Chuyển ngữ: Team sunshine
Nguyên Túy Nguyệt sợ hãi trừng mắt nhìn hắn!
Hắn muốn làm gì nàng?
Hắn muốn trả thù nàng sao?
Sau khi Nhược Dã ra khỏi l*иg liền ngồi cạnh thanh kiếm, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Nguyên Túy Nguyệt muốn quát mắng hắn không biết tôn ti trật tự, nhưng đứng trước sức mạnh cường tráng mà hắn vừa thể hiện, nàng chỉ đành ngậm miệng.
Hơn nữa nàng đang bị điểm huyệt câm, có dám cũng vô dụng.
Nghe thấy tiếng vỗ đập quần áo, nàng lén nhìn, thấy hắn đứng dậy đang lạnh lùng nhìn nàng.
Trong lòng Nguyên Túy Nguyệt khẽ run, phản ứng tiếp theo là nhăn mày, đôi mắt đẹp khẽ hạ xuống, nàng cắn nhẹ cánh môi, đôi chân nhỏ trần trụi khép chặt, bày ra dáng vẻ yếu đuối đáng thương trước mặt hắn.
Hắn nở nụ cười giễu cợt, cười thành tiếng.
Nàng không kìm được ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt ngấn lệ như ngâm trong nước xen lẫn một chút khiêu gợi, nàng mon men tới gần, nhưng khi gặp phải ánh mắt thâm trầm u ám của hắn lại mạnh mẽ lùi về sau.
Hắn định làm gì?
Hắn muốn làm gì?
Đừng nói hắn coi những chuyện nàng làm với hắn là lăng nhục, bây giờ không chịu được nữa nên muốn phản kháng đó chứ?
Trong lòng Nguyên Túy Nguyệt không biết phải làm sao, chỉ lặng lẽ ôm chặt đầu gối, cuộn mình lại.
"Công chúa." Hắn đứng dậy bước đến gần nàng, đôi chân thon dài nửa quỳ. Nguyên Túy Nguyệt hơi cúi đầu không nhìn hắn.
"Trưởng Công chúa Đại Tấn những thứ khác thì không giỏi nhưng quyến rũ lại là bản lĩnh trời sinh." Hắn nói như đang đùa giỡn nàng, giọng điệu thì buồn bã như đang cảm thán.
Hắn đưa tay qua thanh gỗ của chiếc l*иg, nắm chặt lấy chân nàng, ngón cái thô ráp xoa lên lòng bàn chân trắng nõn của nàng, khiến nàng sợ hãi phát run: "Công chúa đã hao tốn tâm sức quyến rũ thuộc hạ như vậy, khiến thuộc hạ vô cùng khó hiểu." Lời nói vừa dứt, hắn thả chân nàng ra.
Nàng ngây ra như tượng, hắn lại nói: "Thân thể đáng giá nghìn vàng của Công chúa, thuộc hạ thực sự không dám quá phận, nhưng Công chúa đã thích trò chơi quyến rũ nam nhân như vậy, thuộc hạ sẽ chơi cùng Công chúa."
Nguyên Túy Nguyệt không hiểu, thấy hắn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng, trong ánh mắt ấy ẩn chứa một cảm giác nguy hiểm như loài sói.
Hắn lạnh lùng nói: "Trò chơi mà không có phần thưởng thì không được... Như vậy đi, nếu Công chúa quyến rũ được thuộc hạ, từ giờ về sau thuộc hạ sẽ ngày ngày ở bên, cùng chơi trò mà Công chúa muốn. Nhưng nếu không làm được..." Lông mi của hắn hơi rủ xuống hắt bóng lên khuôn mặt hắn, đôi môi mỏng khẽ cong, giọng điệu có chút hưng phấn: "Thuộc hạ sẽ chơi nát hoa huyệt của Công chúa, xem như trừng phạt."
Lời này của hắn thật hạ lưu, sự uy hϊếp ẩn chứa trong đó lại không khỏi khiến nàng run rẩy.
Nàng là Trưởng Công chúa Đại Tấn phải hòa thân với vua nước láng giềng luôn nhìn chòng chọc mình như hổ đói, nếu nàng mất trinh trước khi phu quân đυ.ng vào nàng, vậy đó không chỉ là sự sỉ nhục lớn đối với nàng, mà còn trở thành cái cớ để nước Sở xuất binh quấy nhiễu!
Mà đệ đệ nàng căn cơ không vững mới cần đến tỷ tỷ hòa thân là nàng.
Trò chơi gì cơ chứ, rõ ràng là hắn muốn báo thù nàng! Lại còn lấy những thứ này làm lí do để đắc tội với nàng?
Bây giờ bị hắn điểm huyệt câm rồi, xung quanh lại không còn đầy tớ nào, để được ở riêng với hắn nàng còn đặc biệt dặn dò các ám vệ khác nếu chưa được cho phép thì không được vào Điện, thật đúng là tự lấy đá đập chân mình!
Lúc này hắn mạnh hơn nàng, thực sự có thể uy hϊếp nàng rồi! Nhưng hắn đã từng nghĩ qua hay chưa, nếu nàng không chết, đợi chuyện này qua đi nàng ắt sẽ trị tội hắn! Khiến hắn sống không bằng chết!
Hay hắn có chỗ dựa gì nên không sợ?
Nguyên Túy Nguyệt hạ ánh mắt xuống suy tính, đột nhiên hắn bóp chặt cằm nàng ép nàng ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, giọng nói trầm khàn của hắn mang theo sự mê hoặc: "Công chúa đừng suy nghĩ lung tung nữa, đây chẳng phải là điều Công chúa muốn hay sao?"
"Hơn nữa... Số lần Công chúa quyến rũ thuộc hạ còn ít sao?"
Bàn tay đang bóp chặt cằm nàng của hắn đi xuống, lướt qua chiếc cổ mảnh khảnh non mềm của nàng, như con rắn độc bò trườn bên gáy nàng.
Lại đi xuống, xoa bóp bầu ngực chỉ cách một lớp áo của nàng, bầu ngực của nàng hắn từng nghịch qua, chỗ nào là điểm nhạy cảm của nàng hắn đều nắm chắc trong lòng bàn tay, hắn nhẹ nhàng nắn bóp, Nguyên Túy Nguyệt muốn gỡ móng vuốt lang sói của hắn nhưng làm thế nào cũng không thể lay chuyển hắn, bầu ngực đó lại vô cùng thoải mái, cuối cùng nàng lại không nỡ đẩy ra.
Dù sao cũng là nam nhân nàng để mắt đến, bị hắn chơi đùa một chút cả người nàng đã mềm nhũn.
Không có cốt khí! Nguyên Túy Nguyệt thầm cười nhạo mình.
Nhược Dã thu tay lại, xốc cả chiếc l*иg lên sải bước về phía tẩm điện, hắn đặt chiếc l*иg xuống cuối giường, cả đoạn đường lắc lư tới mức khiến Nguyên Túy Nguyệt ngã rạp trong l*иg.
Hắn vén rèm đặt chiếc l*иg xuống, khóe miệng nở nụ cười như có như không, nói: "Công chúa, bắt đầu đi."