Chuyển ngữ: Team sunshine
Nguyên Túy Nguyệt dẫm đôi chân trần của nàng lên ngực hắn: “Ta hỏi ngươi một chuyện.”
Nàng dùng lực rất mạnh, nhưng hắn không dám đẩy nàng ra, bất giác mím môi nói: “Thuộc hạ nhìn thấy công chúa đang vén váy nên mới nhắm mắt lại.”
“Ngươi nhắm mắt như vậy thì sao có thể bảo vệ bổn cung được đây?” Nguyên Túy Nguyệt rất không hài lòng với câu trả lời này của hắn.
“Thính lực của thuộc hạ rất tốt.” Lông mày Nhược Dã hơi nhíu lại nhưng đã nhanh chóng giãn ra, trở về dáng vẻ như chết lặng kia.
Nguyên Túy Nguyệt đứng lên: “Vậy người nghe thấy giọng nói của bổn cung rồi đúng không?”
“…”
Hai bàn chân nhỏ trên ngực hắn lại dẫm mạnh hơn nữa, giọng nói của nàng bỗng trở nên nhẹ nhàng: “ngươi cảm thấy… Giọng nói của bổn cung có hay không?”
Nhược Dã không trả lời, Nguyên Túy Nguyệt cũng không tỏ ra khó chịu, ngược lại nàng cảm thấy rất thích dáng vẻ bất động này của hắn.
Nàng dùng đầu ngón chân chạm nhẹ lên môi hắn, khóe miệng cong cong nở nụ cười thích thú, trong giọng nói hiện lên một tia khát vọng: “Nào, mở miệng ra.”
Cơ thể Nhược Dã cứng ngắc, ánh mắt tối sầm lại, môi mỏng mím chặt.
“Đừng tức giận thế mà, mỗi ngày bổn cung đều dùng nước hoa quả rửa chân, ngươi biết không, còn có thêm chút đường nữa…” Nàng nói.
Đôi chân nàng vẫn đặt trên khuôn mặt không chịu khuất phục của hắn như cũ.
Ánh mắt Nhược Dã di chuyển tới lui trên bàn chân mềm mại trắng nõn, tinh tế quý giá của công chúa, dưới lòng bàn chân còn có những vết chai mỏng.
Đột nhiên Nguyên Túy Nguyệt đá hắn một cái thật mạnh, âm thanh trầm thấp vang lên, lộ ra sự uy nghiêm: “Bổn cung đang gọi ngươi đó… lên tiếng mau!”
Nhược Dã đờ đẫn mở miệng ra, đột nhiên nàng nở nụ cười, giống như một cô nương ngây thơ trong sáng, khác hoàn toàn so với dáng vẻ lúc trước.Nàng mỉm cười, nhưng giọng nói hết sức lạnh lùng: “Ta không muốn lặp lại mệnh lệnh lần thứ hai đâu.” Nàng vừa nói vừa đưa chân nhỏ vào miệng hắn.
Miệng hắn vừa ấm áp vừa ẩm ướt, lưỡi hắn bị đầu ngón chân nàng ép xuống, một cảm giác mềm mại ấm áp truyền tới, nàng vô thức rút ngón chân ra khỏi miệng hắn, giống như muốn chạy trốn.
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của hắn, Nguyên Túy Nguyệt đột nhiên sinh ra cảm giác yêu thích kì lạ, thật ra nàng không muốn làm nhục hắn như vậy, nhưng ở địa vị cao, nàng đã quen với chà đạp người khác rồi…
Nàng cụp mắt, cắn chặt môi nói nhỏ: "Cởi giày lên giường đi."
Nhược Dã làm theo lời nàng, Nguyên Túy Nguyệt khẽ nhích người vào trong một chút, chiếc giường khá rộng rãi, nhưng với đôi chân dài của Nhược Dã thì sau khi lên giường vẫn phải co lại mới vừa.
Hắn quỳ ở cuối giường, không cần nàng ra lệnh, hắn tiếp tục giữ nguyên tư thế chờ đợi.
Nguyên Túy Nguyệt chậm rãi cởi bỏ áo khoác ngoài, để lộ bờ vai tròn trịa trắng nõn, kéo nhẹ thắt lưng nhưng không cởi ra hẳn, bầu ngực nửa kín nửa hở dưới lớp vải, nàng bò về phía hắn, dáng vẻ bình tĩnh như một nhà sư trong chùa của hắn càng khơi dậy sự hứng thú của nàng hơn.
Nàng ôm lấy mặt hắn, buộc hắn phải ngước lên nhìn nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve má hắn, nhân lúc hắn không kịp phòng thủ liền bất ngờ áp má hắn vào ngực nàng, hai bàn tay ôm chặt đầu hắn, nàng khẽ vặn eo khiến má hắn cọ lên bầu ngực mềm mại của nàng, hơi thở dồn dập và ấm áp của hắn phả lên ngực nàng, đầṳ ѵú cọ sát vào mặt hắn khiến nàng có chút động tình, nàng khẽ hừ một tiếng mang theo âm mũi vô cùng quyến rũ.
Giằng co một hồi nàng mới chịu buông hắn ra, thấy hắn đột nhiên cúi đầu, nàng liền hạ thấp eo chăm chú nhìn má hắn, đầu hắn lại càng cúi thấp hơn, Nguyên Túy Nguyệt thuận thế nằm xuống,tiện thể gối đầu lên đùi hắn, vừa lúc khiến mặt hai người đối diện với nhau.
Có vẻ như hắn đã điều chỉnh được nhịp thở của mình, ra vẻ bình tĩnh, nhưng khuôn mặt đỏ bừng kia đã hoàn toàn vạch trần hắn.
Nguyên Túy Nguyệt cảm thấy rất thú vị, nàng cười khúc khích, giống như một tiểu cô nương làm chuyện xấu.
Nàng tựa đầu vào lòng hắn không nhúc nhích, chậm rãi cởϊ qυầи áo, bộ ngực lộ hết ra ngoài, nàng sờ sờ má hắn, nhỏ giọng ra lệnh: “Nào, để bổn cung dạy cho ngươi cách vuốt ve bầu ngực này nhé, bé ngoan.”
“Thuộc hạ không dám.” Nhược Dã lạnh nhạt nói.
Nụ cười trên môi Nguyên Túy Nguyệt lập tức biến mất: “Một tên cẩu nô tài như ngươi lại dám làm trái lời bổn cung?”
Biểu cảm trên khuôn mặt Nhược Dã lập tức đanh lại, sau đó trầm hẳn xuống, hắn vươn tay nắm lấy bầu ngực mịn màng của nàng.
Bàn tay hắn thô ráp đầy vết chai sạn, ôm lấy bầu ngực non mềm khiến nàng có chút xấu hổ, nhưng cũng cảm thấy có chút tê dại không nói nên lời.
Bàn tay nhỏ bé của nàng đặt lên bàn tay to lớn của hắn, hắn di chuyển nhẹ nhàng theo sự hướng dẫn của nàng, bàn tay của hắn như có ma lực, xoa nắn nhũ hoa của nàng khiến nàng không nhịn được run lên, nhìn bộ ngực căng tròn của mình trong bàn tay hắn được nắn bóp thành đủ các hình thù khác nhau, Nguyên Túy Nguyệt cảm thấy toàn thân trở nên tê dại.
Nàng chống tay dựa vào ngực hắn, hắn chuyển sang tư thế ôm nàng từ phía sau. Hắn rất cao, Nguyên Túy Nguyệt ngồi nghiêng đầu trong ngực hắn, miệng lưỡi nàng khô khốc cả rồi, chỉ khát khao được hôn.
Đứng thẳng người cũng không với tới được, nàng đành phải ngồi lên đùi hắn quay đầu lại, mới có thể đối mặt với hắn, Nguyên Túy Nguyệt dùng tay trái giữ lấy gáy hắn kéo lại, khiến môi hắn sát gần nàng hơn.
Hơi thở của nàng loạn cả lên, ánh mắt say đắm, nàng nghĩ nụ hôn đầu của mình dành cho nam nhân anh tuấn cường tráng thế này cũng tốt, thậm chí còn tốt hơn vị hôn phu lớn tuổi hơn phụ hoàng của nàng kia.
Nàng nhắm mắt lại, đặt một nụ hôn lên đôi môi vừa lạnh vừa mềm của hắn.