Kỷ Hoằng chợt mơ hồ ý thức được, vội vàng ngự kiếm, một tay giữ chặt em trai, một tay bắt lấy Phó Hải Phàm đang ở gần nhất. Ba người còn lại bị hất bay mấy thước cũng đã bắt đầu hoàn hồn, tất cả đều ngự kiếm bay lên.
Nhưng rất nhanh bọn họ đã phát hiện là quá khó, nhóm người hệt như những lá cây lênh đênh ở trên sóng biển, không thể nào khống chế được phương hướng, chỉ có thể cam chịu bị luồng khí cuốn ngã ra ngoài.
Cả ngọn núi chấn động không ngừng.
Các pháp trận trong các phòng luyện khí tạm thời đồng loạt vỡ ra, từng con rối thức tỉnh bay ra ngoài.
Linh thú nhanh chân chạy trốn, đàn chim tung cánh bay lên, những ngọn núi gần đó cũng bị chấn động kịch liệt.
Tuyên Đình và các thành viên bên trong hiệp hội bay lên giữa không trung, thấy ngọn núi linh thú sụp xuống vỡ vụn như bã đậu, tập thể trợn mắt há hốc mồm.
Giữa cơn bụi đất quay cuồng, bảy hình thể to lớn đứng ở trên trời cao, kết thành trận kiếm.
Sức ép của pháp khí cấp chín đột nhiên tỏa ra bốn phương tám hướng khiến cho mấy người Tuyên Đình liền cảm thấy lạnh sống lưng, tất cả đều bị luồng sát khí này làm cho đông cứng. Các thế lực nhỏ đang chạy trốn khắp nơi thì thảm hại hơn, hai chân nhũn ra, không dám động đậy.
Mấy người ở gần chỗ Kỷ Lan ấy thế mà lại may mắn nhất.
Bởi vì có Lâu Úc che chắn ở phía trước nên đã ngăn cản hết luồng sức ép hướng về phía này.
Một số người ngự kiếm thì bị cuốn vào trong rừng cây, ngã lăn 3-4 vòng mới dừng lại được. May mắn tất cả đều là tu sĩ nên không bị thương.
Phó Hải Phàm ôm cây bò dậy, ngơ ngác nhìn xuyên qua lớp bụi đất mù mịt trên trời, nói năng lộn xộn: “Chẳng…chẳng…chẳng lẽ pháp trận sinh linh… linh… linh tính, bị tôi chém hai cái nên… nên… nên nổi giận sao..…?”
Thời điểm ngã xuống, Kỷ Lan thoát khỏi Kỷ Hoằng, miễn cưỡng ổn định thân hình, ít nhất không còn ngã lăn giống như bọn họ.
Hắn cũng không biết rốt cuộc là do hắn để lại pháp trận Tụ Linh nên pháp trận ẩn dưới lòng đất kia được tụ thêm linh khí, dẫn đến con rối được thức tỉnh, hay là vốn dĩ chúng nó đã sắp tỉnh, vô tình bị nhát chém kia của Phó Hải Phàm tác động nên thức giấc nhảy ra ngoài.
Kỷ Lan nghe vậy vừa mong muốn cho rằng nhất định là nồi của Phó Hải Phàm, vừa không nhìn đối phương, nói: “Tránh xa một chút trước rồi lại nói.”
Phó Hải Phàm bối rối, vẻ mặt vẫn đang hoảng hốt nhìn về phía Kỷ Lan, nhất thời không phân tích được những lời này là có ý gì.
Mấy người Kỷ Hoằng thì bình tĩnh hơn, biết ngọn núi này sẽ giống như một tòa cao ốc sụp xuống và bụi đất sẽ lập tức cuốn vòng qua đây, nên liền kéo Phó Hải Phàm lên ngự kiếm, nhanh chóng rời xa khỏi nơi nguy hiểm này.
Kỷ Lan vẫn như cũ được Kỷ Hoằng kéo đi. Trong cơn gió vυ't qua hắn quay đầu lại nhìn, mơ hồ thấy được Lâu Úc đang bay qua nghênh đón trận kiếm.