Ám Vệ Chàng Đừng Chạy

Chương 1: Thấy cảnh nóng bỏng (H)

Chuyển ngữ: Team Sunshine

“Đừng... Đừng ở chỗ này…” Âm thanh nũng nịu truyền ra từ sau bóng cây âm u.

Nguyên Túy Nguyệt đang gật gù trong Tàng Thư Lâu chép kinh cầu phúc cho mẫu hậu thì bị âm thanh sột soạt làm tỉnh, xoa xoa hai mắt, lúc này trong cung đã thắp đèn, nàng nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị hồi cung, đột nhiên nghe được một tiếng rêи ɾỉ của nữ nhân từ đâu truyền đến.

dừng chân lại ló đầu ra cửa sổ nhìn thử, cách nàng không xa, ở dưới bóng cây hình như có hai thân ảnh lấp ló. Dựa vào chút ánh sáng mờ ảo xung quanh, đôi mắt sau khi đã dần quen với bóng tối, liền thu vào hình ảnh một đôi nam nữ đang lôi lôi kéo kéo nhau phía dưới tàng cây rậm rạp

Tàng Thư Lâu đã khóa từ lâu, nàng vì ngủ quên nên mới không đi ra ngoài, thế hai người này vào đây bằng cách nào?

Tối nay ánh trăng sáng tỏ, giống như dòng nước trong suốt chiếu đầy đình viện, đột nhiên nữ nhân kia tránh đi thoát chạy ra đường nhỏ, Nguyên Túy Nguyệt nhanh chóng rụt đầu lại, không gian tĩnh mịch, nghe rõ giọng nói của nam nhân vang lên: “Bảo bối đừng sợ, buổi tối ở đây không có ai, đều canh gác ở bên ngoài, Tàng Thư Lâu dễ cháy, lại không có đồ vật gì đáng giá, buổi tối sẽ không có người tuần tra.”

Nữ tử ưm một tiếng, giận dỗi nói: “ Chàng chậm một chút, đừng... A…”

Nguyên Túy Nguyệt tò mò ló cái đầu ra, nam tử kia ôm nữ tử từ phía sau, một bàn tay xoa ngực nàng, một bàn tay kia lại luồn vào trong váy, không biết là đang làm gì.

Đêm xuân gió ấm, ánh trăng như nước, nhất cử nhất động của bọn họ đều bị Nguyên Túy Nguyệt nhìn thấy.

Nữ tử giống như là bị nam nhân sờ cho mềm cả người, nghiêng người dựa vào người hắn, phát ra thanh âm ngọt lịm. , .

Bọn họ là đang muốn hoan ái !

Nguyên Túy Nguyệt khϊếp sợ mở to hai mắt, năm nay nàng mười chín, nhưng sức khỏe của người hòa thân với nàng lại có vấn đề, thêm một vài nguyên nhân khác trên triều nên vẫn chưa thể xuất giá Còn những người khuê mật cùng tuổi với nàng đã sớm làm thê làm mẹ, có đôi khi nói chuyện nam nữ với nàng chỉ e lệ, tư vị đó chỉ có người gả chồng rồi mới biết, làm nàng vô cùng tò mò.

Hiện giờ sống ở Đông Cung, không xem thì phí.

Chỉ thấy nữ nhân kia hình như chịu không nổi, mềm nhũn ngã xuống trên người nam nhân, hắn ôm nàng ngồi ở trên một khối đá trang trí, giở giọng trêu chọc : “Bảo bối đã ướt thành như vậy rồi sao?”

Nữ tử thẹn thùng nói: “Đều tại chàng !”

“Đã lâu rồi không gặp, hôm nay bổn công tử sẽ nhét đầy nàng .” Nam tử vội vàng vén vạt áo lên.

Nữ tử phối hợp kéo làn váy lên trên cho hắn, mở rộng hai chân đem hoa huyệt lộ ra ngoài, dưới ánh trăng miệng huyệt kia dính đầy mật dịch tràn lan, thật sự da^ʍ mĩ.

Tuy đều là là phận nữ nhi, nhưng Nguyên Túy Nguyệt vẫn cảm thấy mình giống như bị nàng ta dụ hoặc đến có chút ngứa.

Nam tử lại không nhét vào, lấy huynh đệ của hắn ra rồi cũng không vội cắm, chỉ đưa tới khuôn mặt ửng đỏ kia dụ dỗ nàng: “Nào, bảo bối, dùng miệng nhỏ của nàng liếʍ cho ta , để ta xem bộ dạng nàng ngậm bảo bối này nào.”

Nữ tử chu miệng cự tuyệt: “ Thϊếp không ngậm cái thứ xấu xí đó của chàng !”

Gã lại đem dươиɠ ѵậŧ để sát vào nàng thêm chút nữa, thọc thọc má nàng: “Bảo bối ngoan ngoãn liếʍ đi, liếʍ lớn thì sẽ đâm nàng càng dễ chịu.”

Tiểu cô nương giống như là bị dương cụ làm nóng, oán trách hắn: “Nóng quá…” Nói xong tay nhỏ của nàng nắm lấy dương cụ , vươn lưỡi ra liếʍ nó, liếʍ liếʍ vài cái thì há mồm ngậm lấy, Nguyên Túy Nguyệt nhìn thấy đôi môi anh đào của nàng bị căng lớn ra, nàng ta nỗ lực dùng miệng phun ra nuốt vào thứ nóng bỏng ấy , phát ra tiếng “Tư tư”.

Nguyên Túy Nguyệt càng xem miệng lưỡi càng khô, hạ thân cũng có chút ngứa, muốn duỗi tay để gãi nhưng lại cảm thấy thẹn.

Nữ tử dùng miệng vuốt ve thật lâu mới rút dương cụ từ trong miệng ra, mang theo ít nước bọt, ủy khuất nói: “Phía dưới đều ướt đẫm rồi...”

Nam tử ngồi xổm xuống nhìn hạ thể của nàng , trêu đùa: “Bảo bối, nước của nàng chảy ướt hết phiến đá bên dưới rồi, ngày mai để lại vệt nước người khác nghĩ thế nào đây?” Nói xong đưa tay cắm vào huyệt kia moi móc, ngón tay càng cử động nhanh càng có nhiều mật dịch theo lòng bàn tay hắn chảy xuống.

“ Chàng thật xấu!”

Nam nhân đem chân mỹ nữ gác lên vai mình: “Xem ta phải hành hạ nát nàng , hành hạ đến mức nửa năm không dám muốn nam nhân nữa!” Nói xong đem dương cụ cắm vào hoa huyệt: “A, thật là ướt, đúng là dâʍ đãиɠ sẽ chảy nhiều nước!”

Nàng ta bị hắn lấp đầy, thoải mái thở ra một hơi: “Cho thϊếp , lão công thật tốt, mau…”

Hạ thân nam tử sau khi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên thì bạch bạch bạch đυ.ng phải mông thịt mềm mại , nơi kia cũng liên tiếp phát ra thanh âm phụt phụt, Nguyên Túy Nguyệt nghe thấy nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt .

Đột nhiên một cái bóng đen từ đâu xuất hiện bên cạnh Nguyên Túy Nguyệt, làm nàng sợ tới mức run lên một cái , nhỏ giọng mắng người : “Ngươi làm ta sợ muốn chết!”

“Công chúa không nên xem những việc dơ bẩn này, để thủ hạ đi gϊếŧ chúng” Ám vệ trầm thấp nói.

“Suỵt!” Nguyên Túy Nguyệt ra hiệu ngón tay nói hắn im lặng: “Bổn cung còn chưa xem xong đâu, ngươi đừng làm bổn cung mất hứng!”

Đảo mắt lại đi nhìn xem đôi uyên ương phóng túng kia, gã đàn ông hình như rất thành thục việc này, dùng nhiều tư thế khiến cô gái dưới thân liên tục rêи ɾỉ, khối đá dưới chân toàn bộ đều bị ướt đẫm một mảng lớn .

Đợi hai người họ thu dọn đi rồi, Nguyên Túy Nguyệt mới từ trong lâu đi ra, mấy việc phong lưu phóng đãng trong cung đình nàng xem nhiều đến không có cảm xúc , đối mặt với loại cảnh tượng này cũng không có chỉ trích trách móc gì cả, chỉ tiếc nuối nói: “Bổn cung không biết ngày tháng năm nào mới có thể hưởng thụ loại thân mật cá gặp nước như vậy…”