Chuyển ngữ: Team sunshine
Sau khi trở về từ tẩm cung của Thái tử, Nguyên Túy Nguyệt đã cho người lôi Nhược Dã đang bị nhốt ở trong l*иg sắt vào, nàng cầm lấy cây roi, nhìn tư thế này hình như nàng đang muốn dạy dỗ cho hắn một trận.
Những người ở trong cung đều lo lắng, bình thường Công chúa không hẳn là rất dịu dàng, nhưng nàng không phải kiểu người thích bới móc rồi gây sự, vừa mới thưởng xong, lại lập tức muốn trừng phạt, người trong hoàng thất vui buồn thất thường, đúng là rất khó kết giao với người khác.
Các ám vệ làm nhiệm vụ được bố trí canh gác ở xung quanh tẩm cung, họ không được phép đi vào bên trong, biết rõ là Nhược Dã sẽ bị trừng phạt, dù sao thì họ cùng từng làm việc với nhau, nên họ không khỏi cảm thấy buồn lòng.
Nguyên Túy Nguyệt nhìn hắn qua l*иg sắt, thấy hắn im lặng, không vui không buồn, cây roi lập tức vung lên, xuyên qua khe hở trong l*иg sắt, quất lên cánh tay hắn và để lại một vết máu.
Vậy mà hắn còn chẳng thèm chớp mắt lấy một cái, nàng biết tính cách của Nhược Dã rất lạnh lùng, nàng chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ xin tha mà chỉ nghĩ đơn giản rằng hắn sẽ nản lòng, thế nhưng quất roi lên người hắn, hình như cũng không thể khiến lòng nàng cảm thấy dễ chịu hơn.
Lòng nàng rối bời, không biết rốt cuộc bản thân muốn câu trả lời như thế nào, nàng biết mình đang mất kiểm soát nhưng nàng không thể bình tĩnh lại được.
Nàng cảm thấy chán ghét bản thân vì lúc nào cũng rất dễ bị kích động, bởi vậy nàng tức giận ném roi xuống rồi bỏ đi.
Mắt không nhìn thấy lòng sẽ không đau!
Cho nên, nàng đã để hắn vào góc mà mình không nhìn đến, hai ngày đã trôi qua.
Tẩm cung của Đại Tấn Trưởng Công chúa rất rộng và sang trọng, bên trong được trang trí lộng lẫy. Vào cuối mùa xuân đầu mùa hè, thời tiết sẽ hơi nóng nên rèm vải được buộc lại, một cơn gió thổi qua đại sảnh, mang theo một sợi dây lụa màu xanh đến bên tóc mai của nàng.
Hôm nay Trưởng Công chúa không đi dự tiệc hoa của mấy tiểu thư danh tiếng nhà giàu, cũng không đến thư phòng của Hoàng thượng để thỉnh an, nàng không muốn đi đâu cả, chỉ miễn cưỡng khoác lên người một chiếc áo choàng dài rồi nằm dựa lên chiếc giường mềm mại. Đôi chân thon và trắng của nàng chồng lên nhau, nàng để chân trần, trên cổ chân có đeo hai chiếc chuông nhỏ bằng vàng và bằng bạc, tiếng chuông vang lên rõ ràng theo nhịp chân đung đưa của nàng.
Nàng đã bỏ đói hắn ba ngày.
Đến nước cũng không cho uống.
Đêm hôm qua, nàng đột nhiên tỉnh giấc rồi cầm cây nến đến xem hắn, hình như hắn không ngủ, đang cúi đầu xuống, nàng không mở lời, hắn cũng không nói gì.
Nếu như ngươi đã cứng đầu như vậy thì ngươi nhất định phải cứng rắn!
Cả hai người đều không chịu thua, cứ giằng co như vậy cho đến bây giờ, Nguyên Túy Nguyệt cảm thấy rất đau lòng khi để hắn ở một mình trong đó, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn không thèm để ý đến mình, nàng lại tức giận!
Hôm qua nàng kiếm cớ gọi muội muội của hắn tới, thật sự tức chết nàng, nàng tưởng rằng những cô nương ở nông thôn sẽ rất quê mùa và xấu xí, nhưng cô nương đó lại rất xinh đẹp, nàng ta chỉ mới mười bốn tuổi, nhỏ hơn nàng năm tuổi! Nhìn cái dáng vẻ cười nói rất tự nhiên và cái tính cực tốt ấy, rõ ràng chính là kiểu mà hắn thích!
Hoàn toàn ngược lại với nàng.
Tên cẩu này!
Tuy nói là bản thân sẽ không quan tâm hắn nữa, nhưng nghĩ đến việc ở trong lòng hắn, nàng còn chẳng bằng một cô nương ở nông thôn, nàng thật sự rất khó chịu.
Phải bỏ đói tên cẩu này đến chết!
Thế nhưng nhìn thấy hắn ủ rũ, nghiêng đầu dựa vào l*иg sắt, nàng vẫn rất đau lòng.
Vì vậy nàng nằm trên chiếc giường mềm mại đối mặt với hắn, hắn không nói lời nào, thậm chí còn chẳng thèm nhìn nàng!
Nguyên Túy Nguyệt cầm cây roi trong tay, thầm nghĩ trong lòng, tùy tiện dạy cho hắn một bài học, sau đó để hắn ra ngoài.
Nàng nắm chặt lấy cây roi, từ từ bước tới trước mặt hắn rồi tháo chốt cửa, nàng không hề khóa cửa l*иg sắt, thế nhưng hắn cũng không có ý định mở cửa l*иg sắt ra.
"Đi ra" Nàng lao đến chỗ hắn.
Nhược Dã không nhúc nhích.
"Đi ra đây cho bổn cung!" Nguyên Túy Nguyệt hét lớn.
Hắn vẫn không nhúc nhích.
Nguyên Túy Nguyệt quất vào l*иg sắt rồi tàn nhẫn nói: "Tên cẩu kia, ngươi không nghe thấy bổn cung nói gì sao!" Nàng lại cài chốt cửa vào, trở về chỗ cũ, uy hϊếp nói: "Vậy thì ngươi cứ tiếp tục ở trong đó đi!"
Không nhúc nhích.
Nguyên Túy Nguyệt tức giận ngồi lại trên giường, một lúc sau thấy hắn vẫn không nhúc nhích, nàng nghi ngờ nghiêng đầu nhìn hắn, hắn cúi đầu xuống nên chỉ có thể nhìn thấy đôi môi khô khốc.
Tim Nguyên Túy Nguyệt đập thình thịch, đột nhiên nàng nhớ ra, con người có thể chịu đói nhiều ngày, nhưng nếu không được uống nước và đi ngủ thì sẽ không sống được mấy ngày.
Nàng đã gϊếŧ chết hắn rồi ư?
Ý nghĩ này như ngọn lửa cháy lan trong rừng, nàng vội vàng đứng dậy, lao đến chỗ l*иg sắt, bàn tay nhỏ bé của nàng run lên, ngay cả động tác tháo chốt cửa đơn giản như vậy cũng phải làm hai lần, khi l*иg sắt được mở ra, nhìn thấy hắn bất động, trái tim Nguyên Túy Nguyệt như muốn nhảy khỏi cổ họng.
Nàng đã hại chết hắn rồi ư?
"Nhược Dã..." Nàng cẩn thận gọi tên hắn. "Bổn cung..."
"Bổn cung không muốn gϊếŧ ngươi..." Nàng đi vào trong l*иg sắt, định duỗi tay ra chạm lên người hắn, nhưng lại không dám, nàng hoảng loạn rồi tự lẩm bẩm: "Bổn cung chỉ muốn... dạy dỗ ngươi một chút..."
"Bổn cung không ngờ sẽ thành ra thế này!"
Cuối cùng, dường như nàng đã lấy hết can đảm, đưa ngón tay ra chạm lên mặt hắn.
"Nhược Dã, ngươi không được chết... bổn cung sẽ không tra tấn ngươi nữa..."
Nhược Dã mím đôi môi nứt nẻ lại, khàn khàn nói: "Công chúa quá lời rồi, thuộc hạ nên bị trừng phạt, Công chúa dạy dỗ là đúng."
Nguyên Túy Nguyệt ngây người nhìn hắn.
Hắn chưa chết, tốt quá rồi...
Đôi mắt nhợt nhạt của Nhược Dã bình thản như một vũng nước lạnh.
Nàng cúi người xuống hôn hắn, làm ẩm đôi môi của hắn một cách nhẹ nhàng, cẩn thận và lưu luyến.
"Bổn cung biết ngươi chưa chết, người ngươi còn ấm như vậy!" Sau khi hôn xong, Nguyên Túy Nguyệt bĩu môi, tự tìm cho mình một lối thoát.
"Ừm" Nhược Dã cũng không vạch trần nàng.
Nguyên Túy Nguyệt vuốt tóc hắn: "Muốn ăn cơm không?"
"Không."
"Hả?" Nguyên Túy Nguyệt nhỏ giọng hỏi: "Ngươi vẫn còn giận bổn cung à?"
"Bây giờ ta chưa muốn ăn" Chân Nhược Dã khẽ nhúc nhích, hắn ôm lấy eo rồi nhẹ nhàng nâng nàng lên, đem vị trí của nàng và hắn đổi cho nhau, còn hắn thì lùi ra khỏi l*иg.
Nguyên Túy Nguyệt cũng đứng dậy, nàng chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên một tiếng "rầm" vang lên, hắn đóng cửa l*иg sắt rồi tiện tay cài chốt lại, Nguyên Túy Nguyệt không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng theo bản năng nàng cảm thấy hoảng sợ, nàng vội vàng chạy đến kéo chốt cửa ra, nhưng hắn lại nhẹ nhàng kéo tay nàng ra rồi kéo chặt chốt lại như đang khóa.
Hắn ra tay trong phút chốc, trước khi nàng kịp hét lên, hắn đã điểm huyệt câm của nàng.