"Anh Lục, hôm nay chúng ta có đồ tốt, anh xem..." Một thanh niên cao lớn mập mạp thô kệch lấy ra một cái bao bố, mở ra bên trong có hơn hai mươi miếng tinh hạch sáng bóng, trong đó có một cái màu xanh có vẻ chói mắt lạ kỳ.
Lục Tốn ngoài mặt thì bình tĩnh, trong lòng lại rất khϊếp sợ, hắn có thể cảm giác được rõ ràng bên trong miếng tinh hạch này có nguồn năng lượng vô cùng mạnh mẽ, mạnh hơn hai mươi viên tinh hạch trong suốt kia cộng lại!
Hắn cầm tinh hạch màu xanh lên, nhìn nhìn, vờ như vô tình hỏi: “Cậu tìm đâu ra đồ tốt thế?”
Mập mạp cầu xin: “Còn ở đâu ra được chứ? Tôi đào trong não một con mèo tang thi, vì viên tinh hạch này mà hôm nay nhóm chúng tôi chết 15 người, đến tôi cũng xém về chầu ông bà luôn.”
Mập mạp hết cách rồi, mới phải cầm tinh hạch đến đổi vật tư với Lục Tốn, hôm nay họ chết quá nhiều người, theo quy định của thợ săn tang thi thì họ phải đến nhà của mỗi người chết đưa 20 đến 50 cân lương thực bồi thường. Đầu năm nay cuộc sống khốn khó, chẳng ai biết mình sẽ chết lúc nào, rồi người nhà còn sống thì phải làm sao?
Dần dần, quy định bất thành văn này đã biến thành luật lệ của thợ săn tang thi, những đoàn lính có chút danh tiếng đều sẽ tuân thủ.
Nhóm của Mập mạp không biết nghe được tin tức từ đầu, rằng quân đội sắp đi dọn dẹp một thành phố nhỏ ở gần thành phố A, phái vài ngàn người lái phi cơ chở đại pháo đi, nên họ muốn đi theo ăn ké. Vì vậy cả đoàn lính đều xuất quân, kết quả không ké được cái gì còn mất 1/3 anh em, mười lăm người phải đền ít nhất 3-400 cân lương thực. Chuyến đi lần này của họ, lương thực còn chưa kịp nhìn thấy đã tè ra quần bỏ chạy, tìm đâu ra nhiều lương thực như vậy, đành phải lấy tinh hạch đi đổi.
Theo tinh hạch ngày càng nhiều, thị trường giao dịch tinh hạch cũng toàn diện ép giá, dù sao những người ở chợ đêm hiện tại vẫn chưa hiểu rõ giá trị sử dụng của tinh hạch, đều tâm lý ôm đầu cơ mua bán lời lãi, có ai không lo lắng không thu hồi vốn gốc được? Về phần chính phủ, ra giá thấp hơn chợ đêm, bọn họ mỗi ngày phái nhiều binh lính đi ra ngoài thay nhau càn quét như vậy, thu hoạch tuyệt đối không phải những dong binh đoàn nhỏ có thể so sánh, cho dù đã biết tác dụng tinh hạch, trong tình huống lũng đoạn tinh hạch như bây giờ, có thể trông cậy vào bọn họ ra giá cao giúp đỡ?
(Cho ai không hiểu đoạn này: hiện tại mọi người vẫn chưa tìm ra giá trị thật sự của tinh hạch nên giá thu mua tinh hạch khá thấp, chính phủ ra giá còn thấp hơn chợ đêm vì chính phủ mỗi ngày phái rất nhiều người đi làm nhiệm vụ, lượng tinh hạch thu về rất nhiều nên không cần mua tinh hạch, nên ai muốn bán tinh hạch mà tìm chính phủ thì thôi thà khỏi bán.)
Lục Tốn đã biết tác dụng kì diệu của tinh hạch, cũng nhìn thấy thị trường giao dịch tinh hạch, bởi vậy ra giá vẫn có thể coi là công bằng, có chút danh tiếng trong chợ đêm, mọi người muốn bán tinh hạch phần lớn đều tới tìm hắn. Đoàn của Mập mạp là khách quen của hắn, hầu như mỗi khi muốn bán tinh hạch luôn đến tìm hắn đầu tiên, đối với khách quen Lục Tốn khá thẳng thắng.
"Mèo tang thi?"
"Đúng vậy, anh nói xem có bất thường hay không, con mèo kia to bằng một con sói con, tốc độ rất nhanh, không chú ý đã bị nó cào thương, chỉ vài phút chúng tôi đã mất hơn mười anh em, cuối cùng mọi người phải đồng tâm hiệp lực mới gϊếŧ được nó." Mập mạp nói xong có chút thương cảm.
Thật sự ra sức chính là những người bị cào, họ biết mình không sống nổi nữa nên liều mạng chém chết con mèo kia, chỉ hy vọng tinh hạch của nó có thể đổi được nhiều lương thực hơn cho người nhà. Nhưng một viên thì đổi được bao nhiều chứ? Thời buổi loạn lạc, mạng người còn chẳng bằng một túi gạo.
"Hai ngày trước chúng tôi cũng gặp được mèo tang thi, tốc độ thật sự rất nhanh, nhưng có lẽ kém hơn con mà các người đã gặp." Trong thành phố rất nhiều người thích nuôi chó mèo, đây là hai loại tang thi thông thường, tốc độ nhanh sức lớn khứu giác nhạy bén, rất khó đối phó. Mập mạp bọn họ có thể đã gặp mèo tang thi tiến hóa, nên mới bị gϊếŧ nhiều người như thế.
“Thật sự rất khó khăn. Anh Lục, anh có thấy tang thi khó đối phó hơn lúc trước không?” Mập mạp vẻ mặt sầu khổ hỏi. Lục Tốn ngoài việc là thương nhân tinh hạch ở chợ đêm, thân thủ của hắn cũng làm người ta bội phục, mọi người thầm đoán xuất thân của hắn không đơn giản.
Lục Tốn gật gật đầu: "Cậu không nói tôi cũng không phát hiện, đúng là không dễ đối phó như trước kia, linh hoạt hơn trước rất nhiều. Không biết sau khi tuyết tan, thời tuyết chuyển ấm thì sẽ thế nào?" Nhân loại có thể tiến hóa, tang thi chẳng lẽ không tiến hóa sao? Hắn có dự cảm, đến mùa xuân năm nay không chỉ là thay nền đổi móng... Mà trận gϊếŧ chóc cũng thay đổi sang một hướng khác.
Mập mạp giật mình, cười nói: “Biết sao được, chính phủ đã nói chờ tuyết tan bắt đầu dọn dẹp toàn diện, tranh thu kết thúc mọi thứ vào năm mới?” Thành phố A có khung sờ phát radio cố định mỗi ngày, tuy mọi người chẳng mấy lạc quan với tình hình hiện tại, nhưng một ngày nghe tẩy não ba lần, cũng sẽ sinh ra chút niềm tin.
"Chỉ mong như vậy." Lục Tốn không thèm để ý cười cười: "Số tinh hạch này cậu tính giá bao nhiêu, nói đi."
Mập mạp hét giá: "500 cân gạo."
Lục Tốn trả giá: "Nhiều nhất 200."
"Anh Lục, 200 cân gạo quá ít, chúng tôi lần này chết nhiều người như vậy, lấy gạo đâu ra để chia? Dù sao chúng ta cũng hợp tác nhiều lần rồi, nể mặt mũi chút nhé, 450 cân được không?” Mập mạp lôi tình cảm ra nói chuyện.
Lục Tốn lắc đầu: "Cả thành phố A cũng không có giá này, lần này các cậu chết nhiều người quá, chúng ta là chỗ thân quen nên tính vầy nhé, 320 cân, chốt giá.”
“Tôi biết anh Lục là người trượng nghĩa mà, chuyện này tôi không tự quyết định được, để tôi về hỏi các anh em khác.” Trong lòng Mập mạp cũng biết cái giá Lục Tốn đưa đã rất cao, thành phố A không có ai đưa được giá như vậy.
“Ừ, buổi tối đến đây tìm tôi.”
Mập mạp về bàn bạc với người trong đoàn của họ, chốt giá 320 cân gạo với Lục Tốn.
Như Lục Tốn dự đoán, năng lượng trong tinh hạch màu xanh càng mạnh càng thuần túy, hắn mất hai ngày mới có thể hấp thụ hết năng lượng trong tinh hạch. Hắn vung tay lên, trong không khí hình thành một lốc xoáy nhỏ, nháy mắt trên vách tường bóng loáng hình thành một cái lỗ, một tầng bụi nhỏ li ti chậm rãi rơi xuống mặt đất.
Gió, vô hình, nhưng không nơi nào không có.
Lục Tốn rất vừa lòng với năng lực của mình, lúc trước hắn dùng năng lượng tích tụ cả ngày mới tạo được vài lưỡi đao gió, hiện tại thì có thể tạo được hai ba mươi lưỡi đao cũng được, tinh hạch cao cấp sở hữu năng lượng rất mạnh mẽ!
Lục Tốn kiểm tra năng lượng của mình xong, nấu đại tô mì ăn liền, đang chuẩn bị ăn, di động vang lên.
"Hế lô, chuyện gì vậy Đông tử?"
Tần Chính Đông mang theo giọng điệu tôn kính và khiêm tốn hỏi: "Lão Đại, hôm nay chúng ta có đi ra ngoài gϊếŧ tang thi không?"
"Đi, sao lại không đi, gọi Đầu gỗ và Đại Hoa, hôm nay bốn người chúng ta đi, nhớ nhắc mọi người mang theo nhiều đồ ăn, lần này tôi tính đi đến nơi xa một chút, có khả năng là hai ba ngày sau mới trở về."
"Vâng Lão Đại, tôi lập tức thông báo cho họ."
Hiện tại thành phố A đã khôi phục trình độ trước mạt thế, điện nước và thông tin liên lạc cũng khôi phục, trước kia dùng tiền thanh toán, bây giờ dùng lương thực, giá cả cao cấp không phải ai cũng có khả năng sử dụng. Cho dù vật tư chất đống như Lục Tốn, nhưng nếu không cần thiết thì buổi tối rất ít bật đèn, dùng nước tiết kiệm, phí thông tin tuy không cao nhưng phạm vi lại giới hạn trong thành phố, ra khỏi thành phố, trừ thợ săn tang thi thì gần như không có ai dùng điện thoại.
Lục Tốn cúp điện thoại, vừa ăn mì ăn liền vừa nghĩ, nếu để Khiêm biết hắn ăn mì ăn liền nhất định sẽ vừa mắng hắn lại vừa đau lòng, nghĩ đến vẻ mặt nổi giận của Khiêm, khóe miệng hắn nhếch lên. Tên trứng thối Tiết Thần, từ đầu đến chân chẳng có điểm nào tốt, chỉ được cái nấu ăn ngon. Chờ cậu ta đến đây, nhất định mình sẽ ăn sạch đồ ăn cậu ta nấu cho Khiêm, vừa hưởng thụ Khiêm chăm sóc vừa nhìn vẻ mặt thối của Tiết Thần… Lục Tốn càng nghĩ nụ cười trên mặt càng sáng lạn.
"Lão Đại, hôm nay tâm trạng tốt nhỉ." Phùng Hoa cười tủm tỉm hỏi, mở cửa xe Hummer H3, bên ngoài xe có rất nhiều vết trầy nên thoạt nhìn có vẻ cũ nát, cửa thủy tinh trong xe đã được đổi thành cửa kính chống đạn siêu cấp, ngoài ra trên mỗi còn sổ còn hàn thêm hai lớp thép dày, nhìn toàn bộ chiếc xe cứ như một vết sẹo đáng tự hào, cho ta người một loại cảm giác hung hãn nhưng an toàn.
"Cũng tạm." Lục Tốn cười ngồi trên ghế phó lái, Mục Thanh và Tần Chính Đông cung kính chào hỏi hắn, Lục Tốn nói một chút tuyến đường đi, Phùng Hoa lái xe nhanh chóng rời khỏi thành phố A.
Lục Tốn, Tần Chính Đông, Phùng Hoa, Mục Thanh, nằm hàng top trong bảng xếp hạng thợ săn tang thi của thành phố A, họ tự thành lập một đoàn lính nhỏ, mỗi lần làm nhiệm vụ đều có thu hoạch, khiến người ta cực kỳ hâm mộ. Nhiều đoàn lính lớn từng mời chào họ nhưng họ đều từ chối, cũng từ chối người khác gia nhập, thỉnh thoảng sẽ hợp tác với đoàn lính nào đó, hợp tác xong thì giải tán. Bởi vậy đến nay vẫn không có ai biết bốn người đều là dị năng giả.
Trong ba người, Lục Tốn chỉ tin tưởng bạn học của mình là Tần Chính Đông, hai người khác còn chờ khảo sát.
Dị năng của Lục Tốn hệ phong, Tần Chính Đông hệ lực lượng, Phùng Hoa hệ lôi, Mục Thanh hệ thổ, mỗi người có sở trường riêng, nhưng hiện tại họ vẫn đang ở giai đoạn cấp thấp, Lục Tốn và Tần Chính Đông thì ổn, như hai người kia chỉ tạm tạm.
Mục đích của họ lần này là một thị trấn ở phía nam thành phố A, đi đường hết một ngày, ven đường gặp tang thi nào chém tang thi đó, không bỏ sót. Lục Tốn và Tần Chính Đông mỗi người ba phần tinh hạch, Phùng Hoa và Mục Thanh mỗi người hai phần, vật tư thì phân công nhau ra tìm kiếm, ai tìm được thì thuộc về người đó. Ba người họ đều lấy làm lạ nhưng vì chia chác công bằng nên không ai nói gì, nhưng họ nào biết Lục Tốn tìm được vật tư đều ném vào không gian?
Lục Tốn không hổ là em trai Lục Khiêm, bởi vì Lục Khiêm dạy dỗ, hắn đã hoàn toàn biến thành nhạn quá bạt mao* , trong không gian chất đủ loại đồ đạc, chỉ cần hắn thấy có thể sử dụng được thì đều cất vào không gian, ngay cả tờ báo cũng không tha.
(*: Nhạn quá bạt mao: chim nhạn bay qua còn muốn đưa tay rút mấy cộng lông, ý nói chuyện gì đã qua tay mà có lợi ích thì quyết không bỏ qua.)
Cũng may không gian có thể dùng suy nghĩ để sắp xếp đồ đạc, chứ tự tay sắp xếp thì hắn mệt chết mất.
Chu Vân lúc biết mình leo nhầm lên thuyền giặc thì đã muộn, em trai rất gây thất vọng khi được cho một con mèo đã bị dụ dỗ chạy theo người ta, còn ngốc ngốc nói giúp người ngoài, cũng chỉ có tinh hạch mới có thể an ủi tâm hồn bị tổn thương nặng nề của cô.
Dị năng lực lượng khác với các hệ khác, dị năng thức tỉnh thì cả cơ thể đều tăng cường sức mạnh, nhưng chỉ hiệu quả trong một lúc. Ví dụ như cô có thể đát nát đầu chó tang thi trong một cú, nhưng sau đó cơ thể sẽ cảm thấy mệt mỏi, nếu không với sức mạnh bình thường của cô, trong lúc nóng giận thì chị dâu của Lưu Xuyên không chỉ mất vài cái răng đơn giản vậy đâu.
Hiện tại dựa theo biện pháp hấp thu lực lượng bên trong tinh hạch mà Tiết Thần đã chỉ dạy, cô có cảm nhận rất rõ ràng, mỗi tế bào trên người đang đắm chìm trong một loại cảm giác thoải mái, thân thể tựa như một cái bình ắc-quy rất lớn đang tích trữ năng lượng.
Tiết Thần cầm đèn pin, xem xét xung quanh, không phát hiện tình huống nào, giao lại nhiệm vụ gác đêm cho chị em Chu Vân, anh trở về phòng chăm sóc Lục Khiêm.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy cái đầu nhỏ của Mèo Con, thành thật ngồi xổm bên cạnh gối của Lục Khiêm, trong đôi mắt màu hổ phách lóe lên một loại cảm xúc gọi là "lo lắng". Từ khi biết Lục Khiêm "Sinh bệnh", Mèo Con một tấc cũng không rời canh giữ ở bên cạnh y, sự thích thú đối với đồ ăn cũng giảm bớt. Trong mắt Mèo Con, Lục Khiêm là sự tồn tại quan trọng sau mẹ nó. Nó có thể cùng y làm mình làm mẩy, có thể làm nũng với y, có thể cho y sờ cho y ôm, có thể ăn đồ ăn ngon của y, có thể oán thầm y keo kiệt, có thể... Nó có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng y rất ít khi tức giận, còn sẽ thường thường thưởng cho nó, vuốt lông cho nó, ôm nó đi ngủ, y đại khái chính là chủ nhân tốt mà mẹ nó đã nói đi.
Được rồi, nếu mi nhanh chóng khỏe lên, tui sẽ thừa nhận mi là chủ nhân của tui nha! Mèo Con có chút chảnh mèo và chờ mong nghĩ.
Trái tim Tiết Thần toàn bộ đặt hết lên người Lục Khiêm, làm gì có tâm tình đi quan tâm cảm xúc nhỏ của Mèo Con, thô bạo xách chút thịt béo trên cổ nó rời khỏi gối của Lục Khiêm, mèo nhỏ tức giận một bên meo meo meo kêu to, một bên giơ móng vuốt. Bị Tiết Thần lạnh lùng trừng, đáng thương lui xuống chân giường, ngoài mạnh trong yếu trừng trở về, tên khốn nạn chỉ biết bắt nạt mèo!
Lục Khiêm đau đầu nặng nề nửa ngủ nửa tỉnh, y cảm thấy mình như bị chia ra làm hai, một nửa đặt trong lửa đốt, một nửa đặt trong băng đông lạnh.
Y mơ mơ màng màng cảm giác có người ở bên cạnh, lẩm bẩm nói: "Tiết Thần, Tiết Thần tôi rất lạnh..."
Tiết Thần vừa nghe, nhanh chóng đi tìm chăn, kết quả còn chưa đắp lên cho Lục Khiêm, y lại bắt đầu la nóng, còn không ngừng đá chăn. Tiết Thần thật sự hết cách đành phải lên giường, chui vào ổ chăn trong, ôm Lục Khiêm thật chặt trong ngực. Vừa nghe y nói lạnh sẽ điều động dị năng cho y sưởi ấm, vừa nghe y la nóng sẽ ngừng dị năng ôm chặt y không cho đá chăn.
Giằng co một hồi lâu, Lục Khiêm rốt cục cũng ngủ. Tiết Thần theo ánh sáng đèn pin, nhìn khuôn mặt tuấn tú của y hơi trắng bệch, rất đau lòng. Nhưng mà, ôm người mình đã mơ tưởng nhiều năm trong ngực, trừ phi anh là thái giám, nếu không làm sao có thể một chút phản ứng cũng không có.
Anh cười khổ một chút, đè ép cơ thể đang xao động, rốt cuộc lại luyến tiếc buông tha cơ hội tốt như vậy, định ăn vài miếng đậu hủ.
Tiết Thần mừng thầm lại thấp thỏm muốn hôn lên đôi môi tái nhợt của Lục Khiêm.
Đột nhiên, một cái đầu nhỏ đen đen từ trong chăn "Vèo" một cái, chạy ra...
Tiết Thần thật đáng tiếc hôn một miệng toàn lông, Mèo Con lần thứ hai bị anh túm cơ thể mập mạp toàn thịt ném xuống đuôi giường.