, ít nhất cũng biết tiêu tiền vào nhóm chợ đen. Nhưng vừa rồi đã cảm nhận được luồng sức ép mạnh mẽ của thần khí mà em vẫn muốn đi xem?