Chuyển ngữ: Team Sunshine
Y phục màu đen ôm trọn cơ thể rắn chắc thon dài của hắn, đường nét cơ thể nhấp nhô gợi tả sức mạnh ấp ủ trong cơ thể của thanh niên. Nguyên Túy Nguyệt mở đôi mắt to tròn nghiêm túc thưởng thức một hồi, ngón tay sờ soạng dọc theo đường xương quai xanh đầy hiếu kỳ. Nàng cắn môi dưới, vờ như không nghĩ ngợi gì mà lột y phục của hắn, kế đến giải đai lưng bên hông của hắn. Tay của hắn giơ ra hòng muốn che chắn đôi chút, nhưng lại bị nàng gạt ra.
Nguyên Túy Nguyệt hầu hạ hắn cởi bỏ y phục, cởi cả quần ngoài, cho đến khi chỉ còn lại mỗi chiếc quần trong bằng lụa trắng, nàng mới tiếp tục cởi y sam của bản thân. Đến khi chỉ còn lớp áσ ɭóŧ cùng quần lụa, nàng hất cầm về phía hắn: “Thổi tắt đèn!”
Nàng không nhìn thấy rõ hắn ra tay thế nào, đèn bỗng chợt tắt.
Trong bóng đêm, nàng ngẩn người, bàn tay lần mò chui vào tấm chăn mỏng, cảm thấy được dường như hắn vẫn còn đứng đó liền vội thúc giục: “Ngủ đi chứ.”
Người bên cạnh khẽ cử động, cũng nằm xuống theo. Nguyên Túy Nguyệt vươn tay ra sờ, chạm vào cánh tay rắn rỏi của hắn, khóe môi chợt hé nụ cười. Nàng dựa lại gần, cảm nhận được cơ thể của hắn cứng đờ bèn dịu dàng nói: “Đừng căng thẳng, ngủ đi.”
“Thuộc hạ không ngủ, công chúa ngủ đi.”
“Đêm nay không cần ngươi canh gác.” Nàng nhẹ nhàng vòng tay qua cánh tay của hắn.
“Nếu như có nguy hiểm gì, thuộc hạ không gánh vác nổi.” Giọng nói lạnh nhạt của Nhược Dã vang lên.
Trong bóng đêm, Nguyên Túy Nguyệt rầu rĩ hạ tầm mắt, không sao cả, nàng chỉ cần bận tâm đến bản thân là được, nàng không cần hắn đáp lại.
Nguyên Túy Nguyệt gỡ cánh tay của hắn ra, gối đầu trên vai hắn, đầu nhũ mềm mại cọ sát vào người hắn qua lớp áo. Nàng tìm kiếm một tư thế dễ chịu hơn trong vòng tay của Nhược Dã, bàn tay nhỏ nhắn nằm yên trên ngực hắn, hai mắt nhắm nghiền.
Trong bóng đêm chỉ còn lại tiếng thở khe khẽ của Nguyên Túy Nguyệt, nàng không nghe thấy được hắn, thậm chí là rất khó để cảm nhận được l*иg ngực hắn phập phồng. Nàng gác chân bên hông Nhược Dã, bám trên người hắn khiến nàng cảm thấy rất an toàn.
Không lâu sau, cảm giác an tâm ấy đưa nàng chìm sâu vào giấc ngủ, Nhược Dã lắng nghe hơi thở của nàng thức giấc cả đêm dài. Đôi mắt màu nhàn nhạt ấy lại có thị lực cực kỳ tinh tường vào ban đêm, hắn ngắm nhìn nàng ngủ say sưa, chốc chốc lại cử động thân thể, bộ phận mềm mại kia ép lên người hắn, dụ hoặc tựa anh túc.
Có lẽ là nhiệt độ trên cơ thể của hắn khiến nàng thấy nóng bức, vào nửa đêm nàng đá văng tấm chăn ra. Nhược Dã suy nghĩ một lát rồi đắp lại chăn cho nàng. Một lát sau, dường như là do nóng quá làm tỉnh giấc, hắn cảm nhận được Nguyên Túy Nguyệt đang mơ màng sờ soạng một lúc rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Hầu kết của hắn nhấp nhô, lúc nãy nàng thấy nóng đã cởi sạch y phục trên người, nhưng hình như vẫn chưa tỉnh, hơi thở lại đều đều như cũ.
Cứ như vậy, nàng công chúa tôn quý bậc nhất lõa thể nằm ngủ cạnh hắn, hơn nữa nàng còn luôn thích cọ mình vào cơ thể hắn.
Thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của nàng.
Nàng ấy chắc hẳn không hề biết hậu quả khi kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn như thế. Hắn rút cánh tay đang bị nàng ôm lấy ra.
Hy vọng nàng mãi mãi đừng bao giờ biết được hậu quả của việc đó.
Có lẽ do đêm qua ngủ quá ngon, trời vừa tờ mờ sáng Nguyên Túy Nguyệt đã thức dậy. Nàng mơ màng ý thức được có một nam nhân đang nằm bên cạnh mình, nghiêng đầu nhìn sang. Ánh mắt của hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm mùng giường, tia sáng ban mai yếu ớt mơn trớn lên cánh mũi thẳng tắp và cánh môi tuyệt đẹp. Nguyên Túy Nguyệt lật người lại bò lên ngực hắn, vào thời khắc hai mắt chạm nhau, khi nàng nhìn thấy đôi mắt tỉnh táo không rợn sóng của hắn thì khẽ chu môi, rướn người hôn hắn.
Đầu nhũ mềm mại chà sát với l*иg ngực rắn rỏi của hắn, nàng chợt giật mình, môi lưỡi đang giao nhau bỗng dứt ra kéo theo một sợi chỉ bạc. Nguyên Túy Nguyệt cảm thấy thẹn thùng, rặng mây đỏ ửng từ từ nổi lên trên mặt, nàng thì thầm hỏi hắn: “Sao ngươi lại cởi trung y của ta ra?”
Ánh mắt của Nhược Dã khẽ đen sầm lại, hắn đáp: “Không phải là thuộc hạ.”
“Không phải ngươi lẽ nào lại là bổn cung?” Cặp mày lá liễu của Nguyên Túy Nguyệt nhướng lên, nàng nào có ý trách hắn, sao dám làm mà không dám nhận.
“Đúng thực là công chúa điện hạ.” Nhược Dã bình tĩnh đáp, hắn vẫn nằm yên như cũ, khi nhìn về phía nàng thì mi mắt hơi hạ xuống, toát lên vẻ lạnh lùng cao ngạo.
“Ngươi…” Nguyên Túy Nguyệt nghẹn lại, chợt nhớ ra hình như trước khi cũng có chuyện thế này xảy ra, lúc ngủ thấy nóng bức nên trong lúc mơ màng nàng đã cởi y phục ra…
Ừm… ngủ với hắn đúng là khá nóng.
Nàng gượng gạo khẽ ho một tiếng, thay đổi chủ đề: “Tối qua ngươi cả đêm không ngủ à?”
Nhược Dã khẽ nhắm mắt lại, không trả lời.
Nguyên Túy Nguyệt đè cả cặp ngực sữa mềm mại lên ngực hắn, nàng dụi đầu lên vai hắn, giọng nói ong ong bên tai: “Vậy chắc ngươi đang rất mệt, bổn cung mệnh lệnh cho ngươi ngủ, bổn cung sẽ ở đây với ngươi.”
Hắn vẫn im lặng như trước, nàng lại lên tiếng: “Nếu như thấy đói, bổn cung cho gọi thức ăn vào, ngươi muốn ăn gì?” Nói rồi nàng ngẩng đầu dậy, ngón tay chạm vào mặt hắn. Thấy hắn có vẻ như rất mệt mỏi, trong lòng không khỏi thương tiếc: “Ngủ đi, bổn cung sẽ an bài ám vệ khác đến trực đêm, sau ngày ngươi có thể ngủ cùng bổn cung mỗi ngày.” Ngừng một lát, nàng mới hỏi cho có lệ: “Được không nào, Lục lang? ~”
Nàng cố tình nhấn mạnh âm cuối của tiếng “Lục lang” dịu dàng ấy, tựa như cọng lông vũ nhẹ nhàng lướt qua trái tim.
Nguyên Túy Nguyệt tự mình nói tiếp: “Ngươi có thể mặc kệ bổn cung, nhưng bổn cung vẫn hy vọng ngươi có thể phục tùng đáp lại, bổn cung không muốn nổi giận với ngươi.” Ngữ khí càng về sau vẻ lạnh nhạt khinh khi của kẻ bề trên dần dần lộ rõ.