Ám Vệ Chàng Đừng Chạy

Chương 17: Chơi một trò chơi (H nhẹ)

Chuyển ngữ: Team sunshine

Mặc dù trước đây Nhược Dã luôn tỏ ra lạnh nhạt nhưng hắn vẫn rất nghe lời và tôn trọng nàng, tuy nhiên lúc này đây hắn lại khiến cho nàng cảm thấy không thể nắm bắt được.

Trái tim của Nguyên Túy Nguyệt càng lúc càng trở nên khó hiểu , nàng cảm thấy sợ hãi tình trạng không thể khống chế được bản thân như thế này.

khuôn mặt tuấn tú cùng đôi mắt luôn cụp xuống kia khiến cho nàng có một loại ảo giác, giống như tất cả những điều này thực chất là cách hắn ngụy tạo ra để chiều theo ý nguyện của nàng.

Dường như hắn tìm được ở nơi sâu thẳm trong trái tim nàng… khát vọng được một nam nhân mạnh mẽ điều khiển

Giả vờ chết, nhốt nàng vào l*иg, còn có cái gọi là trò chơi này... đều không phải có ý muốn làm tổn thương nàng, chỉ đơn giản là muốn đặt nàng ở địa vị thấp hơn hắn, để nàng nịnh nọt hắn, câu dẫn hắn, dùng cách này thỏa mãn nàng.

Nhưng làm thế nào hắn phát hiện được những ý nghĩ trong lòng nàng chứ?

Rõ ràng nàng mạnh mẽ như thế, trước mặt hắn cũng không mềm lòng chịu thua, chẳng lẽ do hắn làm ám vệ nhiều năm nên nhìn thoáng qua nét mặt liền phát hiện ra hay sao? Từ đầu tới cuối nàng chưa từng nói chuyện này với ai, cũng không dễ dàng biểu lộ ra tâm tư bao giờ. Nghĩ lại mới thấy, khả năng thấu hiểu lòng người của hắn thật quá đáng sợ…

Giống như đã cảm nhận được suy đoán của nàng về hắn, Nhược Dã vỗ vỗ vào l*иg cắt ngang dòng suy nghĩ kia , không để nàng tiếp tục nghĩ ngợi gì nữa, hắn liếʍ liếʍ đôi môi khô nứt, thúc giục: "Nhanh lên."

Tựa rằng nàng chính là nguồn nước hắn chịu khát chờ đợi ba ngày ba đêm.

Nguyên Túy Nguyệt mím môi phớt lờ , từ trước đến nay chỉ có nàng sai bảo ra lệnh cho người khác, đã bao giờ bị người ta đối xử như vậy đâu!

Nhược Dã bất ngờ đưa tay tóm lấy mắt cá chân nàng, kéo mạnh một cái, toàn bộ chân nàng đều bị kéo ra bên ngoài l*иg, hạ thể lập tức bị ép lên trên nan gỗ.

Nan l*иg thô ráp khiến hạ thể nàng đau đớn. Nàng cố gắng giãy dụa lùi lại nhưng bị hắn giữ chân không thể động đậy. Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, móc cự vật trong quần ra, đây là lần đầu tiên Nguyên Túy Nguyệt nhìn thấy côn ŧᏂịŧ trần trụi như thế, cũng là lần đầu tiên được tiếp xúc với thứ đồ chơi của nam nhân ở khoảng cách gần như vậy, bị kích thước to lớn kinh người của nó làm cho há hốc miệng.

Cho dù nàng không có cơ hội nhìn thấy côn ŧᏂịŧ của nam nhân khác, nàng cũng biết thứ đồ này của hắn không phải bình thường.

Nam tử tuấn tú đem côn ŧᏂịŧ cứng rắn chống trên đùi non của nàng, tức giận nói với âm giọng cảnh cáo : "Công chúa, nếu thuộc hạ tiến vào, hoa huyệt của công chúa sẽ bị chơi hỏng đấy, thuộc hạ dám làm thật chứ không nói đùa đâu!"

Hắn lại dám uy hϊếp nàng!

Nhưng nàng thấy thẹn thùng vô cùng khi cảm nhận được cả người tê dại, dưới hạ thể tuôn ra một dòng chất lỏng ấm áp, giống như chuẩn bị nghênh đón cự vật to lớn kia…

Mặt Nguyên Túy Nguyệt lập tức đỏ bừng, thế mà nàng lại bị một lời nói hạ lưu của hắn làm cho chảy nước! Quả nhiên là nàng khao khát được nam nhân mạnh mẽ chiếm lấy…

Dường như Nhược Dã không biết tại sao nàng đỏ mặt, hắn dùng qυყ đầυ thô to cọ xát với đùi non mịn màng của nàng, qυყ đầυ lộ ra rất lớn, chọc vào da thịt trắng nõn mẫn cảm trên đùi , vật nóng bỏng kia làm cho nàng run rẩy, nổi một tầng da gà, nàng không nhịn được uốn éo người, chỗ bị đè lên rào gỗ càng đau hơn, lời cầu xin tha thứ cũng không thể nói ra được, chỉ biết dùng đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn.

Hắn hiểu ý, kéo qυầи ɭóŧ nàng ra nhìn: "Thật đáng thương, bị cọ xát đỏ ửng lên rồi." Đầu nấm khổng lồ của hắn tiến lên, đến trước miệng huyệt trơn bóng của nàng, nhẹ nhàng đẩy vào bên trong. Miệng huyệt không ngậm nổi qυყ đầυ to lớn kia, bị đè ép đến thay đổi hình dạng, đầu nấm mới chỉ dò xét đi vào một chút, đã khiến Nguyên Túy Nguyệt cảm thấy miệng huyệt sắp bị kéo rách, vội vã xin tha: "A…! Ôi ôi ôi!"

"Không muốn bị phá thân thì phải làm theo lời thuộc hạ nói." Hơi thở của hắn hơi rối loạn, thấp giọng nói: "Nếu cái này đi vào, làm cho hoa huyệt của công chúa chảy nhiều máu… không thể chữa được đâu…"

Nguyên Túy Nguyệt vội vàng gật đầu đồng ý, đầu nấm to lớn kẹt ở miệng huyệt của nàng rất nguy hiểm, hắn rút ra bên ngoài một chút lập tức khiến nàng đau đớn.

Ở giữa hai mảnh thịt mềm mại xinh xắn đã chảy ra một ít máu, miệng huyệt của nàng bị hắn căng rách luôn rồi.

Sao có thể… lớn như vậy …

Dáng người hắn tuy cũng cao ráo, nhưng cái này cũng quá to và dài rồi đấy …

Nguyên Túy Nguyệt vẫn còn sợ hãi kẹp chặt hai chân, hắn rút cự vật to lớn ra, hứng thú nhìn chằm chằm vào nàng, giống như một vị khách đang chờ kỹ nữ hầu hạ.

Khỉ thật, lại còn háo sắc như thế?

Chắc hắn cảm thấy việc bắt một công chúa cao cao tại thượng như nàng phải phục tùng mình rất sung sướиɠ…

Có lẽ nàng đã đoán nhầm, hắn không biết được ham muốn bị nam nhân chế áp của nàng. Chỉ là thứ sâu bọ đê tiện như hắn muốn được ngự trị phía trên nàng mà thôi…

Nguyên Túy Nguyệt nhếch môi cười, làm sao có thể để ngươi kiểm soát được mọi thứ? Cũng chỉ là một trò chơi, trò chơi này… vừa lúc hợp với ý nàng.