*Quần ma loạn vũ: ma quỷ nhảy múa.
Kỷ Lan không khỏi nhìn thoáng qua Lâu Úc.
Lâu Úc đang chăm chú nhìn mọi người làm việc, nghe vậy sờ cằm, cười nói: “Có thể suy xét.”
“—— Dạ?” Các tu sĩ lập tức ngừng tay, lập tức nhìn về phía hắn, “Hội trưởng, ngài nghiêm túc đó chứ?”
Lâu Úc nhướng mày: “Hửm?”
Mọi người giật giật khóe miệng, quay đầu lại tiếp tục hủy đi pháp trận.
Quen biết đến nay, tuy bọn họ biết đa số thời điểm hội trưởng đều rất đáng tin cậy, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có những lúc nổi hứng ác nhơn và có khi là muốn làm như vậy thật. Chuyện mà đã được hội trưởng quyết định sẽ không dễ gì được sửa đổi, lỡ như ngài ấy muốn biến nơi này thành công viên giải trí thật thì……Mọi người tưởng tượng đến hình ảnh kia, tương lai mịt mù.
Hiện tại Biên giới Côn Luân có tình huống như thế nào, không ai có thể nói trước được.
Nhưng quay trở lại như thế này cũng gần giống như một cuộc xâm lược của người ngoài hành tinh, khả năng cao là hai bên sẽ đánh với nhau một trận. Dưới tình huống đó mà lại có thêm công viên giải trí và đèn đóm chết tiệt đổ thêm dầu vào lửa,….. Hai người này là sợ không có ẩu đả xảy ra đây mà!
Kỷ Lan biết ma tộc sẽ không bao giờ có ấn tượng tốt với phe chính đạo, vậy nên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn cũng là một người thích xem náo nhiệt, không ngại nhiều chuyện. Nghĩ đến khi đó người của Thất Tinh Tông trở về tức giận đến mức hộc máu, hắn chợt nhẹ nhàng cười một tiếng.
Cười được một nửa, bỗng nhiên hắn nhớ tới sư phụ ở Biên giới Côn Luân, độ cung nâng cao khóe miệng hơi cứng lại một chút.
Lúc trước hắn chỉ mới kể lại một số chuyện đã trải qua cho nhãi con nghe. Một giấc ngủ tỉnh dậy, rất nhiều chuyện đã trôi qua đều chưa kịp nhớ lại.
Nhưng có một số việc không thể không nhớ, càng nhớ càng là phí công, chỉ càng khiến bản thân khó chịu hơn mà thôi.
Hắn thu lại biểu cảm, bắt đầu trầm tĩnh lại.
Tu vi của mọi người đều không thấp. Bọn họ đều nghe thấy được tiếng cười này, nhưng chỉ xem như nhãi con không biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này mà không so đo với Kỷ Lan.
Hiệu trưởng “Khụ” một tiếng không nhẹ không nặng, nhắc nhở Kỷ Lan chú ý. Kỷ Lan liền thành thật làm một người vô hình.
Đợi gần nửa giờ, rốt cuộc mọi người đã mở được pháp trận.
Có tổng cộng năm tòa thiên điện bên cạnh ngọn núi chính.
Lâu Úc giám sát mọi người hủy pháp trận, lúc này mới chia nhóm, tản ra lục soát từng thiên điện một.
Kỷ Lan ở trong nhóm của Lâu Úc, đi theo Lâu Úc vào một trong số các tòa thiên điện. Bố cục bên trong hỗn loạn, đồ đạc bị vứt lung tung ở trên mặt đất. Xem ra năm đó mọi người rời đi vô cùng hấp tấp.
Lâu Úc hào phóng vung tay lên: “Giải tán, theo quy tắc cũ.”
Mọi người cười đáp lời, tản ra.
Các bảo vật có giá trị khảo cổ bên trong bí cảnh đều phải được thống nhất sửa sang lại nộp lên cho nhà nước, còn những vật phẩm thuộc giới tu chân thì hiệp hội được toàn quyền xử lý.