Hai ngày sau, hành trình trở nên càng khó khăn, trên đường gặp nhiều tang thi hơn. Lục Khiêm chọn những tuyến đường ở ngoại thành, đến nông thôn thì đi đường vòng, tuy dài và xa nhưng hệ số an toàn cao, gặp nhiều tang thi nhưng chỉ ở mức khoảng một trăm con. Chí cần họ không ham chiến, cộng thêm chạy xe ngày đêm không ngừng, thì không gặp vấn đề gì khác.
Nhưng hiện tại, càng đến gần thành phố A thì tang thi càng nhiều, tang thi triều mấy trăm con hôm nay đã gặp hai lần, nếu không phải thời tiết đang cực lạnh, tang thi bị đông cứng làm chậm tốc độ, thì họ không thể đi qua được. Nhưng để cắt đuôi được mèo và chó tang thi có tốc độ vô cùng nhanh thì khá tốn sức, Tiết Thần không sao, Chu Vân đáng thương vừa học lái xe, MPV chạy đường trong thành phố thì ngon lành, nhưng chạy trên tuyết lại dễ bị trượt, Chu Vân ngồi trên xe rất "phiêu". Cũng may là xe mới, tuy dễ trượt tuyết nhưng không bị tắt máy, nếu không hai chị em họ đã bị chôn sống trong đám tang thi rồi.
Sắc trời về chiều, Tiết Thần vừa lát xe vừa tìm kiếm nơi dừng chân, đột nhiên tim của anh đập mạnh, rùng mình, trong lòng dâng lên dự cảm bất thường cà cảm giác sợ hãi, anh theo bản năng lấy kính viễn vọng quan sát, con đường phía trước toàn là tang thi!
Bọn họ chuyển hướng, có mấy chục con chó tang thi đang dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo họ. Với mức độ tang thi dày đặc như thế, họ tuyệt đối không thể xông qua được! Tiết Thần quyết định rẽ phải, trong phạm vi kính viễn vọng nhìn thấy, lối rẽ chỉ có vài tang thi. Tiết Thần cũng không nghĩ được gì nữa, đạp mạnh chân ga chạy về phía trước, Chu Vân bám sát họ.
"Chị, có nhiều tang thi đang đuổi theo chúng ta..." Chu Bân cảm giác được phía sau họ có rất nhiều tang thi, ít nhất 1-2000 con, trong lòng cậu cực kì sợ hãi.
"Ngoan, đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em." Chu Vân an ủi cậu, liếc nhìn gương chiếu hậu, tạm thời phía sau không có tang thi nữa. Cô có cảm giác áp lực mơ hồ, cô không may mắn có tinh thần lực như em trai, nên không thể cảm nhận được tang thi đang đến gần, nhưng không cô sẽ không nghi ngờ lời nói của em trai. Trước đo có lúc gặp mấy trăm tang thi, Bân Bân không nói là có nhiều, hiện tại lại nói....
Chu Vân mím chặt đôi môi tái nhợt, trong lòng sinh ra một loại sức lực kiên cường, nếu thật sự gặp chuyện gì, chẳng sợ cho dù chết cũng phải bảo vệ tốt Bân Bân.
Lục Khiêm đầu đau nặng nề, vẫn nhắm mắt nhưng không ngủ, Tiết Thần đột nhiên thay đổi y ngay lập tức cảm nhận được, mở to mắt suy yếu hỏi: "Sao đột nhiên đi đường vòng ?"
Tiết Thần biết không thể gạt được y, nói chi tiết: "Vừa rồi trên con đường phía trước có một tang thi triều lớn, đang đuổi theo chúng ta, phải đổi đường đột ngột."
Lục Khiêm cầm chai nước có đựng nước hồ, uống một ngụm lớn, cố gắng làm cho đầu óc thanh tỉnh một chút, hỏi: "Đại khái có bao nhiêu?"
"Khả năng có một hai ngàn, rậm rạp, tôi dùng kính viễn vọng nhìn, không thể xác định, có vài chục chó và mèo tang thi đang đuổi theo chúng ta."
Lục Khiêm cau mày nói: "Trời sắp tối rồi, trước khi chúng ta tìm ra nơi nghỉ ngơi phải cố gắng cắt đuôi được chúng nó, nếu không sẽ gặp nguy hiểm."
Phía trước không biết có thể tìm được nơi dừng chân hay không, cũng không biết kia có phải tang thi triều lớn hay không, biện pháp ném còi hơi hấp dẫn lực chú ý của tang thi không thể thực hiện.
Còi hơi có âm thanh rất chói tai, nhưng nó vẫn chỉ là vật chết, chỉ có thể hấp dẫn lực chú ý của tang thi nhất thời, nhưng lại sẽ đưa tới càng nhiều tang thi hơn. Con đường bọn họ lựa chọn tạm thời này không biết có thể đi được không, có thể theo đúng mục đích hay không, nếu không thể, bọn họ chỉ còn cách chống trả, cho nên dù như thế nào cũng không thể để con đường này bị tang thi chặn được.
Lục Khiêm suy nghĩ rất nhiều cách, nhưng với thực lực hiện tại của bọn họ, nhân lực có hạn, cố tình mùi của dị năng giả lại cực kỳ hấp dẫn tang thi, muốn cắt đuôi chúng rất khó.
Lục Khiêm lấy kính viễn vọng cẩn thận quan sát phía trước, ven đường là đồng ruộng bị tuyết lớn bao phủ, xem ra con đường này thông đến nông thôn, trên đường có chút quán xá linh tinh, đều bị động đất làm sụp, bỗng một cái cửa sắt lớn xuất hiện trong tầm mắt y: "Tiết Thần, bên tay phải phía trước hình như có một nhà xưởng, chạy qua xem thử đi."
"Ừ."
Đến gần, Lục Khiêm nhìn thấy trên cổng lớn của nhà xưởng có thϊếp mấy chữ to màu vàng —— Khu sản xuất rượu Kim Nhạc, nhìn từ xa có khoảng ba xưởng, quy mô khá nhỏ, gọi là khu làm rượu không đúng, phải là xưởng rượu, cửa sắt lớn xem như rắn chắc, miễn cưỡng phù hợp yêu cầu của y.
Lục Khiêm bình tĩnh chỉ huy: "Cửa lớn của khu làm rượu không đóng, xem thử một chút bên trong có tang thi hay không." Tình huống bây giờ vẫn chưa nguy hiểm bằng những tình huống y đã từng gặp qua, y biết rõ bối rối và sợ hãi không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, muốn sống sót nhất định phải bình tĩnh.
Tiết Thần gật đầu, nhấn còi ô tô, âm thanh ngắn ngủi chỉ có thể hấp dẫn tang thi gần đây, nếu bên trong khu rượu có tang thi, bọn chúng nhất định sẽ theo âm thanh lập tức đuổi theo ra đây.
Một phút đồng hồ trôi qua, xưởng rượu không có bất cứ động tĩnh gì, Lục Khiêm một bên để Tiết Thần chạy xe vào, một bên lấy khẩu súng để ở ghế sau.
Vào xưởng rượu, Tiết Thần mới phát hiện bên trong có tang thi, nhưng tang thi mặc đồ bảo vệ kia một bên đùi đã không còn gì, ruột kéo thật dài, gương mặt dữ tợn bị gặm mất nửa miệng, cố sức lết trên mặt tuyết. Tiết Thần lái xe, trực tiếp nghiền qua đầu tang thi, óc tanh hôi và máu màu đen đọng lại chậm rãi nhuộm bẩn tuyết trắng.
Trên khoảng đất trống của xưởng rượu còn có vài thi thể, bị tuyết chôn một nửa, đông lạnh thành hình dạng dữ tợn, xem ra, bên trong cái nhà máy này hẳn là không có tang thi, cũng không có ai.
Chu Vân sau đó cũng chạy xe vào xưởng rượu, trước khi chạy vào, cô nhìn trong gương chiếu hậu thấy phía sau có vài chấm nhỏ có tốc độ cực nhanh, những tang thi đó rất nhanh sẽ đuổi theo đến đây.
"Chu Vân chạy đến sau cửa lớn, dừng lại ở khoảng cách ba mét!" Bên này, Tiết Thần đã dừng xe theo đúng yêu cầu của Lục Khiêm, hai người bọn họ đều cầm một khẩu súng, từ trên xe đi xuống.
Chờ Chu Vân đỗ xe xong, cùng với Chu Bân từ trên xe bước xuống, Lục Khiêm đâu vào đấy chỉ huy nói: "Chu Vân cô canh giữ bên phải cửa chính, Chu Bân cậu canh bên trái, cố sức liều chết khép cửa phía bên trái lại, Chu Vân cô phụ trách khống chế khép cửa bên phải còn chừa lại khe hở 10cm, không thể để cho tang thi tiến vào, tôi và Tiết Thần sẽ bắn chết chúng! Một khi tang thi bị gϊếŧ, Tiết Thần anh ngay lập tức dùng lửa hỏa thiêu chúng nó." Tang thi không có trí tuệ, chỉ có bản năng tuần hoàn, chừa lại khe cửa cho chó và mèo tang thi, mùi của dị năng giả bay ra chúng nó sẽ cố sức chui vào, y và Tiết Thần phải gϊếŧ chúng nhanh nhất có thể!
Bây giờ Lục Khiêm tỏa sát khí lạnh lẽo, gương mặt tuấn tú tái nhợt không có chút máu. Chị em Chu Vân nhìn y, trong lòng bỗng bình tĩnh lại, giống như trong giây phút đó họ đã tìm được người lãnh đạo của mình, hai chị em gật đầu, chia ra vào vị trí canh gác. Tiết Thần rũ mắt, Tiểu Khiêm còn giấu anh bao nhiêu chuyện?
Lục Khiêm và Tiết Thần tìm một vị trí thích hợp, trang bị đạn trên người đầy đủ, tập trung nhìn chằm chằm khe cửa, không bao lâu đã có hai chó tang thi chui vào bị họ bắn gục. Sau đó càng nhiều chó tang thi chạy đến liều mạng chui vào khe cửa, khe cửa chỉ 10cm kẹp đầu chúng lại, trở thành bia ngắm sông, chờ xác chúng chất đầy trước cửa, Tiết Thần ném một quả cầu lửa màu xanh qua thiêu trụi.
Ngọn lửa cháy xém lên da lông của tang thi, trước cửa lớn hình thành một biển lửa, mùi hôi của tang thi sau khi lửa đốt, vô cùng gay mũi, xác của chúng bị đốt sạch chỉ còn lại xương cốt, để lại khoảng trống cho đám tang thi phía sau tiếp tục tiến lên.
Mấy chục chó và mèo tang thi, trong thời gian hơn mười phút đã bị tiêu diệt hết.
Lục Khiêm chỉ huy mọi người dùng tuyết đổ lên, dọn dẹp những phần tay chân còn sót lại của những tang thi trong nhà xưởng, khóa kỹ cửa lớn xưởng rượu, đem những thi thể này kéo đến một căn phòng bên ngoài xưởng, chị em Chu Vân đi tìm chút than đá trong nhà xưởng, chia làm vài đống nhỏ chất xung quanh phòng.
Tiết Thần đốt than đá lên, chờ Mèo Con đào hết tinh hạch ra, sẽ nướng những thi thể này trên than đá đang bốc cháy, một hồi sau, trong xưởng rượu ngoại trừ mùi tang thi bị thiêu, và mùi hôi còn sót lại của vài thi thể, thì không còn mùi gì nữa. Tang thi rục rịch ở xung quanh nhất thời mất đi mục tiêu, đành phải đi tìm mục tiêu kế tiếp. Bọn họ cuối cùng tạm thời an toàn.
Xử lý xong mọi chuyện, Lục Khiêm rốt cuộc chống đỡ không nổi, Tiết Thần nhìn y lung lay sắp đổ, nhanh chóng tiến lên đỡ lấy y: "Tiểu Khiêm, cậu không sao chứ?"
Lục Khiêm cảm thấy toàn thân khó chịu nói không nên lời, vì không để cho Tiết Thần lo lắng, chỉ khàn giọng nói: "Tôi ổn, đầu tôi hơi đau, anh đỡ tôi vào trong ngồi một lát."
Tiết Thần nửa ôm y, cảm giác thân thể y hơi hơi phát run, trong lòng đau đến không thở được, trực tiếp ôm y, bế lên.
"Này, anh làm gì vậy, đặt tôi xuống dưới." Đời trước Lục Khiêm chưa từng bị Tiết Thần ôm như vậy, y cảm thấy kỳ cục quá. Cho dù y lùn hơn Tiết Thần mười cm, cũng không thể dùng cách ôm phụ nữ để ôm y được, "Người bệnh" cũng có tôn nghiêm!
Lục Khiêm càng giãy dụa, Tiết Thần ôm càng chặt, anh nghiêm mặt nói: "Đừng cậy mạnh, nghe lời, nếu không tôi ném cậu xuống."
"Anh dám!"
"Vậy cậu ngoan ngoãn đừng lộn xộn, ngã xuống mông nở thành bốn cánh hoa, tôi không chịu trách nhiệm đâu."
Lục Khiêm vừa mệt vừa tức chỉ còn sức nghiến răng : "Tiết Thần, anh là tên khốn nạn!"
"Tiểu Khiêm, sao cậu có thể nói tôi như vậy? Chó cắn Lã Động Tân không quen người có lòng tốt*, tôi chưa từng ôm ai như thế này đâu!" (*: một chuyện về Lã Động Tân trong bát tiên, câu thành ngữ này thường được người ta áp dụng cho nhiều tình huống mà những người tốt, tài đức bị thế gian rẻ rúng, ngược đãi, ám hại...)
"Ai hiếm lạ! Anh mới là chó! Thả tôi xuống dưới!"
Tiết Thần vẻ mặt xán lạn cười: "Không tha! Cho dù làm nũng cũng không tha!"
Lục Khiêm đến sức nghiến răng cũng không còn.
Chu Vân nhìn hai người bọn họ cãi nhau, khẽ nhíu mày, quan hệ giữa hai người này thật sự chỉ là bạn tốt anh em tốt đơn giản như vậy sao?
"Lão Đại, phía trước có một đoàn tang thi? Làm thế nào?" Tần Chính Đông nhíu mày hỏi. Bọn họ hôm nay rất cực khổ, lái xe trên đường, kết quả đột nhiên chạy ra một đoàn tang thi, cũng không biết những tang thi đó uống lộn thuốc hay sao, cứ đuổi theo họ không ngừng. Mất nửa ngày, lúc này mới có thể bỏ lại chúng phía sau, phía trước lại xuất hiện một đám tang thi, thật sự là tiến thoái lưỡng nan. (đến cũng không được mà lui cũng không xong, chỉ tình trạng không biết làm thế nào.)
Lục Tốn bỏ vũ khí xuống, lấy kính viễn vọng nhìn, thấy đàn tang thi này rõ ràng không nhiều như đàn tang thi phía sau, lạnh lùng nói: "Nhất định phải xông lên phía trước!"
"Vâng!" Phùng Hoa ổn định tâm trạng, sĩ khí tăng vọt. Rất nhanh, nhóm tang thi đánh tới, xe bị bọn chúng đâm xiêu vẹo, nếu không phải xe đã qua cải tạo, chắc chắn bọn họ đã bị văng khỏi xe.
"Bên trái có đường đi, rẽ vào!""
"Lão Đại vận may của chúng ta thật sự rất tốt, tang thi triều kia không có chó và mèo tang thi, quá may mắn!" Phùng Hoa nhìn tang thi triều càng ngày càng cách xa họ, cảm thán.
Ngay cả Mục Thanh và Tần Chính Đông rất ít nói chuyện trong lòng cũng phụ họa theo, dọc đường đi, bọn họ đã bị những thứ có sức phá hủy kinh khủng kia dọa sợ.
"Hôm nay tất cả mọi người đã mệt, tìm một chỗ nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại tiếp tục." Lục Tốn vừa nói vừa xoa đầu bởi vì sử dụng dị năng quá độ mà phát đau.
"Được."
Rất nhanh Tần Chính Đông nhìn thấy một cửa sắt lớn đóng kín, bên trong toát ra một làn khói đặc nguy hiểm: "Lão Đại, phía trước giống như có người, chúng ta có cần qua đó xem thử không?"