Chuyển ngữ: Team Sunshine
Nhược Dã bỗng dưng khẽ thở dài một hơi, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn thở dài, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Bàn tay thô ráp dưới lớp chăn chạm vào phần lưng trơn bóng mượt mà của nàng. Hắn không nhìn nàng, ánh mắt vẫn nhìn về phía rèm giường hoa lệ, lại như xuyên qua lớp rèm ấy nhìn về nơi xa. Rõ ràng nàng cách hắn chỉ trong gang tấc, giọng nói lại như vọng lại từ chốn xa xôi, hắn nói: “Công chúa không cần như thế.”
“Bổn cung không hiểu ý ngươi.”
Bỗng dưng trời đất xoay vòng, hắn lật người lại, ghì chặt nàng giữa hai cánh tay cường tráng, hơi thở của hắn vào giây phút ấy trở nên nguy hiểm. Từ sâu trong đôi con ngươi ấy tỏa ra sự âm u nồng nặc khó nói, nàng thậm chí còn thấy được ánh nhìn hung ác của sói hoang trong đôi mắt hắn, hắn cúi người xuống tỉ mỉ thưởng thức nàng, thấp giọng nói: “Công chúa người, đang muốn… thuộc hạ yêu thương người?”
Nguyên Túy Nguyệt bị dáng vẻ này, ngữ điệu này của hắn làm cho trái tim đập rộn ràng, gương mặt nàng ửng đỏ, ngây người một lát rồi vội vàng miễn cưỡng sốc lại khí thế lấy lại mặt mũi, lớn tiếng nói vội: “Bổn không thèm tình yêu của ai cả, bổn cung… bổn cung chỉ muốn thế nào, thì là thế đấy!”
Nhược Dã phì cười, gò má bên trái trũng vào lộ ra lúm đồng tiền mê người, nụ cười của hắn có vẻ gian manh, giọng điệu cũng có phần cười cợt: “Vậy công chúa chỉ muốn thuộc hạ… thuận theo người?”
Nguyên Túy Nguyệt từ trước đến nay đều đứng ở vị trí chủ đạo, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống bị người gần tuổi nắm trong lòng bàn tay, cũng không
biết là vì hoảng hốt hay là thẹn thùng, nhiệt độ cơ thể tăng cao, gò má ửng hồng, cái tai trắng mềm nhỏ nhắn cũng nhuộm đỏ.
Nàng hoang mang tìm lại lại mạch suy nghĩ của mình, lấy khí thế của trưởng công chúa ra, nhướng cằm lên nói: “Không phải gì hết!”
Ánh mắt của hắn tối sầm lại, nhưng khóe môi lại khẽ cong, nụ cười lạnh lùng không hề ấm áp, hắn gằn giọng nói: “Vậy những gì công chúa đang làm, chỉ muốn lấy thuộc hạ ra mua vui thôi sao?”
Không phải, ta thích ngươi mới muốn đến gần ngươi. Những lời như vậy, Nguyên Túy Nguyệt không nói nên lời, nàng biết nếu như nàng trả lời đúng, quan hệ của nàng và hắn chắc chắn sẽ thân mật hơn bây giờ rất nhiều, ít ra không phải chỉ mình nàng tự nói lấy mình. Vậy nên nàng hạ khí thế xuống, vươn tay ôm lấy hắn làm nũng: “Không phải mua vui, chỉ là muốn làm vậy với ngươi mà thôi.”
Ánh mắt của hắn vẫn lạnh nhạt như cũ. nở nụ cười lạnh lùng: “Thuộc hạ hiểu rồi.”
Bầu ngực sữa trắng ngần đột ngột bị bàn tay to lớn đầy vết chai của hắn nắm lấy, đầu lưỡi hắn thè ra cuốn lấy hạt anh đào vào trong miệng, bú ʍúŧ thật mạnh.
Cơ thể của Nguyên Túy Nguyệt nào chịu nổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt nhường này, hắn mυ'ŧ rất mạnh, hơn nữa cứ chốc chốc lại gặm cắn một ngụm, hắn làm đau đầu nhũ của nàng, mang đến kɧoáı ©ảʍ là lạ. Nàng vươn tay đẩy hắn ra, Nhược Dã lại chuẩn xác túm được hai cổ tay của nàng lại, hắn trêu chọc nàng: “Không phải công chúa thích thế này ư?” Dứt lời, hắn cắn tiếp bên còn lại.
Hắn đẩy hông tách hai chân nàng ra, thân dưới cọ trên người hắn, cảm nhận được có một vật cứng rắn đang ma sát qua lại nơi đó của nàng qua lớp vải,
kɧoáı ©ảʍ trên đầu nhũ lại quá mới mẻ, thân dưới cũng bất ngờ có cảm giác từ từ trở nên ẩm ướt.
Nhược Dã ra tay tùy ý, có khi hắn chỉ tùy tiện ngắt kéo, nhưng lại mang đến cơn đau mà cơ thể liễu yếu đào tơ này của Nguyên Túy Nguyệt khó chịu đựng nổi. Nàng cắn môi không phát ra tiếng, thầm nhớ lại lời Nhược Dã vừa nói. Có lẽ nào hắn cảm thấy nàng đang bỡn cợt hắn? Khi nàng nói “muốn làm vậy với ngươi”, liệu hắn có hiểu thành nàng chỉ muốn làm chuyện này với hắn hay không?
“A…” Nàng đau đớn rêи ɾỉ, nếu không sao hắn lại đột ngột làm vậy? Đôi mắt nàng ngấn nước, đôi tay ôm lấy ngực, dáng vẻ đáng thương vô cùng: “Ngươi làm đau ta!”
“Công chúa không muốn nữa sao?” Hắn nhìn chằm chằm nàng.
Sợi tóc trên vai Nguyên Túy Nguyệt bung xõa trên gối, nàng khẽ nhúc nhích cơ thể, muốn thoát rời khỏi vị trí bên dưới cơ thể hắn. Thế nhưng hắn lại bỗng dưng đè lại, cách lớp quần, vật cương cứng kia ngắm ngay cửa huyệt đã ướt đẫm của nàng. Cảm giác ẩm ướt dường như sắp thẩm thấu lớp vải ấy chạm vào cây gậy ấy của hắn, ánh mắt hắn thay đổi: “Không muốn nữa sao?”
Nàng bị động tác đột ngột của hắn ghì chặt lại, khí thế dương cương bá đạo của nam nhân toát ra mãnh liệt khiến nàng giật mình, sợ đến nỗi cong chân lại trong vô thức.
Hắn nhấc mình dậy, ngồi quỳ giữa hai chân nàng, hạ thấp cơ thể xuống, gương mặt tuấn tú đối diện với thân dưới của nàng, Nguyên Túy Nguyệt muốn trốn về sau trong vô thức, nhưng hắn túm lấy gót chân nàng, nói với giọng điệu nhún nhường: “Không muốn nữa sao?”
Dáng vẻ dịu dàng nghe lời ấy, dường như nam nhân nguy hiểm vừa rồi không phải là hắn.