Trong đầu Nguyên Túy Nguyệt hiện giờ chỉ toàn những thứ dâʍ đãиɠ vừa chứng kiến , sau khi trở về cung điện, ngồi xuống giường mới phát hiện hạ thân của mình phun ra một luồng nhiệt, a, sắp đến nguyệt sự rồi!
Nàng gọi người hầu lấy vải quấn quần, định thay y phục thì không thấy có vết máu, đưa tay sờ thì mới thấy đó là một chất lỏng nhầy nhụa trong suốt...
Giống như nước của người phụ nữ ở dưới ánh trăng lúc nãy.
Nàng động tình chảy mật dịch...
Nghĩ đến cảnh xuân vừa rồi , đột nhiên Nguyên Túy Nguyệt cảm thấy khô khốc, nàng nhịn không được vươn một ngón tay chạm vào bên dưới, ngập ngừng mò mẫm, ngón tay thăm dò vào khe thịt chưa bao giờ chạm đến, chỉ dám đưa một ngón vào trong. Ngón tay đã đi vào, nàng không dám cử động, một cơn tê dại ấp đến làm cơ thể không nhịn được run lên.
Lại đi khám phá một chút, kɧoáı ©ảʍ ùa đến làm nàng nhịn không được rên khẽ lên một tiếng, thật thoải mái...
Một dòng nước cuồn cuộn chảy xuống tận chân , nàng thật sự muốn làm thử với đàn ông... Nàng thật sự rất muốn...
Nhưng đến bao giờ vị hôn phu chết tiệt kia của nàng mới khỏe lại? Liệu hắn ta có khỏe, có đủ sức để làm những chuyện này không?
Bên dưới thật ngứa...
Nguyên Túy Nguyệt đã cảm thấy hưng phấn được một lúc, nhưng nàng vẫn cần một người đến lấp đầy ...
Bàn tay chạm vào hạ bộ bỗng nhiên cứng lại, nàng chợt nhớ tới điều gì đó, ám vệ của nàng đã nhìn thấy nàng...
!!!
Mặt của Nguyên Túy Nguyệt đỏ bừng, nàng không thể ra ngoài gặp ai nữa rồi, dù hắn sẽ không nói cho ai biết, nhưng...
Nguyên Túy Nguyệt ho nhẹ một tiếng: “Ra đây!”
Một bóng đen rơi xuống, quay lưng về phía nàng, đơn giản ở đây không có ba trăm lượng!
Nguyên Túy Nguyệt không phải kiểu người gặp khó sẽ lui, nàng sẽ tìm cách vượt qua cho bằng được.
“Ta biết ngươi đã nhìn thấy tất cả.” Nàng lạnh lùng nói.
“Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ sẽ lập tức móc mắt.” Hắn nói xong liền giơ tay lên hướng vào mắt mình .
“Đợi đã!” Nàng hừ lạnh một tiếng, nói nhẹ: “ Để bổn cung quyết định xử trí ngươi thế nào!”
“Thuộc hạ đáng chết.”
Nhìn thấy bóng lưng ám vệ với bờ vai rộng, eo thon, chân tay thon gọn săn chắc, nàng chợt hiểu câu nói mẫu hậu nói khi giao những người này cho nàng: “Những người này có thể đảm bảo an toàn cho ngươi, cũng có thể dùng để tiêu khiển nếu ngươi biết nắm bắt.”
Lúc đó nàng còn đang băn khoăn không biết có thể chơi gì với bọn họ được, giờ thì vui rồi.
Đôi môi của Nguyên Túy Nguyệt vẽ ra một nụ cười duyên dáng, đúng với phong thái của một người ở vị trí cao , sau đó vẫy vẫy tay với hắn : “Lại đây.”
Ám vệ đứng dậy đi về phía nàng .
“Cởi mặt nạ ra để bổn cung xem.” Nàng ngoắc ngoắc ngón tay của mình.
Ám vệ ngoan ngoãn cởi mặt nạ ra, khuôn mặt tuấn tú hiện vẻ mệt mỏi, đôi mắt đờ đẫn, vẻ mặt băng lãnh không chút cảm xúc, khóe miệng giống như vì mím chặt quanh năm nên làm cho Nguyên Túy Nguyệt có phần kiêng dè .
“Bổn cung vốn biết ngươi trông rất đẹp , nhưng không ngờ sau mấy năm lại càng nam tính hơn, bổn cung rất thích.” Nguyên Túy Nguyệt co chân ngồi trên giường lớn: “Bổn cung muốn ngươi làm gì, ngươi đoán thử xem?”
“Thuộc hạ ngu dốt.” Nam nhân cúi đầu.
“Không sao, bổn cung dạy cho ngươi, nhưng bổn cung hôm nay cũng mới biết, nếu như dạy không tốt ngươi cũng đừng cười.” Nàng công chúa giảo hoạt từ từ vén váy lên, lộ ra đôi chân dài trắng như sứ.
“Thuộc hạ không dám.”
“Tới đây.” Nguyên Túy Nguyệt chống khuỷu tay nói: “Quỳ xuống chân của bổn cung.”
Ám vệ ngạc nhiên, hơi do dự một chút nhưng vẫn quỳ xuống giữa hai chân của nàng.
Nguyên Túy Nguyệt nằm nghiêng trên gối mềm, hai tay chống đầu, giọng nói bay bổng: “Bổn cung nhớ tên người là...” Hừm, người tuấn tú nhất hình như tên là Thanh Phong thì phải? Nàng thường sống trong hậu cung, không tham gia vào việc triều chính , vì vậy cũng không có nhiều người muốn nàng chết, cho nên những ám vệ này rất ít khi dùng đến, không biết có nhớ đúng tên hay không.
Nàng ngập ngừng dò hỏi : “Thanh Phong?”
Hắn cúi đầu nhỏ giọng đáp : “Nhược Dã.”
“Ồ, không phải là Thanh Phong đẹp nhất sao?” Nguyên Túy Nguyệt nghiêng đầu tò mò hỏi.
“Thuộc hạ không biết.” Bọn hắn thay phiên nhau đổi ca, rất ít khi nói chuyện, cũng không lộ mặt.
“Không sao cả, chỉ cần ngươi. Dáng vẻ này của ngươi bổn cung cũng rất thích.” Đặt một chân lên vai hắn, ra lệnh: “Cởi giày với tất cho bổn cung.”
Nhược Dã im lặng tuân theo, cởi giày ống và tất cho nàng, Nguyên Túy Nguyệt kiên nhẫn chờ đợi, tiếp tục nói chuyện với hắn: “Ngươi vừa xem bổn cung thủ da^ʍ, trong lòng ngươi nghĩ thế nào?”
“...” Nhược Dã hơi nhíu mày, im lặng.