Mạt Thế Sinh Tồn

Chương 36: Gặp lại

Không biết vì sao, vừa nhìn thấy khu nhà xưởng kia, Lục Tốn đã sinh ra một cảm giác hưng phấn kỳ lạ trong lòng, giống như đột nhiên tìm lại được món đồ lạc mất đã lâu, tâm trạng luôn bất ổn cuối cùng cũng bình tĩnh.

Hắn có một suy nghĩ vớ vẩn cực kỳ....

"Chạy xe qua đó đi."

Lục Khiêm lựa chọn một căn phòng trong nhà xưởng hỗn độn, báo chí, văn kiện, đồ trang trí chất lung tung mọi nơi, còn có vài vết máu đã khô. Chị em Chu Vân mất nửa tiếng để lau dọn căn phòng, ném hết những vật trang trí vô dụng ra bên ngoài, lại bạo lực xe rách sô pha cao cấp, lấy bọt biển mềm mại và da nhân tạo trải trên mặt đất, Tiết Thần trải một lớp chăn lên, chăn đệm giản dị nằm dưới đất làm độ thoải mái tăng lên không ít.

Tiết Thần ôm Lục Khiêm đang mê mang trên cái ghế sa lông gần đó lên giường, cẩn thận cởi giày của y, đắp chăn. Bàn tay nâng chén inox dùng dị năng nấu chút nước ấm, đổ vào túi chườm nóng, lau khô bọt nước bên ngoài túi, bọc thêm một lớp vài bố bên ngoài, bỏ vào trong chăn cho y sưởi ấm.

Chuẩn bị xong mọi chuyện, Tiết Thần sờ sờ trán Lục Khiêm, nhiệt độ vẫn cứ không chịu giảm xuống, không khỏi đau lòng nhíu mày, cố tình cái quá trình này chỉ có Lục Khiêm tự chịu đựng, anh cũng không giúp được gì, thậm chí còn muốn để y quan tâm ngược lại...

Tiết Thần thở dài một tiếng, chỉnh chăn lại cho Lục Khiêm, nhân cơ hội hôn trộm một cái lên môi, không muốn buông tha xoay người.

Mèo Con sớm canh giữ ở bên người Lục Khiêm, Tiết Thần vừa đi, nó bật người chui vào ổ chăn, lăn lốc trong ổ chăn một hồi, chui vào bên tay Lục Khiêm, không ngừng dùng đầu nhỏ cạ cạ tay y. Lục Khiêm ngủ rất sâu, bị mèo nhỏ quậy phá, theo bản năng ôm lấy nó, Mèo Con lúc này mới cảm thấy mỹ mãn bắt đầu vù vù đi ngủ.

Chu Vân và Chu Bân kiểm tra toàn bộ xưởng rượu một phen, không phát hiện tang thi hay thi thể nào nữa, thiết bị trong xưởng còn rất tốt, thậm chí còn có hai phần rượu lớn chưa kịp bán đi, cùng một ít chất phụ gia hóa học. Bốn phía tường vây của xưởng rượu không bị hư tổn gì, tường vây cao hơn một trượng làm người ta có cả giác an toàn.

Trong quá trình kiểm tra, Chu Vân tìm được vài lò lửa, cùng Chu Bân khiêng chúng về phòng, chuẩn bị nấu cơm, sưởi ấm.

Bên ngoài những tay chân còn lại của thi thể bị nướng thật sự rất thối, cho dù không có tang thi, nhưng nhìn những thi thể bị nướng thế kia, cũng cực kì ảnh hưởng tâm trạng. Đối mặt với đống thi thể như vậy, đừng nói Tiết Thần nấu cơm không được, cho dù làm ra cũng không ai muốn ăn.

Tiết Thần và hai chị em Chu Vân, dọn dẹp một căn phòng cách vách phòng Lục Khiêm, đi đến xe lấy chút gạo cùng khoai tây, củ cải trắng, lạp xưởng, cơm trưa thịt, miến, cùng với nồi niêu gia vị, chuẩn bị cơm chiều.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa có quy luật, rất nhanh có người ở bên ngoài hô: "Có người không?"

Chu Vân khẩn trương nắm chặt búa trong tay, nhìn Tiết Thần hỏi: "Làm sao đây?"

Tiết Thần cảm thấy giọng nói này hơi quen tai, sặc mùi đáng ghét, giống giọng tên nhóc thối nào đó, chẳng lẽ trùng hợp đến thế à?

Anh cau mày: "Cô và Chu Bân canh ở đây, tôi đi xem xem." Nói xong, anh đi ra ngoài.

Tiết Thần không chắc người bên ngoài có phải Lục Tốn không, anh đứng sau cửa, không vội mở cửa, thấp giọng hỏi: "Các người có chuyện gì không?"

Chưa bao giờ Lục Tốn cảm thấy giọng Tiết Thần dễ nghe như hôm nay, vội vàng: "Tiết Thần, mở cửa, anh tôi đâu?"

Đờ mờ, đúng là tên nhóc thối đó!

Tiết Thần trong lòng cho dù ngàn vạn lần không nguyện ý, vẫn phải chậm chạp mở cửa ra, Lục Tốn nhìn thấy chỉ có anh, xa xa còn có một nam một nữ đề phòng, không thấy hình bóng Lục Khiêm đâu, vội hỏi: "Anh của tôi đâu?"

"Tiểu Khiêm đang ngủ bên trong, các cậu vào đây đi, đứng thêm lát nữa sẽ đưa tang thi tới." Tiết Thần nói xong đẩy cửa bên trái ra, Phùng Hoa chạy xe vào.

Lục Tốn nhíu mày hỏi: "Anh của tôi làm sao vậy? Sao giờ này lại ngủ?"

Tiết Thần nhìn những người đi chung với Lục Tốn, nói: "Tiểu Khiêm có chút không thoải mái, mới vừa ngủ, cậu đừng đi quấy rầy cậu ấy."

Lục Tốn hơi nheo mắt lại, ánh nhìn sắc bén: "Anh của tôi không thoải mái? Anh chăm sóc anh tôi như thế à?" Hắn đè thấp tiếng, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe thấy nói: "Anh không muốn chăm sóc anh của tôi, tôi nên nhìn rõ bộ mặt thật của anh từ sớm! Anh căn bản là không xứng với anh ấy!"

Tiết Thần bị cậu ta nghẹn đến tim đau, lại ngại người Lục Tốn dẫn đến, không biết bọn họ có thể tin cậy được hay không, không dám mạo muội nói ra sự thật, chỉ có thể nói: "Xứng hay không thì không phải do cậu đánh giá, đừng nghĩ tôi không biết cậu có suy nghĩ xấu xa với Tiểu Khiêm, nên xem lại chính cậu đi!"

Lục Tốn siết chặt nắm đấm, lại buông ra, cười khẽ: "Xấu xa? Dù xấu xa đến mấy cũng không thể thay đổi sự thật anh ấy là anh trai song sinh của tôi, huyết mạch tình cảm ràng buộc sâu sắc như vậy. Khiêm, trời sinh đã thuộc về tôi."

Cho dù Tiết Thần vẫn luôn hoài nghi Lục Tốn có tình cảm giống như mình đối với Lục Khiêm, nhưng thẳng thắng thừa nhận như thế vẫn là lần đầu tiên, anh không dám tưởng tượng nếu Tiểu Khiêm biết em trai song sinh mà y vẫn luôn che chở cưng chiều, lại ôm tâm tư như thế với y thì không biết sẽ ra sao.

Tiết Thần túm áo hắn, phẫn nộ nói: "Lục Tốn, con mẹ nó cậu còn dám nói mình không phải súc sinh?!"

Lục Tốn tươi cười không thay đổi, dùng sức cạy từng ngón tay của anh khỏi áo mình: "Tiết Thần, ai cũng có tư cách nói những lời này, nhưng anh không có!"

Đúng vậy, Lục Tốn là em trai thân mật nhất của Tiểu Khiêm, anh lại là người bạn thân thiết nhất của Tiểu Khiêm, bọn họ đều ôm tâm tư khác người đối với y, vậy thì có lập trường gì mà chỉ trích lẫn nhau?

Tiết Thần căm giận bỏ ra tay, nói: "Tiểu Khiêm không có ở đây, dẹp cái nụ cười ghê tởm của cậu đi, nhìn là thấy gớm."

Nụ cười trên mặt Lục Tốn càng sáng lạn, trong mắt càng sâu sắc: "Tôi đây càng tươi cười nhiều hơn!"

Ánh mắt hai người họ ở trong không khí chém gϊếŧ một trăm hai mươi hiệp, cân sức ngang tài.

Tần Lập Đông trước kia là bạn bè kiêm bạn cùng lớp của Lục Tốn ở đại học, hiển nhiên là biết hai người Tiết Thần và Lục Khiêm, vừa nghĩ tới cảnh Lục Tốn và anh trai nói chuyện trong điện thoại vô cùng sến sẩm, da mặt cậu ta dù đã tu luyện đến mức dày như sông băng cũng bị nứt ra.

Những người khác không nghe thấy hai người họ nói gì, nhìn hai người họ như muốn đấm nhau đến nơi, một kẻ giận một kẻ cười, đang cãi nhau kiểu gì vậy?

Tình hình hiện tại không thích hợp, Lục Tốn và Tiết Thần cũng biết chuyện nào quan trọng hơn, tuy hai người vô cùng chán ghét nhau, nhưng vẫn giới thiệu người hai bên quen biết một chút, sau đó Lục Tốn nói người của mình lấy lương thực ra, Tiết Thần dặn Chu Vân nấu thêm đồ ăn. Lục Tốn đứng ở ngoài phòng Lục Khiêm, căn phòng phủ màn quá chặt chẽ, không thể nhìn Lục Khiêm làm hắn chút thất vọng, nhưng lại luyến tiếc đi vào quấy rầy y. Hắn đứng một lát, xoay người đi theo Tiết Thần tìm một nơi yên lặng, trao đổi một ít tin tức quan trọng.

Từ trong lời Tiết Thần nói, Lục Tốn đoán anh trai hắn chưa nói chuyện về không gian với Tiết Thần, có chút đắc ý, đồng thời cũng càng nghi ngờ.

Tiết Thần nói người bạn hacker của Khiêm ở Mỹ, sao hắn không biết chuyện này? Hơn nữa, rất nhiều chuyện Khiêm nói với hắn nhưng Tiết Thần không biết, Khiêm làm như vậy là có ý gì? Làm sao anh ấy biết được những chuyện này?

Lục Tốn đã giả vờ trước mặt anh trai nhiều năm như vậy, sớm làm người hai mặt, tâm cơ sâu, dưới điều kiện không rõ tình huống tiên quyết, hắn không tốt bụng đến mức đem chuyện Tiết Thần không biết nói ra. Chỉ nói ba xạo sơ qua về tình huống thành phố A một chút, cùng với chuyện của ba thủ hạ, sau đó không nhiều lời nữa.

Lúc hai người họ trở về, Chu Vân đã nấu xong thứ cần nấu, chưng xong thứ cần chưng, đang cắt khoai tây. Ba người thủ hạ của Lục Tốn, ở cùng hắn luôn đứng đắn nghiêm túc, lúc này vây quanh nồi, nước miếng chảy dài.

Không lâu lắm, Chu Vân nấu xong mọi thứ, dựa theo Tiết Thần phân phó để lại một phần cho Lục Khiêm đặt trên lò lửa để giữ nhiệt, những thứ khác bưng lên trên bàn làm việc, mọi người khẩn cấp nôn nóng cầm đùa nhào vào ăn cơm.

"Người đẹp, tay nghề quá tốt, lâu rồi tôi chưa từng ăn no như vậy." Sau khi cơm no rượu đủ, Phùng Hoa lên tiếng khen.

Chu Vân không thèm để ý cười cười: "Tay nghề của tôi có là gì đâu, tay nghề nấu cơm của Tiết Thần mới đúng là giỏi."

Phùng Hoa liếʍ liếʍ miệng, nói: "Không đoán ra nha, Tiết ca anh thật sự là thâm tàng bất lộ! Khi nào thì để chúng tôi thưởng thức một chút?"

Tiết Thần ôn hoà nói: "Có cơ hội rồi nói sau." Tay nghề của anh là đặc biệt vì Tiểu Khiêm mà học, không phải ai cũng có thể tùy tiện ăn.

Lục Tốn một bên lau miệng, một bên nói thầm: "Cũng chỉ có chút bản lĩnh ấy..." Phải công nhận, Tiết Thần thật sự có tay nghề tốt hơn Chu Vân.

Tiết Thần nhướng mày, trả lời lại một cách mỉa mai: "Vẫn tốt hơn người mà chút bản lĩnh ấy cũng không có."

Lục Tốn cười đến đắc sắt: "A, cho dù không có bản lĩnh này, tôi vẫn có đồ để ăn."

Tiết Thần yên lặng quay đầu, mình không chấp nhặt với tên trứng thối mặt dày!

Tuy rằng xưởng rượu thoạt nhìn coi như an toàn, nhưng không có người gác đêm là tuyệt đối không được, bởi vì chung quanh là tường cao, không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài, chỉ có thể lên lầu hai để tuần tra.

Ba người Tần Lập Đông, chạy mấy lượt, đem đệm chăn, lò sưởi, than đá, đèn pin, kính viễn vọng, những thứ tìm thấy trên lầu, vị trí của xưởng rượu là trên một sườn núi, chung quanh là ruộng đất bị tuyết chôn, có chút phập phồng, cây cối cũng rất ít, đứng ở trên lầu hai tầm nhìn rất trống trải. Trong phạm vi ánh sáng đèn pin có thể soi đến, dùng kính viễn vọng không thấy được điều gì khác lạ.

Nhóm Tần Lập Đông rất tự giác, quyết định đêm nay ba người bọn họ gác đêm. Hai chị em Chu Vân cuối cùng cũng có thể an nhàn ngủ một đem, sau bữa cơm lập tức đi rửa mặt, tìm một căn phòng trải đệm chăn, khò khò ngủ say.

Lục Khiêm tỉnh giấc vì đói bụng, sau khi tỉnh nhìn xung quanh căn phòng tối đen không thấy Tiết Thần, Mèo Con vẫn đang nằm ngủ vù vù trên người y, y xấu xa chọc nó tỉnh, Mèo Con bất mãn kêu to vài tiếng, dính trên người y không chịu xuống dưới.

Bỗng nhiên, nghe được cách vách có âm thanh truyền đến, giọng nói này... Tiểu Tốn?!

Lục Khiêm bật người đứng dậy khỏi giường, ôm mèo, nhìn theo ánh lửa mỏng manh bên ngoài bức màn, khoác cái áo lông đặt bên cạnh gối đầu, vội vàng mang giày, đến cả dây giày cũng chưa kịp buộc, bước lên mở cửa, đứng ngoài cửa không phải Lục Tốn thì là ai?

"Anh! Mau vào phòng đi, bên ngoài lạnh lắm." Lục Tốn thính tai, vẫn luôn để ý đến động tĩnh trong phòng, Lục Khiêm vừa rời giường hắn đã chạy ngay đến.

"Tiểu Tốn, là em thật sao?" Lục Khiêm gần như không thể tin vào mắt mình, người mình không gặp bảy năm, cứ như vậy mà xuất hiện lúc y chưa chuẩn bị gì cả. Trong nháy mắt, chấp niệm hóa thành dòng nước ấm, băng cứng dưới đáy lòng hòa tan thành lệ nóng...

Đàn ông không phải không rơi nước mắt, chỉ vì chưa đủ đau lòng thôi.

Không có ai biết, vì để tìm được em trai song sinh, vì niềm tin chưa bao giờ dao động ở đáy lòng, y đã phải trả giá những gì...

Tiết Thần, Tiết Thần, tôi cuối cùng cũng tìm được Tiểu Tốn...

Trước mắt Lục Khiêm bỗng nhiên hiện lên cảnh tượng, Tiết Thần đẩy y, rồi bị Cấp tốc giả cắn thương, hiện ra cảnh tượng anh bị chính mình gϊếŧ chết, dùng dị năng đông lạnh thành thành băng nổ tung thành bụi trong nháy mắt, hiện ra cảnh tượng y hao hết dị năng bị một đám Xé rách giả vây quanh, chưa kịp tự sát đã bị bọn chúng biến thành đồ ăn...

Đây rốt cuộc là Trang Chu mộng điệp hay là điệp mộng Trang Chu*? Trong đầu hiện ra một hồi lại một hồi, một màn lại một màn cảnh tượng khủng bố quái đản, phảng phất giống như cảnh trong mơ, rồi lại mang theo chân thật nhất, xâm nhập vào linh hồn đau đớn.

(*là một điển tích: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Dùng trong đoạn này là Khiêm không biết mình đang mơ hay thực, đã sống lại hay vẫn ở kiếp trước, mọi thứ trước mắt như mơ lại như thực.)

"Anh, anh, anh đừng làm em sợ!" Lục Tốn ôm lấy Lục Khiêm, trong lòng bàn tay hai người hiện lên hai ánh sáng trắng đen, đồng loạt biến mất, để lại Tiết Thần tại chỗ trợn mắt há hốc mồm.