Ám Vệ Chàng Đừng Chạy

Chương 6: Đút hắn đồ ăn sáng

Chuyển ngữ: Team sunshine

Nguyên Túy Nguyệt điều chỉnh lại dáng dấp rồi bước xuống, thuận miệng hỏi: “Ngươi xem trâm hồng bảo thạch này của bổn cung có đẹp không?”

“Đẹp.” Nhược Dã đáp.

Nguyên Túy Nguyệt không tỏ ý kiến đối với câu trả lời của hắn, quay đầu vẫy tay với hắn, Nhược Dã liền bước lại gần nàng.

Nàng lấy ra từ trong hộp trang sức một cái trâm bằng ngọc có điểm chút mã não(*), nhìn hắn qua gương đồng, hỏi: “Thế còn cái này, ngươi thấy thế nào?”

(*) Mã não: Tên một loại đá quý.

“Đẹp.”

Nàng dùng trâm ngọc thay cho trâm vàng vừa nãy: “Như vậy đẹp hay là cái vừa nãy đẹp hơn?”

“Đều đẹp.”

Vẻ mặt tươi cười của Nguyên Túy Nguyệt lập tức biến mất, nàng nhíu mày nói: “Chọn một cái!”

Nhược Dã chần chừ một chút mới lên tiếng: “Cái thứ nhất đẹp.”

“Ngươi cảm thấy trâm cài đó đẹp? Vì sao?” Nguyên Túy Nguyệt nhìn gương chăm chú, tại sao nàng lại cảm thấy trâm ngọc đẹp hơn nhỉ?

Nhược Dã cau mày không nói.

Nguyên Túy Nguyệt thấy hắn không thuận theo liền không muốn buông tha: “Ta đang hỏi ngươi đó!”

“Thuộc hạ không biết.” Nhược Dã thành thật trả lời.

Nguyên Túy Nguyệt nhìn nhìn rồi gỡ trâm vàng xuống xoay xoay, hình như đúng là rất đáng yêu, xong nàng lại nhìn nhìn cái trâm ngọc mã não trên đầu, vẫn thấy cái này thích hợp hơn.

“Ngu xuẩn.” Nguyên Túy Nguyệt phong thái uy nghi đứng dậy: “Đi, bồi bổn cung dùng bữa.”

Nguyên Túy Nguyệt là đích nữ do tiên hoàng hậu sinh, lại có đệ đệ sinh đôi được lập làm Thái Tử, là công chúa sinh ra đã được ban đất phong, đất phong được ban này là vùng đất giàu có và đông đúc nhất Đại Tấn, bên cạnh đất nước của vị hôn phu Sở Vương nước láng giềng, nói nàng là vị công chúa tôn quý nhất trong cung cũng không quá đáng, theo lý thì đến tuổi cập kê nàng sẽ đến đất phong của mình làm chủ, xây phủ công chúa, cả đời cao cao tại thượng sống những ngày tháng hạnh phúc.

Nhưng quyền lực càng lớn, trách nhiệm cũng càng cao, nàng phải vì phụ vương, vì củng cố thế lực cho đệ đệ mà liên hôn với Sở quốc, cho dù Sở Vương là một nam nhân còn lớn tuổi hơn phụ vương nàng.

Vốn là chờ nàng đến tuổi cập kê sẽ phải xuất giá lập tức, nhưng không ngờ Sở Vương bệnh nặng, mà đường đường là Tấn Quốc mà lại làm không gả được một nàng công chúa để xung hỉ, cho nên hôn sự này liền gác lại tới tận bây giờ.

Hôm nay đồ ăn tinh xảo đa dạng, nàng ăn mười mấy năm đã thấy ngán lắm rồi, nhưng cũng may mấy ngày gần đây xuân về hoa nở, ra tiểu đình trong hậu viện ăn sáng, hóng gió, ngắm hoa mẫu đơn nở, tâm trạng nàng tốt chắc cũng có thể ăn nhiều một chút.

Thường thì một người như nàng tâm trạng rất khó có thể tốt lên được, nhưng hôm nay lại là ngoại lệ.

Buông tấm lụa mỏng trong đình hóng gió xuống, nàng chỉ cho một mình hắn ở lại trong đình cùng mình, nàng bảo hắn ngồi xuống, học bộ dạng mẫu hậu nàng hầu hạ phụ vương gắp đồ ăn cho nam nhân trước mắt, rất mới mẻ, rất thú vị.

Nhược Dã ăn bánh ngọt một cách bình tĩnh, không chút dao động.

“Có ngon không?” Đây là lần đầu tiên Nguyên Túy Nguyệt hầu hạ người khác, nàng có chút hưng phấn hỏi hắn.

Nàng cầm lấy một quả quýt: “Để ta bóc cho ngươi một quả quýt, ngươi chờ chút.” Đầu ngón tay mảnh khảnh chậm rì rì lột vỏ quýt, đặt vỏ trên cái dĩa nhỏ tinh xảo, lại tinh tế bóc những sợi xơ trắng, múi nào cũng xử lý sạch sẽ.

Thấy đầu ngón tay trắng nõn của nàng tách một múi đưa đến bên miệng hắn, Nhược Dã rũ mắt mở miệng, Nguyên Túy Nguyệt dừng lại, dùng đũa bạc cẩn thận lấy hết hạt ra, lúc này mới nở nụ cười nhu mỹ đem múi quýt đút vào miệng hắn, thấy vẻ mặt hắn không chút biểu tình ăn quýt, nàng nhẹ nhàng hỏi: “Có ngon không?”

“Ngon.”

Không biết vì sao, đột nhiên Nguyên Túy Nguyệt cảm thấy thỏa mãn kỳ lạ, giống như đang ăn thịt một loài động vật ngoan ngoãn nào đó vậy.

Nàng lấy một chiếc bánh đậu đỏ nhân hạt sen nàng thích ăn, ăn một vòng vỏ bên ngoài, chỉ chừa lại phần nhân, đưa tới bên miệng hắn: “Đậu đỏ cùng hạt sen bên trong là ăn ngon nhất đó.”

Thấy đôi mắt nàng sáng lấp lánh như muốn chia sẻ với hắn những gì tốt nhất, Nhược Dã né tránh ánh mắt của nàng, thuận theo ý nàng ăn hết chỗ điểm tâm kia.

Quả nhiên, vừa ngọt vừa dính vừa mềm. Là vị hắn không thích nhất.

Nguyên Túy Nguyệt thích vừa ăn điểm tâm vừa ăn trái cây, nàng nghĩ chắc hắn cũng thích như vậy, liên tục đút hắn điểm tâm lại đút tiếp quýt, đút vài lần cảm thấy dùng đũa bạc nhặt hạt thật phiền phức, nàng liền dùng móng tay dài của mình trực tiếp moi hạt, nước quýt chảy ra dính hết lên đầu ngón tay, nàng giống như một đứa trẻ, đưa tay lại gần môi liếʍ nó.

Vẻ mặt Nhược Dã như đang mặc kệ nàng làm loạn, mãi đến khi nàng đem múi quýt cuối cùng đút cho hắn, ngón tay dính nước cũng thuận thế đưa vào trong miệng hắn, hắn không tỏ vẻ từ chối, cũng không tỏ ra đồng ý với hành động này của nàng, chỉ nhẹ nhàng ngậm lấy.

Tay nàng trong miệng hắn nhẹ nhàng chà lau vài cái, như muốn đầu ngón tay mình được lau sạch sẽ.

Hắn không nghe lời, nàng sẽ tức giận, hắn ngoan ngoãn thế này, nàng lại càng muốn bắt nạt hắn.