“Theo quy tắc cũ” có nghĩa là trong quá trình thăm dò bí cảnh, nếu gặp được pháp khí và linh vật cảm thấy thuận tay hoặc thích thú thì có thể mang đến cho Lâu Úc nhìn thử một cái. Nếu hắn cảm thấy không có vấn đề thì có thể lấy đi luôn, dù sao thì những thứ này cũng đã thuộc về quyền quản lý của hiệp hội.
Tuy nhiên, trước khi thành lập hiệp hội thì bọn họ đã đi theo Lâu Úc và lăn lộn không ít. Tầm mắt của bọn họ không hề thiển cận, họ đều là những người có kiến thức sâu rộng và thông thường bọn họ chỉ lấy một hai món có thể sử dụng, không hề động đến pháp khí siêu phẩm.
Kỷ Lan thấy hiệu trưởng rất thích giai đoạn tìm bảo vật này, bèn quét mắt nhìn về phía Lâu Úc đang một mình đi ra bên ngoài điện, nói nhỏ: “Hiệu trưởng, em có vấn đề muốn thỉnh giáo hội trưởng, em không đi theo thầy nữa nhé.”
Hiệu trưởng đang chìm đắm trong việc lục soát bảo vật bỗng dưng bị lòng trách nhiệm kéo trở về. Hiệu trưởng nhìn về phía bóng dáng của Lâu Úc, là hội trưởng nên cũng yên tâm hơn, liền nói: “Vậy em đừng có chạy loạn khắp nơi đấy nhé.”
Kỷ Lan “Dạ” một tiếng, xoay người đi ra ngoài điện.
Lâu Úc có thể mang hết động tĩnh của toàn bộ tòa thiên điện thu hết vào trong đáy mắt, nghe thấy Kỷ Lan lại đây đầu cũng không quay lại, tiếp tục quan sát núi non bạt ngàn.
Kỷ Lan chủ động mở lời: “Hội trưởng đang ngắm gì vậy?”
Lâu Úc thuận miệng trả lời cho qua: “Ngắm phong cảnh.”
Lâu Úc hỏi lại, “Cơ hội tốt thế này, không đi lục đồ sao?”
Kỷ Lan học theo giọng điệu của nhãi con: “Không đi ạ, hôm nay tôi có được một pháp khí là đã vô cùng may mắn lắm rồi. Nếu dùng hết toàn bộ may mắn, sau này phải làm sao bây giờ?”
Lâu Úc cười không nói gì, chỉ hỏi: “Muốn thỉnh giáo cái gì?”
Kỷ Lan chớp chớp mắt, lại gần hỏi thử: “Hội trưởng, có phải ngài quen biết với chủ nhân của ngọc bội không? Ngài ấy là trưởng bối của tôi sao?”
Lâu Úc nói: “Cứ cho là vậy.”
“Chẳng…… Chẳng lẽ tên của ngài ấy đồng âm với tên của tôi?” Kỷ Lan tỏ vẻ rất tò mò, vô cùng ngây thơ hỏi, “Tôi thấy hình như phó hội trưởng cũng không thích ngài ấy cho lắm. Ngài ấy là người như thế nào?”
Lâu Úc dùng ngón trỏ gõ nhẹ hai cái lên thành lan can.
Kỷ Thụy Bạch là người như thế nào ư?
Thông minh tuyệt đỉnh, tàn nhẫn độc ác, một bụng toàn ý nghĩ xấu, có thù tất báo. Là người đối xử ác độc với người khác nhưng càng tàn nhẫn với chính bản thân mình hơn.
Nhưng một người như vậy, năm đó lại dùng hết linh lực bản thân để phong tỏa toàn bộ ma giới, để cho nhân gian vốn dĩ đã khốn khổ không trở nên sinh linh đồ thán hơn, cuối cùng thiếu chút nữa là mất luôn mạng sống.
Thiếu chút nữa…… đã chết ở ngay trước mặt hắn.
Ánh mắt Lâu Úc trở nên nặng nề, hắn không muốn cùng người khác nói nhiều về Kỷ Thụy Bạch, càng nói là sẽ càng dễ đau thương, nên chỉ cho bốn chữ đánh giá: “Là một người tốt.”