Mạt Thế Sinh Tồn

Chương 37: Nguồn gốc không gian

Tiếng kinh hô của Lục Tốn làm Lục Khiêm tỉnh táo lại, y mở mắt thì thấy mình và Lục Tốn lơ lửng giữa không trung, trước mặt có khoảng ba mươi mẫu đất nhỏ, bị sương mù màu đen bao quanh lại thành vật thể hình trứng, chuyển động quanh họ giống như các hành tinh xoay quanh mặt trời. Mà toàn bộ không gian rất rộng, bản thân ở trong không gian tuy không có cảm giác nó đang chuyển động, nhưng các vật trong không gian thì đang di chuyển vị trí không ngừng.

Không gian của hai người họ đã xảy ra chuyện gì?

Trong đầu Lục Khiêm đột nhiên hiện ra một đoạn ngôn ngữ cổ khó hiểu, y đoán lan man đại khái, suy ra được nguồn gốc của không gian: Hai không gian vốn là một, tên nó là Vũ trụ Mala, có một tôn giả Mala trong lúc tìm hiểu quy luật thời không, đã tạo ra món pháp bảo có chứa linh lực này, pháp bảo này kết hợp từ rất nhiều quy luật mà ông tìm hiểu về vũ trụ, bản thân ông vốn là kỳ tài vạn năm khó gặp, sự hiểu biết về thời không vượt xa người khác, lại gặp được nhiều kỳ ngộ, sau khi ông chế tạo xong món pháp bảo này thì bị trời giáng trừng phạt.

Ông không đủ sức chống lại lực lượng vũ trụ, cuối cùng không bảo vệ được pháp bảo, bảo vật siêu cấp biến thành vật vô dụng, mà thực lực của ông bị giảm, lại có nhiều bảo vật kì dị mà nhiều kẻ mơ ước cướp đoạt, cuối cùng không thể chống chọi nổi nữa. trước khi chết, ông tự cho nổ nguyên thần đứng đầu trong vũ trụ để đồng vu quy tận với chúng, pháp bảo lại bị hư hao, rơi vào vũ trụ mờ mịt, trôi nổi không biết bao nhiêu năm, cuối cùng đến tay hai anh em họ.

Bởi vì đoạn thông tin này không đầy đủ, hơn nữa không gian thay đổi đủ kiểu, Lục Khiêm luôn cảm thấy việc y sống lại có liên quan rất nhiều đến không gian.

Đoạn thông tin này đề cập, tôn giả Mala cho rằng sở dĩ pháp bảo bị trời giáng trừng phạt, là bời vì sự tồn tại của nó ảnh hưởng đến quy luật và bí mật quan trọng của vũ trụ, ông đoán nếu pháp bảo không bị trời phạt hủy diệt, dù không thể trở thành một vũ trụ mới, cũng có thể tự tạo nên một thế giới riêng biệt.

Đáng tiếc, kỳ tài như ông vẫn không thể tự tạo ra một thế giới mới được, thiên phú tài hoa, thành tựu truyền kỳ của ông, cũng chính là lí do dẫn đến cái chết của ông.

Pháp bảo dù bị hư tổn nhiều lần, vẫn là món bảo vật kì lạ mà nhiều cường giả trong vũ trụ tranh nhau, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa*, hai anh em họ dùng tuyệt đối dư dả. Huống chi, nếu y đoán không nhầm, chỉ cần có đầy đủ năng lượng, pháp bảo không gian này sẽ tiếp tục phát triền. (*: hiểu đơn giản là chất hơn lượng)

Lục Khiêm không cần nhiều, y chỉ muốn ba miếng đất của y lớn hơn, tốt nhất là không bị hạn chế thời gian, nếu có thể nuôi được các loại gia cầm gia súc, y đã thỏa mãn lắm rồi.

Lục Khiêm biết gì thì Lục Tốn cũng nhận được như thế, hai người họ tuy dùng máu nhận "chủ", nhưng thực lực cả hai quá thấp, pháp bảo vẫn chưa thật sự nhận hai người là chủ, chẳng qua là tinh thần lực hai người vừa đủ cộng thêm chút máu của cả hai, không gian mới miễn cưỡng mở ra cho họ thôi. Cái gọi là một lòng không có hai chủ, pháp bảo tuy chia ra hai ngọc bội cá âm dương, nhưng dù sao nó vẫn phải hợp lại với nhau mới xem như đầy đủ, dù Lục Khiêm và Lục Tốn có quan hệ máu mủ ruột thịt nó vẫn không thể cùng lúc nhận cả hai là chủ, về bản chất thì hai người là hai linh hồn khác nhau.

Nói cách khác, hiện tại Lục Khiêm cùng Lục Tốn vẫn chưa có ai đủ thực lực để pháp bảo nhận làm chủ, pháp bảo hút máu bọn họ, nên mở không gian cho họ, nếu pháp bảo rơi vào tay những người khác, hút máu những người khác, cũng có thể mở ra cho người khác.

Gần như cùng một lúc, trong lòng hai người bọn họ đạt thành nhận thức chung, mặc kệ hai người bọn họ cuối cùng có được thực lực để pháp bảo chân chính nhận làm chủ hay không, thì ngàn vạn lần vẫn phải cất giấu nó cho tốt, tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay người khác!

Vài lời đôi câu mà cường giả MaLa siêu vũ trụ để lại, cũng làm cho Lục Khiêm và Lục Tốn mở rộng tầm mắt, vũ trụ, còn nguy hiểm hơn gấp mấy lần so với tưởng tượng của con người.

Lục Tốn trong lòng có rất nhiều việc muốn nói với Lục Khiêm, nhưng nhìn sắc mặt y tái nhợt, lông mày nhíu chặt, chỉ đau lòng nói: "Ca, sắc mặt anh không được tốt, chúng ta đi ra ngoài, anh vẫn chưa ăn cơm chiều, nhất định là đói bụng đi?"

Lục Khiêm nhẹ hít một hơi: "Anh vẫn chưa nói cho Tiết Thần biết về chuyện không gian, hiện tại đột nhiên biến mất ở trước mặt hắn, cũng không biết giải thích kiểu gì với hắn." Chuyện của kiếp trước, Lục Khiêm luôn phân vân rốt cuộc có nên nói cho ra hay không, nên nói cho Tiết Thần và Lục Tốn bằng cách nào.

Chuyển thế sống lại là chuyện quá mức ly kỳ, ngay bản thân y còn khó mà tin được, huống chi là người khác? Còn nữa, chuyện của kiếp trước đối với y không khác gì một cơn ác mộng, đem một cơn ác mộng vạn kiếp bất phục nói cho người mình quan tâm nhất, có lẽ quá tàn nhẫn? Lục Tốn và Tiết Thần cũng không trải qua việc này, bọn họ không cần phải vì chuyện chưa từng xảy ra, khổ sở hoặc là tự trách.

Nhưng mà, nếu chuyện gì cũng không nói, Tiết Thần khẳng định sẽ hiểu lầm. Y không để ý việc Tiết Thần có hiểu dụng ý của y hay không, nhưng y không hy vọng giữa y và Tiết Thần xuất hiện khoảng cách, không hy vọng Tiết Thần nghĩ y xem anh như người ngoài.

Nhiều năm trước mạt thế, rồi mạt thế sáu năm vẫn không oán trách không hối hận làm bạn với y, chăm sóc và hy sinh, trong thời gian hơn mười năm, Tiết Thần ở trong lòng y sớm đã không là bạn bè đơn giản như vậy nữa, tình bạn không xa không rời trong khoảng thời gian khảo nghiệm sinh tử biến thành tình thân không thể vứt bỏ. Bởi vì y tùy hứng và cố chấp, y thật sự thua thiệt Tiết Thần rất nhiều...

Lục Tốn có chút bất mãn nói: "Không biết giải thích như thế nào thì không cần giải thích, dù sao đây là bí mật của hai chúng ta, cậu ta là người ngoài thì xen vào làm gì."

Lục Khiêm xoa xoa đầu hơi hơi phát đau nói: "Tiểu Tốn về sau không được nói như vậy, Tiết Thần không phải là người ngoài."

Mắt Lục Tốn hơi tối lại, đè nén sự khó chịu dưới đáy lòng, nói: "Cậu ta họ Tiết, chúng ta họ Lục, tại sao không phải người ngoài?"

Lục Khiêm không to tiếng, nhưng giọng điệu đáng tin: "Tiểu Tốn, anh nói em rồi, sau này không được nói thế nữa."

Lục Tốn bất mãn nói thầm: "Hừ, không nói thì không nói." Chết tiệt, Tiết Thần rốt cuộc cho Khiêm uống bùa mê thuốc lú gì, Khiêm cứ bảo vệ cậu ta suốt! Còn nữa, từ khi nào Khiêm lại có khí thế như vậy, nếu không phải có cảm ứng tâm linh vi diệu giữa song sinh, hắn còn cho rằng Khiêm là kẻ khác đóng giả. Khiếm đã giấu họ chuyện gì?

Lục Khiêm nhìn Lục Tốn quệt mồm, nhịn không được nở nụ cười, em trai vẫn đáng yêu như vậy: "Tốt lắm, chúng ta đi ra ngoài trước đi, Tiết Thần ở bên ngoài chờ sẽ nóng nảy."

"Để cậu ta chờ đến chết đi!" Lục Tốn tức giận lên án: "Ca, anh xem anh trái một tiếng Tiết Thần phải một tiếng Tiết Thần, anh không để ý không quan tâm đến em!"

Đối với một kẻ cuồng em trai, thấy em trai làm nũng là muốn rụng tim, Lục Khiêm nghĩ nếu em trai không so đo nhiều thì càng đáng yêu hơn. Đương nhiê, bệnh cuồng em trai phát tác, không cảm thấy việc em trai cao to sáng lạn của mình làm nũng có gì sai.

"Nào có, anh không quan tâm em thì quan tâm ai?"

Lục Tốn lập tức cười sáng chói, kiềm chề chút cay đắng đang bốc lên, cuối cùng hắn phải vờ làm một em trai "đáng yêu" trước mặt Khiêm bao lâu nữa? Rõ ràng hai người họ mới là người thân mật nhất trên thế giới này, rõ ràng hai người họ trời sinh đã bên cạnh nhau, hắn lại phải chôn giấu tình yêu sa đọa dưới đáy lòng mà không thể nói ra thẳng thừng, hắn thậm chí không dám dùng chữ "yêu" để khinh nhờn người trong lòng hắn...

Huyết thống, là ràng buộc bọn họ không thể cắt đứt, cũng là trở ngại không gì phá nổi giữa bọn họ.

Tiết Thần lo lắng phát điên, hai người đang êm đẹp sao đột nhiên không thấy tăm hơi? Nếu không phải trên giường còn sót lại chút nhiệt độ ấm áp của Lục Khiêm nằm, anh thật sự sẽ nghi ngờ mình gặp ảo giác. Đã xảy ra chuyện gì? Họ đâu mất rồi? Họ sẽ không sao chứ?

Tiết Thần nổi điên tìm kiếm khắp phòng, chẳng tìm thấy gì, đang định đi gọi người khác, Lục Khiêm Lục Tốn lại đột nhiên xuất hiện ở cửa.

"Mèo méo meo mèo meo!" Mèo Con cũng lo lắng, thấy Lục Khiêm xuất hiện lập tức kêu to nhào qua, mắt to tròn đáng thương nhìn chủ nhân vô trách nhiệm của nó, nhìn đến mức tim Lục Khiêm mềm nhũn, vội bế mèo mập lên.

Tiết Thần bước nhanh qua, hỏi: "Tiểu Khiêm, cậu không sao chứ? Tại sao lúc này đột nhiên các cậu biến mất không thấy tăm hơi?"

Lục Khiêm trốn tránh nói: "Sao tôi có thể xảy ra chuyện gì được? Tiết Thần, tôi đói bụng."

"Hả? À, cậu lại ghế sa lông ngồi đi, tôi đi lấy cơm cho cậu. Lục Tốn, cậu còn đứng như trời trồng ở đó làm gì, đi lấy chén đũa cho Tiểu Khiêm." Tiết Thần nhìn vẻ mặt đắc ý của Lục Tốn liền khó chịu, lại càng không thích móng vuốt heo của cậu ta đang đặt lên thắt lưng Lục Khiêm.

Lục Tốn hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt sắc như dao Tiết Thần, khẽ nhếch hàm dưới, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: "Tôi muốn giúp đỡ anh của tôi."

Thấy mặt Tiết Thần âm trầm hơn, Lục Khiêm xấu hổ cười cười: "Không cần, anh không sao, tự mình làm được." Tiểu Tốn và Tiết Thần sao cứ phải đối đầu nhau? Rõ ràng hai người bọn họ cũng không phải người khó ở chung.