Chuyển ngữ: Team sunshine
Thế nhưng “lát nữa” này lại có hơi lâu, Nguyên Túy Nguyệt ăn xong cơm trưa hắn cũng chưa quay lại, nàng suy đi nghĩ lại, cảm thấy lần sau khi làm chuyện thân mật thế này với anh, vẫn không thể chỉ chăm chăm lo cho bản thân.
Đúng lúc nàng cũng cảm thấy hứng thú với nơi đó của hắn.
Buổi chiều, Nguyên Túy Nguyệt ra khỏi phòng mới gặp được hắn.
Nàng bước nhanh hai bước về phía trước nghênh đón, nũng nịu: “Ngươi đã đi đâu vậy? Sao lại lâu như vậy!”
Nhược Dã im lặng không nói.
Nguyên Túy Nguyệt nắm tay hắn bước đi một cách thân thiết, nàng nói: “Mới mấy ngày thôi mà thời tiết đã nóng lên rồi, ngày hè trong hoàng cung nóng bức, hoàng đệ phái cung nhân đến báo vài ngày nữa sẽ đến sơn trang tránh nóng ở Ung Đô chơi.”
Thấy Nhược Dã hạ tầm mắt, nàng lại nói: “Lần trước ngươi đã ngắm bổn cung tắm ở đó đúng không?”
“…”
“Bổn cung đã dặn dò rồi, không để cho những tên ám vệ khác bảo vệ gần như thế nữa, chỉ để lại ngươi thôi.” Nàng nở nụ cười tuyệt đẹp: “Lần này ngươi thực sự phải hơi cực khổ hơn rồi, nhưng mà, bổn cung sẽ bồi thường cho ngươi!”
“Bồi thường?” Hắn thì thầm.
Nguyên Túy Nguyệt cười: “Tăng lương bổng gấp đôi cho ngươi, rồi an bài muội muội của ngươi đến ở trong căn nhà lân cận của ta, ăn mặc tiêu xài ngươi không cần phải lo lắng thêm gì nữa.”
Nhược Dã cau mày: “Người đón muội ấy đến làm gì.”
Nguyên Túy Nguyệt khẽ nghiêng đầu, dường như đang sợ hắn không vui, vội vàng giải thích: “Bổn cung biết bọn họ trông giữ người thân của ngươi, để mà… nhưng mà… bổn cung không muốn như vậy, hơn nũa…”
Nhược Dã nói: “Đưa muội ấy về.”
“Huynh muội hai người có thể thường xuyên gặp mặt, như vậy không tốt sao?” Nàng hiếu kỳ hỏi hắn.
Nhược Dã chợt nở nụ cười, ghé lại gần Nguyên Túy Nguyệt, ánh nhìn liếc xuống từ trên cao: “Công chúa cũng ngây thơ quá rồi.”
Nguyên Túy Nguyệt ngây ra, hỏi: “Cái gì?”
Nhược Dã cúi đầu, làm ra dáng vẻ cung kính, không nói thêm gì.
Nguyên Túy Nguyệt không khỏi tò mò, nàng cũng không từ bỏ, bám lấy hắn nửa ngày trời, cuối cùng nổi giận đưa ra mệnh lệnh, mới moi ra được từ miệng hắn một câu: “Đó là vị hôn thê được mua về.”
“Chuyện khi nào?”
“Rất lâu về trước, cỡ bảy tám tuổi.”
Nguyên Túy Nguyệt ngây ra tại chỗ: “Ngươi còn nhỏ thế mà đã… huống hồ! Thân phận nô ɭệ này của ngươi cũng có thể mua được vị hôn thê sao? Ngươi làm gì có tiền!”
“Trộm về.”
“Ngươi!” Nguyên Túy Nguyệt nghẹn lại, ngập ngừng một lát mới nói: “Ngươi nghèo như vậy, khó khăn lắm mới trộm được ít tiền, không ngờ lại muốn dùng để mua nữ nhân!”
Nhược Dã bật cười, không giải thích gì thêm.
Thấy hắn cười qua loa như thế, Nguyên Túy Nguyệt cảm thấy không vui: “Vậy làm sao mà ngươi có thể lừa dối bên trên? Nói đó là muội muội của ngươi.”
“Thuộc hạ không hề lừa dối, thế nhưng bên trên nói nếu đã chưa thành hôn thì cứ đăng ký như muội muội trước. Dù sao thì người thân sẽ có nhiều tiền trợ cấp hơn.” Nhược Dã điềm nhiên trả lời.
“Ngươi…” Trái tim của Nguyên Túy Nguyệt bỗng dưng thấy khó chịu: “Tuổi tác hai ngươi cũng đã đến rồi, sao còn chưa thành thân?”
“Sắp rồi.”
Nguyên Túy Nguyệt cạn lời nghẹn họng, nàng ngẩng ra một lúc mới nói: “Vậy sao ngươi không báo cáo với bổn cung!”
Nhược Dã cúi đầu, nàng không nhìn thấy rõ được gương mặt của hắn: “Người ở bên trên đều biết hết, cũng không hề có hành động gì quá mức, theo lý mà nói thì không cần phải báo cáo với công chúa.”
Nguyên Túy Nguyệt giận nghiến răng, không cho phép! Nàng không cho phép! “Bổng cung không…”
Nhược Dã đột nhiên giành nói: “Hơn nữa nếu nói ra, nhỡ tâm trạng công chúa không tốt không cho phép, thuộc hạ thật sự không biết phải xử lý thế nào.”
“…” Nguyên Túy Nguyệt nhìn chằm chằm hắn, khốn kiếp! Nàng không cho đấy! Nhưng lời của hắn lại chặn lại mọi con đường của nàng.
Trước đây nàng chưa từng thấy hắn một lúc nói nhiều lời như thế! Hắn quả nhiên không thích nàng…
Quả nhiên hắn làm những chuyện này, đều chỉ vì “mệnh lệnh của công chúa” mà thôi.
Trái tim Nguyên Túy Nguyệt đau đớn âm ỉ, khóe miệng lại nhếch lên tạo nên một nụ cười nhạt, nàng nhướng mày: “Ngươi đoán đúng rồi, bổn cung đúng là không cho phép.”
Tuy đây là ý muốn riêng của nàng, nhưng nàng quả thực cũng có quyền làm như vậy.
“Người đâu!” Nguyên Túy Nguyệt gào lên: “Nhốt Nhược Dã lại cho bổn cung!”
L*иg ngực của nàng phập phồng kịch liệt, mím chặt môi lại, nàng quay đầu lại ngồi lên vị trí nơi cao của mình, dù đã cách xa, giọng nói của nàng vẫn xa xăm khinh thường: “Nhốt vào l*иg đi.”
Những ám vệ khác đến gần, Nhược Dã không hề phản kháng, sau đó bị nhốt vào trong l*иg, ngay cả ngồi thẳng cũng không được, chỉ có thể cúi người.
Hắn bị Nguyên Túy Nguyệt nhốt cả ngày, không ăn cơm cũng chẳng được cho uống nước, hắn cũng không làm ầm ĩ, chỉ yên tĩnh ngồi yên một chỗ.