Ám Vệ Chàng Đừng Chạy

Chương 5: Tủi thân

Chuyển ngữ: Team Sunshine

“Được lắm cẩu nô tài!” Nàng nâng người ngồi dậy, giọng nói mang theo sự giận dữ: “Lại đây!”

Hắn bước tới gần nàng, nàng kéo mặt nạ của hắn xuống, tát hắn một cái vang dội: “Bổn cung không kêu ngươi cút mà ngươi lại dám cút!”

Nhược Dã quỳ xuống: “Thuộc hạ đáng chết.”

Thấy hắn không hề cam tâm nhận sai, đột nhiên Nguyên Túy Nguyệt cảm thấy tủi thân, trong giọng nói có vài phần oán trách mà đến chính nàng cũng không nhận ra: “Mới cùng bổn cung làm chuyện đó xong, ngươi đã cứ như vậy vứt bỏ bổn cung rồi…”

Đột nhiên ý thức được bản thân giống như một kẻ yếu đang oán giận, lại còn dùng từ “vứt bỏ” như vậy, nàng nhanh chóng dừng lại.

Nghĩ đến bản thân nàng còn đang mềm nhũn thế này, mà hắn coi như không có việc gì đi đổi gác, cái tên cẩu nô tài này! Nguyên Túy Nguyệt vẫn chưa nguôi giận, liền cho hắn thêm một cái tát lên bên mặt còn lại.

Nàng thở ra một hơi, cằm hơi nhếch lên, khôi phục dáng vẻ uy nghiêm của công chúa Đại Tấn, bình tĩnh nói: “Bổn cung mệt rồi, ôm bổn cung đi tắm.”

Nhược Dã đứng dậy ôm nàng, trước kia leo cầu thang hay trèo tường cũng không ít lần nàng được ám vệ ôm, nhưng bây giờ bị hắn ôm trong vòng tay như vậy, trái tim nàng lại có chút loạn nhịp, nàng mím môi, chầm chậm tìm tư thế thoải mái.

Rõ ràng còn chưa làm mà tại sao cơ thể nàng lại mềm nhũn thế này nhỉ?

Hắn thật cẩn thận buông nàng xuống, nàng hất cằm ý bảo hắn cởϊ áσ cho mình, Nhược Dã liền chậm rãi tháo nút, nhưng cung trang hoa lệ phức tạp, hắn không biết phải làm thế nào mới có thể tháo được dải lụa này ra, đến lúc hắn mở được thắt lưng thì nàng cũng đã đứng đợi nửa ngày rồi.

Nhưng mà có thể làm hắn xấu hổ thì nàng nguyện ý chờ.

Thấy ngón tay thon dài của hắn bận rộn chiến đấu với chiếc thắt lưng, khóe môi Nguyên Túy Nguyệt hơi cong lên: “Ngu xuẩn.”

Nhược Dã nghe vậy không chút động tĩnh gì, rũ mắt chăm chú cởi thắt lưng cho nàng, Nguyên Túy Nguyệt thầm thưởng thức khuôn mặt hắn, dù sao hắn cũng là người mẫu hậu chọn lựa kỹ càng cho nàng, đương nhiên lớn lên phải rất đẹp trai rồi.

Lông mi của hắn nhỏ dài nhưng không rậm, hốc mắt sâu, mũi cao thẳng khiến cho đôi mắt thoáng nhìn rất chuyên chú tận tâm, con ngươi của hắn có màu nâu nhạt, dưới ánh nến liền trở nên vô cùng lấp lánh rực rỡ.

Nàng vươn tay tay sờ lông mày và lông mi của hắn, hắn theo bản năng muốn tránh đi nhưng lại bị nàng cưỡng chế đứng yên, đành tiếp tục tháo thắt lưng mặc nàng đùa giỡn sờ loạn.

Sau khi hắn cởi thắt lưng ra liền lột quần áo Nguyên Túy Nguyệt, Nguyên Túy Nguyệt bất ngờ, nhẹ nhàng cười một tiếng, nàng tưởng hắn đang giận.

Nguyên Túy Nguyệt vươn tay phối hợp để hắn cởϊ qυầи áo, mãi đến khi chỉ còn lại chiếc áo yếm mỏng, động tác tay của hắn mới dừng lại, hơi khom lưng chờ nàng ra lệnh tiếp.

“Cởi ra.” Nguyên Túy Nguyệt đứng lên, dang rộng hai tay: “Làm cái gì vậy!”

Vẻ mặt Nhược Dã vẫn lạnh nhạt không chút thay đổi, hắn bước ra phía sau lưng Nguyên Túy Nguyệt, tìm được dải lụa áo yếm nơi gáy của nàng, nhẹ nhàng kéo một cái, dây yếm được cởi bỏ, hắn lại cúi người cởi bỏ dây yếm trên lưng nàng, áo yếm rơi xuống được hắn nhanh chóng chụp lấy, treo gọn lên giá treo gần đó rồi bước sang cạnh bình phong chờ mệnh lệnh.

Nguyên Túy Nguyệt bước vào thùng gỗ, nước ấm dần dần bao quanh nàng, khiến nàng thoải mái thở dài một tiếng.

Đêm đã rất muộn, bình thường giờ này nàng đã sớm say giấc nồng.

Nhược Dã lẳng lặng đứng chờ, nhưng hắn đợi một lúc lâu chợt phát hiện nàng không động tĩnh gì, hắn nhẹ nhàng bước về phía nàng.

Phát hiện nàng đã ngủ say, cơ thể trần trụi trơn bóng như ngọc, tóc đen như nước tản ra xung quanh, khuôn mặt đỏ ửng giống cánh hoa hồng đỏ, thật mê hoặc lòng người.

Cho dù đang ngủ say, nàng cũng giống như một tiên nữ muốn quyến rũ người khác.

Nhược Dã thu mắt lại, dùng khăn bọc lấy nàng, nhẹ nhàng bế nàng ra khỏi thùng nước, nàng nhỏ nhắn yếu ớt nằm gọn trong ngực hắn, sắc mặt hắn bình tĩnh ôm nàng về phòng, gọi thị nữ tới hầu hạ, sau đó ẩn thân vào chỗ tối, làm tròn chức trách của một ám vệ.

Nguyên Túy Nguyệt ngủ rất ngon và sâu, chờ đến khi nàng tỉnh lại thì đã qua thời gian dùng bữa sáng ngày thường, tính tình nàng kiêu căng, bị người khác đánh thức sẽ tức giận, cho nên trước giờ đều là nàng ngủ đến lúc tự tỉnh.

Nàng bước xuống giường, thị nữ nối đuôi nhau hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản, nàng ra hiệu cho nha hoàn và thái giám lui xuống.

Bây giờ, nàng đã tìm ra niềm vui mới cho bản thân rồi.

“Ra đây đi.” Nàng dùng lược nhẹ nhàng chải tóc mai.

Bóng đen bước đến sau lưng nàng.

“Ngươi ăn sáng chưa?” Thanh âm nàng mềm mại, nhẹ nhàng, là giọng nói thường nghe thấy ở các cung nữ trong cung.

Nhược Dã thấp giọng nói: “Chưa ăn.”

Nguyên Túy Nguyệt nghĩ nghĩ, tìm được đáp án: “Đang trong giờ gác không được dùng cơm đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy ngươi đã nhịn đói khá lâu rồi nhỉ.” Nguyên Túy Nguyệt cất lược vào trong hộp, giơ tay sửa lại búi tóc, lúc nãy cung nữ thân cận đoán tâm trạng của nàng rồi cài cho nàng một chiếc trâm hồng bảo thạch phối với bộ váy đỏ thẫm, nàng cảm thấy không hợp cho lắm, nhưng lại không biết không thích hợp chỗ nào.