Mạt Thế Sinh Tồn

Chương 38: Thẳng thắn thành khẩn

Mấy hôm nay Mèo Con bị Tiết Thần tổn thương lòng tự trọng, không thèm ăn đồ ăn anh đưa, bám dính Lục Khiêm. Nhưng nhìn thấy chủ nhân keo kiệt gắp thịt của nó sang bát mình, chỉ chừa lại củ cái trắng và thịt khô cho nó, sau đó chẳng thèm để ý sự phản đối của nó, nó quyết định rộng lượng tha thứ cho Tiết Thần.

Ăn xong bữa tối, Lục Khiêm quyết định thẳng thắn với Tiết Thần và Lục Tốn, chuyện của kiếp trước cứ giấu cũng không phải chuyện tốt, có một số việc nói cho bọn họ biết sớm một chút, trong lòng họ sẽ tốt hơn so với việc không biết gì.

Y ngồi xếp bằng trên giường, chăn bọc trên người, châm chước một chút, nói: "Tiết Thần, Tiểu Tốn, hai người nhất định rất ngạc nhiên tại sao tôi biết nhiều việc bề bộn như vậy, đúng không?"

Tiết Thần cùng Lục Tốn biến sắc, gật gật đầu.

"Nơi này không phải là chỗ để nói chuyện, Tiết Thần nắm tay tôi, tôi cho anh xem một vài thứ..."

Lục Tốn nháy mắt phản ứng, túm lấy móng heo Tiết Thần đưa qua, nói: "Ca, để em, anh nắm tay em là được!"

Lục Khiêm không nghi ngờ gì, dắt móng vuốt của Lục Tốn, Tiết Thần tức giận mặt đen thui, đang chuẩn bị khó chịu với Lục Tốn, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi.

Nhìn các loại vật tư chất đống trong không gian, đống bụi màu đen hình cầu đang di chuyển, Tiết Thần kinh ngạc trố mắt: "Này, đây là có chuyện gì?"

Lục Khiêm cười khổ một tiếng: "Anh có nhớ bà ngoại chúng tôi để loại một ngọc bội cá âm dương cho chúng tôi không?"

Tiết Thần ngơ ngác gật đầu, chợt nghĩ ra gì đó, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ ngọc bội đó thật ra là một không gian tùy thân giống mấy tiểu thuyết trên mạng viết à? Đây là không gian trong ngọc bội?" Thấy Lục Khiêm gật đầu, Tiết Thần lầm bầm: "Đúng là khó mà tin được."

Dù sao anh cũng từng đọc vài bộ tiểu thuyết, không xa lạ gì với không gian tùy thân, nhưng khi thật sự gặp được, thì tâm trạng khó diễn tả được.

Lục Khiêm vẻ mặt xin lỗi, đáy mắt có chút lấy lòng, cẩn thận hỏi: "Tôi chưa từng nói với anh về chuyện không gian, anh sẽ không tức giận chứ?"

Tiết Thần nghĩ ngợi, cố ý nghiêm mặt nói: "Ngay từ đầu cậu đã nói chuyện về không gian cho Lục Tốn biết, phải không?"

Xem kìa, xem kìa, quả nhiên là tức giận, Lục Khiêm cúi đầu, gật gật, cuối cùng, lại giải thích một câu: "Tiểu Tốn ở thành phố A một mình, tôi lo lắng cho em ấy, nếu không có không gian căn bản em ấy sẽ không thể trốn khỏi cuộc tẩy trừ của chính phủ."

Tiết Thần cau mày nói: "Khi chúng ta rời khỏi thành phố B, cậu đã dùng không gian giúp tôi tránh thoát kiểm tra phải không?"

Lục Khiêm lần thứ hai gật đầu.

"Vậy tại sao cậu không nói với tôi về không gian?" Bởi vì không tin tưởng tôi sao? Những lời này Tiết Thần rốt cuộc cũng không nói ra, nhưng ánh mắt của anh nói lên điều đó.

Lục Khiêm lắc đầu, nói: "Không phải giống như anh nghĩ. Hai người rất ngạc nhiên vì sao tôi biết nhiều về tang thi, về tinh hạch như vậy? Hai người khẳng định cũng rất ngạc nhiên vì sao thân thủ của tôi đột nhiên tốt lên, tính cách, ừm, đại khái cũng thay đổi rất nhiều, đúng không?

Bởi vì tôi đã có một giấc mộng rất dài, mơ thấy tận thế đã đến, mơ thấy vô số người biến thành tang thi, mơ thấy chúng ta thành dị năng giả, mơ thấy tang thi không ngừng tiến hóa, dị năng giả, biến dị thú không ngừng chém gϊếŧ. Giấc mộng này rất chân thật, chân thật đến mức bây giờ tôi vẫn không thể quên cảm giác chết đi trong nháy mắt ở trong mộng.

Ngay từ đầu tôi không tin mọi chuyện trong mộng, cho đến khi tôi nhìn thấy trên đường xuất hiện tang thi cắn người, cho đến khi tôi phát hiện trong thật ngọc bội bà ngoại để lại cho tôi có một không gian giống trong giấc mộng, tôi mới tin tưởng giấc mộng này có thật, nếu tôi không làm gì, chúng ta sẽ đi đến kết cục trong mộng —— tử vong.

Cho nên, tôi nói cho Tiểu Tốn về sự tồn tại của không gian, muốn em ấy rời khỏi bệnh viện, muốn em ấy thu thập vật tư, muốn em ấy trốn đi, muốn em ấy không giống trong giấc mộng kia bị quân đội bắt đi biến thành vật thí nghiệm, dặn em ấy ở thành phố A chờ tôi, không cần giống như trong mộng, khiến tôi không thể tìm được.

Bởi vì trong mộng tôi nhìn thấy nhiều người trở nên xấu xa và sa đọa, cũng khiến tôi trở nên máu lạnh, Tiết Thần, trừ anh và Tiểu Tốn, tôi không quan tâm đến sống chết của kẻ khác. Tôi giấu diếm anh hết thảy, là hy vọng anh trong thời gian ngắn ngủi nhất nhận ra sự tàn khốc của mạt thế, nhận ra bởi vì mạng sống mà chuyện gì cũng có thể làm được, nhận ra mạt thế chân chính không có kẻ yếu, hiểu rõ sức mạnh mà mình có được, chứ không phải trở thành người tốt như Lưu Xuyên. Bởi vì loại người như hắn, thường thường sẽ chết nhanh nhất, cũng chết một cách đáng tiếc nhất.

Nếu, anh cảm thấy tôi làm mọi chuyện tự cho là đúng mà giấu anh, như vậy, tôi giải thích với anh."

Tiết Thần đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, chỉ duy nhất chưa từng nghĩ đến sự thật lại như vậy. Nhìn sự đau khổ kịch liệt và đau thương trong mắt Lục Khiêm, anh đau lòng còn không kịp, sao có thể lo anh tức giận được chứ?

Tiết Thần nghiêm túc nhìn Lục Khiêm, nói: "Tiểu Khiêm, tôi biết cậu làm tất cả đều là vì tôi, tôi là loại người không phân biệt tốt xấu như vậy sao?"

Lục Khiêm bị ánh mắt thoải mái mang theo một chút bi thương của anh, nhìn đến lòng mềm nhũn, đang muốn nói chuyện, lại nghe Tiết Thần mỉm cười nói: "Tiểu Khiêm, nếu cậu tin tưởng tôi, xem tôi như anh em, về sau có chuyện gì không cần buồn ở trong lòng, nói cho tôi biết, để tôi giúp cậu chia sẻ được không?" Thấy Lục Khiêm vẻ mặt cảm động gật gật đầu, nụ cười trên mặt Tiết Thần càng sáng lạn, tính toán trong lòng, "Cậu chăm sóc tôi lâu như thế, nói cảm ơn linh tinh, tôi nghĩ giữa chúng ta không cần, về sau đến lượt tôi chăm sóc cậu nhé?"

"Tôi..." Không cần anh chăm sóc. Lục Khiêm nói còn chưa nói xong, đã bị Lục Tốn thô bạo ngắt lời.

Lục Tốn du͙© vọиɠ chiếm hữu mười phần kéo Lục Khiêm đến phía sau mình: "Anh của tôi có tôi chăm sóc, còn anh lăn ra chỗ nào mát mẻ ngồi chơi đi!" Tốt nhất là lăn xa ơi là xa! Tên Tiết Thần này, tranh thủ mọi lúc mọi nơi!

Lục Tốn gian xảo như thế, Lục Khiêm nói mấy câu là hắn đã đoán được, trong giấc mộng mà Khiêm nói, Tiết Thần chắc chắn luôn ở bên cạnh Khiêm. Khó trách Khiêm bất công với hắn như vậy! Rất đáng giận!

Em trai như con cún bảo vệ đồ ăn che chở mình, đối với một tên cuồng em trai là chuyện rất đáng kiêu ngạo, nhưng nhìn cảm xúc buồn bã trong mắt Tiết Thần, Lục Khiêm quyết định tiếp tục trốn tránh.

Lục Tốn nhìn khóe môi nhếch lên của Tiết Thần, hận nghiến răng, khốn nạn, cậu giả vờ tiếp đi! Khiêm qua ngây thơ! Lục Tốn tiếc rèn sắt không thành thép nghĩ: Tiết Thần, cậu đừng có đắc ý quá sớm, chúng ta chờ xem!

Phải làm sao để hai người này chung sống hòa bình, đúng là rất đau đầu.

Lục Khiêm ho nhẹ hai tiếng, đổi đề tài: "Thời gian ở trong không gian không nhiều, hiếm khi ba chúng ta cùng vào một lúc được, đến không gian của tôi xem thử đi." Lục Khiêm mỗi tay kéo một người, chuyển qua không gian của y.

Không gian bị đủ loại vật tư chất đầy, Lục Khiêm dẫn họ đi xung quanh một vòng, xoay đầu lại nhìn Tiết Thần: "Tiết Thần, trong không gian có thể bảo quản đồ vật không biến chất, chỗ này của tôi có đủ loại nguyên liệu nấu ăn, đến thành phố A anh phải nấu đồ ăn ngon cho tôi đó, ngày nào cũng phải ăn thịt khô lạp xưởng, tôi ngán muốn chết rồi." Có một đống đồ ăn ngon nhưng không thể lấy ra ăn được, Lục Khiêm cảm thấy rất buồn bực.

Tiết Thần bị biểu tình tội nghiệp của y chọc cho nở nụ cười, đừng nói, trông Tiểu Khiêm hiện tại y chang lúc Mèo Con đòi ăn, đúng là chủ nào mèo nấy.

"Chuyện nhỏ, muốn ăn gì cứ nói. Thật ra không cần phải chờ đến thành phố A, tôi lén nấu cho cậu cũng được mà, đừng quên tôi có dị năng hệ hỏa, làm thịt nướng rất đơn giản,"

Lục Khiêm muốn chảy nước miếng: "Tiết Thần, anh thật sự quá tốt!"

Tiết Thần nghĩ thầm, mặc kệ Tiểu Khiêm đã trải qua cái gì, khi ở với mình vẫn ngốc ngốc như vậy, vẫn là chậm hiểu như vậy, vẫn làm người ta yêu thích như vậy. Tìm một cơ hội hỏi Tiểu Khiêm một chút về chuyện trong giấc mộng của y, anh cảm thấy chuyện này vốn không hề nhẹ nhàng như lời y nói.

Anh, chỉ là mấy miếng thịt nướng thôi, nhặt liêm sỉ lên có được không?

Chờ đến lúc ăn thịt bò Tiết Thần nướng, Lục Tốn còn chẳng tìm thấy liêm sỉ của mình ở đâu.

Thời gian trong không gian có giới hạn, nhưng sau khi hai không gian chồng lên nhau, thời gian họ có thể ở trong tăng lên gấp đôi, phát hiện điều này khiến Lục Khiêm cực kỳ vui vẻ.

Hơn nữa sau khi nói thật hết mọi chuyện, Tiết Thần không tức giận, cũng không buồn trong lòng, Lục Khiêm đi ngủ cũng cười được. Đương nhiên, nếu hai người nằm cạnh không chen lấn, y sẽ càng vui hơn! Y thật sự không muốn biến thành bánh kẹp nhân thịt người đâu...

Mèo Con nằm ở chân giường cũng rất oán hận, trước kia một mình Tiết Thần giành chủ nhân với nó, nó còn có chút cơ hội, hiện tại lại tới thêm một tên đáng ghét nữa, còn để cho mèo sống hay không hả!

Tiết Thần và Lục Tốn một trái một phải nằm bên cạnh Lục Khiêm, âm thầm ganh nhau, ganh đến ngủ. Ngủ thẳng đến nửa đêm, đột nhiên nghe được bên tai truyền đến tiếng rêи ɾỉ đứt quãng đè nén thống khổ, giật mình tỉnh lại.

Tiết Thần lấy đèn pin bên cạnh gối, bật lên chiếu sáng, trên mặt Lục Khiêm ửng hồng, mày nhăn chặt chẽ, chóp mũi đầy mồ hôi lạnh, đôi môi nhếch lên thỉnh thoảng lộ ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, cơ thể đau đớn cuộn tròn.

Lục Tốn sờ trán của y, lại sờ tay y trong chăn, cau mày nói: "Khiêm sốt rất cao, nhưng trên người rất lạnh, thân thể đau phát run, xem ra là bắt đầu thức tỉnh dị năng."

Tiết Thần sờ tay Lục Khiêm, lạnh như băng, anh đưa đèn pin cho Lục Tốn, lấy túi chườm đã nguội trong chăn ra, thay nước nóng mới vào, đặt vào ngực Lục Khiêm để y ôm sưởi ấm.

Túi chườm nóng nho nhỏ vốn chẳng có tác dụng gì, khí lạnh trên người Lục Khiêm nhanh chóng làm nó nguội ngắt, rơi vào đường cùng, Tiết Thần đành phải chui vào chăn, ôm chặt lấy Lục Khiêm, thúc đẩy dị năng hệ hỏa sưởi ấm cho y.

Lục Tốn cũng không tranh giành, lấy chậu và khăn mặt từ không gian, đi theo hướng Tiết Thần chỉ, lấy một ít rượu về, dùng khăn tẩm rượu đắp lên trán Lục Khiêm, muốn hạ nhiệt độ cho y.

Lăn lộn đến hừng đông, sự cố gắng của hai người đã có tác dụng, nhiệt độ cơ thể Lục Khiêm trở lại bình thường, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, nhưng tốt hơn tối hôm qua nhiều, thở đều đều ngủ say.

Tiết Thần và Lục Tốn nhẹ bước rời khỏi phòng, tiện thể xách luôn mèo ra ngoài.

"Không biết Tiểu Khiêm có thành công thức tỉnh dị năng hay không." Tiết Thần nói xong lòng còn sợ hãi, lúc trước khi anh thức tỉnh dị năng, anh cũng đau đến chết đi sống lại, nhưng anh tình nguyện chịu thêm lần nữa, chứ không muốn nó xảy ra trên người Tiểu Khiêm.

"Chỉ mong là vậy đi." Lục Tốn cau mày nói: "Gần đây thoạt nhìn coi như an toàn, chúng ta chờ dị năng của Khiêm hoàn toàn thức tỉnh rồi lên đường, thế nào?"

Lục Tốn và Tiết Thần tuy nói hai người chán ghét nhau, nhưng đến lúc nguy cấp vẫn sẽ buông bỏ thành kiến, hợp tác lẫn nhau, mấy năm nay hai người bọn họ cũng phải dựa vào điểm ngầm hiểu ăn ý trong lòng như vậy, không biết đuổi đi bao kẻ cả trai lẫn gái mơ ước Lục Khiêm. Hiện tại tình huống khác với trước, càng nên hợp tác.

"Được, nhưng phải đi gϊếŧ tang thi, kéo về làm lá chắn che giấu." Một đêm, những thi thể tang thi trong xưởng rượu đã cháy sạch chỉ còn lại xương cốt, bọn họ nhiều dị năng giả ở đây như thế, không tìm thi thể về để che giấu mùi, sẽ tương đối nguy hiểm. Từ khi nào mà anh có thể mặt không đổi sắc nói ra những lời như vậy?

Tang thi so với con người, so với anh, rốt cuộc là cái gì?

"Đi, tôi bảo bọn Tần Lập Đông lái xe đi."

"Lão Đại, anh muốn chúng tôi làm gì?" Phùng Hoa xuống lầu vừa vặn nghe được, cười hỏi.

"Anh của tôi hiện tại đang thức tỉnh dị năng, tạm thời không rời khỏi đây được, tôi muốn các cậu đi xung quanh tìm thi thể tang thi kéo về đây, che giấu mùi của chúng ta."

"Không thành vấn đề." Phùng Hoa hưng phấn: "Tốt quá, chúng ta sắp có thêm đồng loại."

Tiết Thần khẽ nhíu mày: "Đồng loại?" Cái từ này từ miệng Phùng Hoa nghe có vẻ lạ.

Đáy mắt Phùng Hoa hiện lên một tia tia sáng kỳ dị: "Dị năng giả và dị năng giả chẳng lẽ không phải đồng loại sao? Chúng ta là những người được ông trời lựa chọn sau khi trải qua sàn lọc, sự tồn tại càng mạnh mẽ và ưu tú hơn lúc trước." Giọng điệu tự hào kiêu ngạo không chút nào che dấu cảm giác về sự ưu việt trong nội tâm của cậu ta.

Loại luận điệu này Lục Tốn đã nghe từ miệng Phùng Hoa rất nhiều lần, hắn không thèm để ý cười cười: "Được, cho dù có cao cấp đến đâu cậu vẫn là người địa cầu, không thể biến thành Siêu Xayda, làm tốt việc trưa nay sẽ để Tiết Thần cho các cậu thêm cơm."

Phùng Hoa không có phản bác gì, cười nói: "Chúng tôi cam đoan làm rất tốt!"

Tiếp theo, bọn họ đem những đồ đạc trên xe đặt xuống một bãi đất trống trong xưởng rượu, tùy tiện ăn chút đồ ăn tối còn dư hôm qua, lái xe xuất phát.

"Sao Phùng Hoa lại có suy nghĩ kì quái như vậy?" Tiết Thần hỏi.

"Nghe nói lúc trước vì cậu ta bị "sốt cao", thiếu chút nữa đã bị người nhà cậu ta gϊếŧ, cậu ta bỏ chạy đi tìm vị hôn thê, kết quả vị hôn thê không thèm giúp, còn tố giác cậu ta, hại cậu ta xém chút là bị quân đội bắt, sau đó được Mục Thanh cứu. Hai người trải qua nhiều chuyện, ăn không ít đau khổ mới đến thành phố A, họ đều nhất trí cho rằng dị năng giả là chủng người ưu tú hơn. Tuy họ có tí thành kiến với người bình thường, nhưng đối xử với người mình thì không tệ đâu, tôi đã hợp tác với nhiều thợ săn tang thi, hai người họ tương đối đáng tin." Chính vì họ vừa là dị năng giả, vừa đáng tin, Lục Tốn mới để họ đi chung với hắn, nhưng người hắn thật sự tin chỉ có Tần Lập Đông.

Tiết Thần trầm giọng nói: "Vẫn cần quan sát nhiều hơn."

Lục Tốn cười nhạo nói: "A, cái này còn cần cậu phải nói?"