Chuyển ngữ: Team Sunshine
Trong lúc Nguyên Túy Nguyệt đang suy nghĩ có lẽ Nhược Dã không hề đơn giản như nàng nghĩ, hắn đã nắm lấy cổ chân nàng nhấc chân nàng lên, một tay khác thì nâng mông nàng dậy để lột quần xuống. Hắn nhìn vào nơi đó của nàng, nàng vội kẹp chặt hai chân lại.
Nguyên Túy Nguyệt thấy hắn nghiêm túc quan sát nơi đó của nàng thì có hơi hoảng hốt, vội vàng tìm lại lý trí: “Bổn cung… bổn cung bây giờ không muốn.”
Nhược Dã nâng tầm mắt lên nhìn nàng, không nói gì.
Hắn khẽ cúi đầu xuống, ngón tay vò nhẹ lớp trải giường, tách hai ngón tay ra, đầu ngón tay móc chất dịch trong suốt trên lớp trải giường, ngón tay của hắn khép tách chơi đùa sợi dịch đặc lại từ dâʍ ŧᏂủy̠.
Nàng xấu hổ muốn ngăn hắn lại, nào ngờ lại thấy hắn tò mò đưa ngón tay lên môi, thè lưỡi liếʍ láp, chép miệng thưởng thức.
Nguyên Túy Nguyệt ngẩng ra tại chỗ, hắn hỏi lại lần nữa: “Không muốn nữa sao?”
Miệng nàng mấp máy, không thốt nên lời, co chân lại nhúc nhích, nơi đó lại có dòng nước ấm ào ra.
Hắn bắt gặp được, dí mặt vào giữa hai chân nàng: “Không muốn nữa sao?” Nguyên Túy Nguyệt cắn môi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Muốn…”
Khóe môi hắn hiện lên ý cười, hai tay tách chân nàng ra rộng hơn, ngón tay thô lỗ sơ lên cánh hoa nơi cửa huyệt, cảm giác tê dại từ nơi ngón tay hắn lướt qua đi sâu vào trong xương cốt tứ chi của nàng.
Hắn chà đạp phần thịt mềm hồng hồng, mang đến cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt hơn nữa. Nàng không kìm được muốn kẹp chân lại, nhưng cánh tay mạnh mẽ của hắn lại tách nó ra, nàng chỉ đành bị động chịu đựng sự sung sướиɠ khó tả.
Nhân lúc nàng đang đê mê mất hồn, hắn chọt một ngón tay vào trong khe thịt ấy, chọc cho nước chảy lênh láng. Sau đó đâm thêm một ngón tay vào, làm căng tiểu huyệt ra, công chúa rên lên, dường như đang cảm thấy đau, nàng mềm nhũn ngã ra tấm chăn phía sau, cả cơ thể lẫn trái tim đều đã giao cho hắn, mặc hắn muốn làm gì cũng được.
Ánh mắt của Nhược Dã dần tối đi, hắn rút ngón tay ướt nhẹp từ trong khe thịt ra rồi đâm một ngón tay khác vào, ngón tay thô ráp cạ vào từng nếp ướŧ áŧ của vách thịt, mang đến cho nàng kɧoáı ©ảʍ như lúc giao hoan.
Nguyên Túy Nguyệt ngưỡng đầu rêи ɾỉ, đôi môi đỏ mềm mấp máy, hắn đút ngón tay dính dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng vào trong miệng nàng, dụ dỗ: “Công chúa điện hạ tự sản xuất ra, nên tự mình ăn sạch.”
Nguyên Túy Nguyệt bị ép nuốt vào, nàng ưm a không tình nguyện. Nhược Dã kề môi hôn lên cổ nàng an ủi, đầu lưỡi liếʍ láp, môi thì hút lấy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi thân dưới của nàng chảy ra càng nhiều nước. Nàng rêи ɾỉ, hai chân bám vào hông hắn, hắn ngước lên nhìn nàng, đôi mắt long lanh khẽ híp, trên gương mặt là vẻ dâʍ ɖu͙© kiều diễm, cơ thể cọ vào người hắn ra vẻ bất mãn. Thấy hắn đang nhìn mình, nàng ủy khuất nức nở: “Nhược Dã, bổn cung khó chịu… bổn cung khó chịu quá…”
Nhược Dã bóp lấy eo của nàng dính chặt thân dưới của hai người lại, hai bàn chân nhỏ của nàng cọ sát một cách bất an, móng tay được sơn tỉ mỉ ghim vào lưng hắn, nàng khó chịu khóc nấc lên: “Ta muốn làm với ngươi, rất muốn làm với ngươi… bây giờ hãy đi vào trong ta… Nhược Dã…”
Càng tê ngứa, tìиɧ ɖu͙© càng dâng trào, cũng càng thấy trống trải, thấy khao khát.
Hơi thở của hắn phà trên cổ nàng, nóng bỏng khô khốc, hắn hôn lên môi nàng, đẩy lưỡi vào trong, trao nhau dòng nước trong suốt.
Đầu lưỡi của nàng quấn lấy lưỡi hắn, ngoan ngoãn mυ'ŧ lấy, nuốt xuống cổ họng. “Công chúa, còn khó chịu không?” Giọng nói của hắn khàn đặc cực kỳ.
Nàng khẽ gật đầu, hắn buông nàng ra rồi quỳ giữa hai chân nàng, cúi người xuống liếʍ vào nơi đó.
Cảm giác ấm nóng lan khắp người, đầu lưỡi mềm mại của hắn liếʍ vào hoa tâm, nàng căng thẳng đến nỗi cả cơ thể căng cứng như dây đàn, bàn chân cũng cong lại. Hắn nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ toàn bộ âʍ ɦộ, răng của hắn day cắn nhè nhẹ, mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để phần đùi trong, khiến công chúa sướиɠ muốn điên loạn.
Chân nàng run rẩy đẩy đầu hắn, nức nở nói: “Ta không chịu nổi nữa! Không được rồi! Nhược Dã… tha cho ta đi!” Nhược Dã nghe vậy liền bật cười, nhắc nhở nàng: “Trước mặt thuộc hạ, công chúa phải xưng bổn cung mới đúng.
Thấy nàng thực sự đã mềm thành vũng nước, hắn rê lưỡi đâm vào khe thịt, rút ra rồi đâm vào, mô phỏng theo động tác giao cấu, đầu lưỡi lúc đút vào trong tiểu huyệt còn không quên móc lên quấn lấy vách thịt mềm mại của nàng một lúc. Cứ như thế giày vò lúc lâu, công chúa mới sung sướиɠ không thôi tiết ra.
Lượng dâʍ ŧᏂủy̠ lớn chảy ra, ngón tay của hắn chậm rãi đón lấy, sau đó nhét lại vào trong hoa huyệt tuyệt đẹp của công chúa điện hạ.
Thấy nàng không mấy tình nguyện, cả cơ thể mềm mại mất sức giằng co, vẻ mặt của hắn dường như khá vui sướиɠ.
Khóe môi đỏ mọng còn dính một dòng dâʍ ŧᏂủy̠, hắn cúi người xuống liếʍ khóe môi của nàng. Nguyên Túy Nguyệt vòng tay qua cổ hắn không để hắn rời đi. Sau cơn mây mưa, vẻ mặt nàng đầy mị hoặc, gương mặt trắng ngần ngước lên cùng hắn quấn quýt hôn môi.
Hôn một lúc sau hắn đột ngột buông ra, Nguyên Túy Nguyệt không nỡ để hắn đi, vội vàng nhổm dậy ôm lấy eo hắn, hệt như thiếu nữ không nỡ xa tình lang của mình, nàng dịu dàng níu kéo: “Nhược Dã, đừng đi mà… ở lại bên ta một lát nữa.” Nàng đang rất tỉnh táo, nhưng vẫn tự xưng “ta” trước mặt hắn.
Cơ thể của hắn căng như dây đàn, một tay túm hai cánh tay của nàng lại, giọng hắn khàn khàn: “Lát nữa thuộc hạ sẽ quay lại.” Dứt lời liền buông tay của nàng ra, thoáng chốc đã biến mất.