Ám Vệ Chàng Đừng Chạy

Chương 4: Nàng không vui cho nên muốn chỉnh người (18+)

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Nàng mở miệng mυ'ŧ xuống, mυ'ŧ đến tận khi môi dưới của hắn bị kéo ra ngoài, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ liếʍ hàm răng của hắn, hắn có vẻ như bị dọa sợ, miệng vừa hé mở thì ưỡi nàng đã luồn lách vào sâu bên trong, nàng xoay người lại, gỡ đôi bàn tay to đang xoa nắn bầu ngực nàng ra, hai tay ôm lấy cổ hắn, hôn thật sâu.

Cả hai người đều không có kinh nghiệm, nàng nóng lòng muốn thăm dò, hắn lại sợ hãi muốn lùi.

Hai người cứ đuổi bắt nhau cho đến khi không thở nổi nữa mới chịu tách ra, Nhược Dã rũ mắt xuống, không ngờ Nguyên Túy Nguyệt lại kéo lấy hắn hôn thêm một lần nữa.

Nước bọt hai người dây dưa với nhau, hơi thở ấm nóng xen kẽ, bầu ngực Nguyên Túy Nguyệt đặt trên ngực hắn rồi chậm rãi xoay người.

Nàng ngồi trên đùi hắn, đột nhiên thân dưới cảm giác có thứ gì đó đâm vào nàng, nàng đang say đắm hôn môi, theo bản năng vươn tay ra sờ thử liền bị bàn tay hắn nắm lại.

Nàng muốn tránh đi nhưng hắn lại nắm rất chặt, nàng không thể thoát ra được, môi lưỡi hai người cuối cùng cũng tách ra, nàng thở dốc đấm hắn một cái: “Buông ra!”

Nhược Dã buông tay, giọng khàn khàn nói: “Thuộc hạ đáng chết.”

Nàng xoa xoa cổ tay bị hắn nắm đến đỏ lên, chìa ra cho hắn xem: “Ngươi xem, ngươi làm tay bổn cung đỏ luôn rồi này!”

Hắn vẫn lặp lại câu cũ: “Thuộc hạ đáng chết”.

Nguyên Túy Nguyệt cũng không thật sự tức giận, hiện tại tâm tư của nàng đều đặt trên người hắn, nàng muốn tiếp tục tìm kiếm cái thứ vừa mới chọc vào nàng, nàng biết nó là cái kia.

Nhược Dã lại vươn tay ngăn bàn tay nhỏ nhắn không yên của nàng, giọng nói kìm nén mang theo một chút cầu xin khó phát hiện: “Công chúa tha cho thuộc hạ đi mà.”

Nguyên Túy Nguyệt bĩu môi ngừng tay, thấy tư thế khom lưng kháng cự của hắn, nàng đảo mắt, thở dài một tiếng: “Được rồi, nếu ngươi không muốn cho bổn cung xem, vậy thì…” Nàng cố tình kéo dài giọng, giống như một chiếc bánh ngọt vô cùng mềm mại.

“Vậy thì… để bổn cung cho ngươi xem nhé.” Nàng bất đắc dĩ nói, giọng điệu mang theo chút tinh nghịch: “Ngươi vô tình, nhưng bổn cung cũng không thể vô tình như vậy, haiz, bổn cung rất tủi thân đó nha.” Nói xong, nàng nâng một chân đặt lên bờ vai rộng của hắn, bờ mông thuận thế ưỡn cao, nũng nịu nói: “Ngươi là người đầu tiên được ngắm tiểu huyệt của bổn cung đó.” Giọng nói của nàng trầm thấp, lại mềm mại nhẹ nhàng: “Phải nhìn cho rõ nha…”

Váy nàng bị kéo lên, hai cánh hoa hồng phấn nộn dính lại với nhau, từ sâu bên trong còn chảy ra một sợi tơ trong suốt, là mật dịch động tình như đang thì thầm mời gọi.

Nguyên Túy Nguyệt thấy ánh mắt bình tĩnh của hắn khi nhìn chỗ kia của nàng liền lập tức buông chân xuống, cau mày nói: “Ngươi nhìn thấy của nữ nhân khác rồi sao?”

Nhược Dã vẫn giữ im lặng.

Đột nhiên Nguyên Túy Nguyệt có chút tức giận, đây là lần đầu tiên của nàng, vậy mà hắn rất có khả năng đã ngủ với những nữ nhân khác, có khi nào hắn đã nhiễm bệnh đường sinh dục hay không?

Nàng tát hắn một cái, lòng bàn tay đều đỏ ửng cả lên, cao giọng nói: “Bổn cung hỏi ngươi mà ngươi dám không trả lời sao! Có phải ngươi muốn cha mẹ huynh muội ngươi chết hết đúng không?” Tuy rằng nàng không có người thân của hắn ở trong tay, nhưng bình thường chủ nhân đều sẽ nắm giữ con tin quan trọng để đề phòng ám vệ phản bội.

Nhược Dã theo bản năng nắm chặt tay, gân xanh trên tay đều nổi lên, nhưng chỉ trong chớp mắt hắn lại thả lỏng, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh.

Hắn thấp giọng đáp: “Không có.”

“Đã từng làm với nữ nhân khác chưa?” Nguyên Túy Nguyệt nhìn hắn thật kỹ.

“Chưa.”

“Đã từng nhìn ngắm cơ thể của nữ nhân khác chưa?”

“Đã từng.”

“Là cơ thể ai?”

“Công chúa.”

Nguyên Túy Nguyệt ngạc nhiên, hai má có chút ửng đỏ: “Lúc nào vậy?”

“Trong suối nước nóng ở sơn trang nghỉ mát.”

“Ngươi dám nhìn lén bổn cung?”

“Suối nước nóng là nơi trống trải, dễ bị tập kích, lại ở ngoài hoàng cung, phòng thủ không được nghiêm ngặt cho lắm.” Nhược Dã cứng nhắc trả lời.

Biết bản thân là nữ nhân đầu tiên có quan hệ với hắn, trong lòng Nguyên Túy Nguyệt có chút vui vẻ thoáng qua, giọng nói trở nên mềm mại hơn: “Vậy cơ thể của bổn cung đẹp không?”

Nhược Dã định im lặng theo thói quen, nhưng thấy nàng bị tụt cảm xúc liền lập tức trả lời: “Đẹp.”

“Ha ha.” Nguyên Túy Nguyệt cười rộ lên: “Vậy ngươi…… Thích không?”

Nhược Dã rũ mắt, thanh âm lạnh lùng không chút tình cảm: “Thích.”

Thấy hắn miễn cưỡng nói lời nịnh hót nàng như vậy, đột nhiên Nguyên Túy Nguyệt không có hứng thú, cơ thể cũng dần lạnh đi, nàng lười nhác thở dài, hai người im lặng một lúc lâu, nàng mới lên tiếng: “Sai người chuẩn bị nước ấm đi.”

“Tuân lệnh.” Nhược Dã đứng dậy bước ra ngoài.

Một lát sau, nha hoàn tới báo: “Nước ấm đã chuẩn bị xong, công chúa muốn tắm gội luôn bây giờ hay là chờ lát nữa ạ.”

“Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.” Nguyên Túy Nguyệt cho người lui ra ngoài.

Nàng nói với vào căn phòng trống: “Ra đi.”

Một bóng người đen kịt đáp xuống, nàng khẽ cau mày: “Nhược Dã đâu?”

Ám vệ cúi đầu trả lời: “Hắn thay ca với thuộc hạ.”

“Các ngươi luân phiên thay ca như thế nào?”

“Giờ Tý đổi ca. Một người sáu canh giờ.” Ám vệ trả lời hết sức ngắn gọn.

Nguyên Túy Nguyệt đột nhiên cảm thấy rất tức giận: “Kêu Nhược Dã canh gác liên tục ba ngày, ngay từ bây giờ!”

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Nguyên Túy Nguyệt mềm yếu nằm trên giường, trong lòng trào lên cơn giận không rõ lý do, nàng đang không vui tí nào, nàng muốn chỉnh người.

“Lăn ra đây cho bổn cung!”

Bóng đen đáp đất, nàng nhận ra, là hắn.