Mạt Thế Sinh Tồn

Chương 33: Mỗi người đi một ngả.

Phép khích tướng không thể đả động Tiết Thần, nhưng anh cũng không không phản bác được lại những lời ngụy biện của Lục Khiêm, trong lòng thầm đâm Lục Tốn mấy nhát, uống mấy thùng giấm lớn, quanh thân tỏa áp suất thấp.

Tiết Thần cau mày nói: "Tiểu Khiêm, tôi nghĩ tốt nhất chúng ta nên tách khỏi nhóm Lưu Xuyên, Lưu Xuyên là người quân đội, Lưu gia đông người, không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì." Hơn nữa dù Lưu Xuyên có năng lực, nhưng đám người nhà anh ta và Lâm Hân chẳng được việc gì.

Lục Khiêm thở dài: "Đáng tiếc, tìm cớ tách khỏi họ vậy. Hỏi Chu Vân xem cô ấy có muốn đi theo chúng ta hay không."

Trước kia chọn hợp tác với Lưu Xuyên chủ yếu là để làm quen với Ngô Lương, năng lực của cậu ta mạnh lại quen biết rộng, kéo được về phe mình sẽ là một trợ thủ đắc lực. Sau này, giá trị sử dụng chân chính của tinh hạch được khám phá, sẽ trở thành loại tiền lưu thông chính của thị trường, Lục Khiêm có nhiều vật tư, không gian của y có thể nuôi trồng lương thực, dư sức đổi tinh hạch, y rất cần một "gian thương" không có dị năng lại trọng tình trọng nghĩa như Ngô Lương giúp y xử lí.

Gia đình Lưu Xuyên, tuy đông người nhưng chỉ có Lưu Xuyên thật sự là người tốt, chỉ hợp tác để đi chung đơn thuần thì không lo bị tính kế. Dù xảy ra chuyện gì, y và Tiết Thần có thể lái xe chạy trốn, chiếc xe quân đội của Lưu gia dù chạy thế nào cũng không vượt được Land Rover của họ, trong mắt y đám người Lưu gia chỉ như lá chắn thịt.

Mạt thế khiến y trở nên lạnh lùng, chỉ quan tâm đến Tiết Thần và Lục Tốn, chỉ có hai người bọn họ, quan trọng hơn so với tính mạng của y, bọn họ là chấp niệm lớn nhất quan trọng nhất của y. Về phần những người khác, bản thân y xếp hạng ba, Mèo Con cuối cùng. (là Thần Tốn xếp 1 2, Khiêm 3, mèo 4 :v bảng xếp hạng trong lòng Khiêm =]]])

Kế hoạch không cản nổi biến hóa, hiện tại nếu họ tách ra đi riêng, Ngô Lương sẽ không đi theo họ, chỉ có thể chờ xem có dụ được Chu Vân hay không thôi.

Chu Bân ngốc ngốc nhưng được dạy dỗ rất tốt, ít nhất hiện tại ngoài việc cậu cố chấp với mèo thì chưa làm ra chuyện gì khác người, nếu xét theo tiêu chuẩn của trẻ em, có thể xếp hạng bé ngoan.

Chu Vân là một cô gái thông minh, tâm tư rõ ràng, hành động dứt khoát, thực lực ngang ngửa đàn ông, những cô gái như vậy thường sống lâu, thậm chí lâu hơn so với một vài người đàn ông. Bởi vì phụ nữ có sự dẻo dai, nhất là khi họ có thứ gì đó họ muốn bảo vệ, họ thường bộc lộ năng lực cực hạng siêu việt của bản thân. Đương nhiên, có đôi lúc dù bùng nổ đến cỡ nào, không có điều kiện tiên quyết, không có năng lực, thì vẫn không thay đổi được gì.

"Nếu họ không đi theo chúng ta thì sao?" Nếu sự tồn tại của họ uy hϊếp đến Tiểu Khiêm....đôi mắt Tiết Thần hơi tối lại.

Lục Khiêm thấy vẻ mặt của Tiết Thần, khóe miệng hơi nhếch lên: "Chu Vân rất thông minh, cô ấy nhất định sẽ đi theo chúng ta." Chỉ có đi theo họ mới là lựa chọn tốt nhất, đám người Lưu gia kia đông người nhưng vô dụng, quy mô hiện tại của thành phố A rất lớn, dù tang thi gần đó đã bị xử lý sạch, nhưng những nơi xa hơn thì sao?

Đó cũng là nguyên nhân y không muốn ở lâu, thành phố A như một miếng bánh ngọt đối với tang thi, bọn chúng nhất định sẽ liều lĩnh muốn ăn, nhóm tang thi sẽ đi theo mùi mà đến. Nơi nhỏ như trấn Thanh Đồng mà còn xuất hiện Liếʍ thực giả biến dị, thì ở thành phố A sẽ là cấp mấy?

Hiện tại nơi thật sự an toàn nhất là thành phố A, chỉ có mau chóng đến đó mới thấy yên tâm được.

Nếu đi chung với nhóm Lưu Xuyên, khi gặp tình huống nguy hiểm, có thể trực tiếp đánh tang thi chỉ có Lưu Xuyên, những người khác chỉ biết kéo chân sau, cố tình Lưu Xuyên lại không mặc kệ họ được. Mèo Con đi một vòng bên ngoài rồi nhảy vào xe nằm lên đùi Lục Khiêm, có lẽ nó biết y sinh bệnh, meo meo tố cáo Tiết Thần ăn hϊếp nó, thấy y không dỗ nó, nó bất mãn nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm yên.

Tiết Thần dọn lều, cất đồ đạc vào xe, Lưu Xuyên bên kia vẫn chưa dọn đồ xong. Chu Bân chờ mãi thấy nhàm chán, cầm túi có ba quả trứng lại chơi với Mèo Con.

"Anh ơi, mèo đâu ạ?" Chu Bân ngại ngùng cười hỏi.

"Ở trong xe, cậu tìm nó chơi à?" Tiết Thần kiên nhẫn nói.

Chu Bân gật đầu: "Em mới cho nó ăn trứng."

"Cậu đưa cho tôi, lát tôi sẽ đút nó, vừa đúng lúc nó không có đồ để ăn. Tôi có chút chuyện muốn nhờ cậu, được không?"

"Dạ, anh nói đi."

"Đưa tờ giấy nhỏ này cho chị cậu, đừng để người khác nhìn thấy, biết chưa?"

Chu Bân tròn mắt: "Biết ạ, em đưa tờ giấy này cho chị, vậy anh có thể để em chơi với Mèo Con có được không?"

Tiết Thần lừa gạt trẻ nhỏ không có tí áp lực, hoàn toàn quên sáng nay anh vừa đắc tội với mèo nhỏ: "Chuyện nhỏ."

"Anh ơi, anh thật tốt!" Chu Bân giấu tờ giấy đi, mắt nhìn xe, không nhìn thấy bóng dáng mèo nhỏ đâu, có chút thất vọng quay về.

Chu Vân nhận tờ giấy mà Chu Bân lén đưa cho mình, cô biết nhất định là do Tiết Thần Lục Khiêm đưa, lấy lí do đi vệ sinh, mở tờ giấy ra ở trên chỉ ghi một câu ngắn ngủn: Muốn biết nhiều chuyện hơn thì buổi trưa gặp một lát.

Chu Vân biết cái "chuyện" này hơn một nửa là liên quan đến dị năng, cô xé nhỏ tờ giấy, ném vào WC.

Lục Khiêm hiện tại có hơi sốt và mệt mỏi thì không xuất hiện triệu chứng nào khác, y chia sẻ cháo trứng muối và lạp xưởng với Mèo Con, dựa vào ghế mơ màng ngủ, vừa tỉnh dậy đã là giữa trưa,

Mọi người chọn một căn nhà trông an toàn để dừng chân, nghỉ ngơi và hồi sức, tiện đường ăn cơm trưa.

Chu Vân gặm hai phát hết cái bánh bột ngô, lấy lí do đi tuần chạy ra phía sau, tìm Tiết Thần đang đứng chờ cô.

"Các anh đúng là biết rất nhiều chuyện."

Tiết Thần mỉm cười: "Cũng kha khá, có thể nhiều hơn những gì cô nghĩ."

"Anh gọi tôi ra đây chỉ để khoe khoang các anh biết nhiều chuyện hả?"

"Nếu cô đã thật lòng muốn biết, tôi sẽ cho cô biết." Tiết Thần thấp giọng tỏ vẻ thần bí, "Ví dụ như, làm cách nào đã tăng dị năng lên."

Tròng mắt Chu Vân co lại, kiềm chế cảm xúc đang xao động, cũng thấp giọng nói: "Anh có điều kiện gì?" Cô chưa bao giờ tin tưởng trên thế giới có bữa cơm nào miễn phí, dù có thì cũng sẽ có độc.

"Cãi nhau, tách khỏi Lưu Xuyên đi thành phố A với chúng tôi."

"Tại sao?" Chu Vân mơ hồ, tại sao lúc trước đồng ý đi chung với Lưu Xuyên, hiện tại lại thay đổi, hai bên xảy ra chuyện gì à?

"Rời khỏi họ rồi tôi sẽ nói cho cô biết tại sao." Tiết Thần quay đi trước, còn ác liệt bổ sung một câu, "Con đường phía trước không đơn giản như cô nghĩ đâu. Trước bốn giờ chiều, nói cho chúng tôi biết quyết định của cô."

Lục Khiêm tạm thời không có khẩu vị gì, nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế, thấy Tiết Thần quay lại, hỏi: "Thế nào?"

Tiết Thần mỉm cười nói: "Điều gì cần nói thì tôi đã nói, tôi tin tưởng cô ấy sẽ không làm chúng ta thất vọng." Bởi vì, anh thấy được sự mê mang và dao động trong mắt cô ấy.

Lộ trình buổi chiều không thuận lợi, gặp vài nhóm tang thi, may là không đông, bọn họ lái xe một đường hữu kinh vô hiểm vọt đi.

Chu Vân vẫn đang rối rắm, thấy mọi chuyện giống như những gì Tiết Thần nói, cán cân trong lòng lệch sang một bên.

Đúng lúc có một con chó tang thi nhảy lên xe quân đội của họ, vợ Lưu Cường đẩy Chu Bân ra chắn, giây phút đó Chu Vân bùng nổ.

Cô nhảy ra đá một phát vỡ đầu chó tang thi, trở tay tóm lấy vợ Lưu Cường, tát ả vài bạt tai. Sức của dị năng giả lực lượng rất mạnh, vài phát tát mặt vợ Lưu Cường sưng vù lên, dấu tay năm ngón hằn rõ trên mặt, miệng phun vài ngụm máu, còn gãy vài cái răng, vừa đau vừa sợ lập tức ngất xỉu.

Chu Vân vì em trai, chém chết cha mẹ đã biến thành tang thi không có tí thương tiếc, huống chi là một người đàn bà chanh chua cô đã ngứa mắt từ lâu? Lúc này đây cô như một con sư tử mẹ nổi giận, khắp người ngập tràn khí thế.

Lâm Hân chưa từng gặp cô gái nào mạnh mẽ như vậy, sự bất mãn trong lòng về chuyện Chu Vân tiếp cận Tiết Thần đã biến thành sợ hãi, cô ta rụt người lại, thầm nghĩ người này nguy hiểm như vậy đi chung xe lỡ xảy ra vấn đề gì thì sao?

Không khí trong xe rất căng thẳng, sau khi chạy thoát khỏi tang thi triều, vợ Lưu Cường tỉnh lại, mắt sưng to không mở nổi, lập tức gân cổ gào thét: "Tôi không sống, không muốn sống nữa, Lưu Cường ông thấy vợ mình bị đánh đến rắm cũng không dám thả... Tôi không muốn sống nữa...Hôm nay nếu con ả này không dập đầu giải thích với tôi, tôi chết cho xem... Lưu Cường đồ khốn nạn này, nhà họ Lưu các người toàn là kẻ khốn nạn...Lưu Xuyên cậu phải bắt con ả này cho tôi một lời giải thích!"

Chuyện Lưu Cường là người đàn ông sợ vợ vốn đã không phải chuyện vẻ vang gì, bị bà ta mắng trước mặt người ngoài như vậy, mặt mũi mất sạch, hắn không dám chọc Chu Vân, đành phải nói với Lưu Xuyên: "Lão Tam, chuyện này cậu phải cho tôi và chị dâu cậu một lời giải thích hợp lí, nếu không tôi và chị dâu cậu làm sao còn mặt mũi đi gặp người khác!"

Lưu Xuyên bị bọn họ quậy phá làm loạn đến đau não: "Được rồi, anh cả chị dâu, các người bớt tranh cãi, chuyện này rõ ràng là các người không đúng. Chị dâu đang yên lành tự nhiên đẩy Chu Bân làm gì?"

Vợ Lưu Cường ngang ngược: "Con mắt nào của cậu thấy tôi đẩy thằng ngu kia? Cậu đừng có giúp đỡ..."

Chu Vân híp mắt, lạnh lùng nhìn bà ta: "Bà mắng ai ngu ngốc?"

Vợ Lưu Cường vẫn cứng đầu: "Ai ngu ngốc thì trong lòng tự hiểu!"

"Con mẹ nó bà thiếu đánh!" Chu Vân tức giận đến mức văng ra một câu thô tục, làm bộ muốn đánh bà ta, bị Lưu Xuyên giữ chặt.

"Chu Vân, đầu óc chị dâu tôi không suy nghĩ chu toàn, cô đừng chấp nhặt với chị ấy."

Chu Vân dùng sức rút tay ra, quay đầu lạnh lùng nhìn Lưu Xuyên, cả giận nói: "Tôi thấy đầu óc không ổn định chính là anh! Bởi vì người hôm nay bị đẩy vào chỗ chết không phải người nhà anh, cho nên anh mới có thể nói chuyện bình tĩnh như thế? Nếu em trai của tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cho các người chôn cùng với nó!"

Cha Lưu nhíu mày, ông biết chuyện này là con dâu cả sai, nhưng dù sao cũng là người Lưu gia, đánh cũng đánh rồi, lời Chu Vân nói rất kỳ cục.

"Cô Chu Vân, cô nói thế không đúng, Lưu gia chúng tôi dù sao cũng là ân nhân cứu mạng chị em cô, chuyện này do con dâu tôi sai, tôi bảo nó xin lỗi cô, cô bỏ qua nhé?"

"Tôi không nhớ Lưu Xuyên cứu mạng chị em tôi lúc nào, đừng quên lương thực mấy hôm nay các người ăn là của chúng tôi." Chu Vân cười lạnh: "Được, xem như mắt tôi mù, không ngờ Lưu gia các người là loại người như thế, tôi và em trai chỉ là người ngoài, các người nói gì cũng đúng, dừng xe lại đi, tôi và em trai không cần đi chung xe với các người nữa!"

Lưu Xuyên rất coi trọng thân thủ của hai chị em họ Chu, cố níu kéo: "Chu Vân, chúng tôi không có ý đó. Cô xem, sắp đến thành phố A rồi, đừng vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau."

"Mạng sống của em tôi chỉ là chuyện nhỏ trong mắt các người, nhưng đối với tôi thì lớn hơn cả trời. Lưu Xuyên, vì anh từng giúp đỡ chị em tôi, tôi khuyên anh một câu, anh tự suy nghĩ kỹ lại đi, nếu không sớm muộn gì anh cũng bị họ kéo chết."

Lưu Xuyên đang định nói tiếp, Lâm Hân la lên: "Lưu Xuyên, họ muốn đi thì để họ đi đi."

Lâm Hân tính toán trong lòng, thân thủ Lưu Xuyên tốt, trên đường đi bảo vệ họ an toàn, tiếp tục đi về phía trước không bao lâu là gặp được người quân đội rồi, đến lúc đó cô còn lo gì nữa? Chu Vân tính cách nóng nảy, sức lực kì quái, giữ lại trên xe là một nhân tố bất ổn, hơn nữa cô ta thích bám lấy Tiết Thần, nhìn là thấy ghét.

Nhiệm vụ chính của Lưu Xuyên là hộ tống Lâm Hân đến thành phố A, cấp trên đã re lệnh, chỉ cần Lâm Hân không đòi hỏi quá đáng, hắn phải nghe theo. Để chị em Chu Vân rời đi, vốn không phải là yêu cầu gì quá đáng, hơn nữa Chu Vân rất kiên quyết, Lưu Xuyên đành phải từ bỏ ý định níu kéo, bảo Ngô Lương dừng xe.

Tiết Thần luôn quan sát tình huống đằng sau, thấy xe của Lưu Xuyên dừng lại, Chu Vân và Chu Bân bước xuống, anh biết Chu Vân đã đưa ra quyết định.

Anh dừng xe lại, trao đổi ánh mắt với Lục Khiêm, cười cười mở cửa xuống xe.

"Xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên dừng lại vậy? Hai người xuống xe làm gì?" Tiết Thần giả vờ hỏi.

Chu Vân mắt hồng hồng không nói gì, Chu Bân thấy chị mình khổ sở, cậu cũng không vui, trề môi nói: "Bọn họ bắt nạt chúng tôi."

"Có chuyện gì vậy Lưu Xuyên? Đang yên lành sao đột nhiên đuổi chị em họ xuống xe?"

"Tôi không đuổi bọn họ..."

"Anh ta không đuổi chúng tôi, là một nhà bọn họ bắt tay nhau ăn hϊếp chị em tôi, xe này tôi không ngồi nổi nữa." Chu Vân diễn xuất như thần, nước mắt nói rơi liền rơi. Ngô Lương ngồi trên ghế lái nhìn thấy mọi chuyện, trong lòng không biết nghĩ gì.

"Lưu Xuyên, xem ra tôi đã nhìn lầm người, không ngờ anh lại bắt nạt phụ nữ và trẻ em, được rồi, chúng ta tách ra đi. Tránh cho ngày nào đó anh đâm sau lưng chúng tôi!" Tiết Thần rất phối hợp.

Hai bên nói tới nói lui trong chốc lát, cuối cùng, Lưu Xuyên chỉ có thể để Tiết Thần và Chu Vân khiêng bốn túi gạo trên xe, sau khi hợp tác ngắn ngủi, hai nhóm mỗi người một ngã.

Trong xe Land Rover chất đầy đồ, căn bản không có chỗ cho chị em Chu Vân ngồi, Tiết Thần bảo hai người chờ một lát, anh đi xung quanh tìm được một chiếc MPV bảy chỗ, bánh xe bị vùi một nửa trong tuyết, trong xe có hai tang thi một nam một nữ, Tiết Thần cẩn thận mở cửa xe xử lý hai tang thi nọ.

Mèo nhỏ rất nghiêm túc với công việc, cạy xương sọ của họ ra, tiếc là không có tinh hạch.

Trong xe toàn là máu, khô cứng lại bốc mùi hôi của tang thi, Tiết Thần mở hết cửa ra để thông gió, trong xe có khá nhiều đồ ăn, toàn lương khô đóng gói, hai thùng xăng 45 lít, có lẽ vì trên xe có tang thi nên người thường không dám động vào, anh nhặt được món hời.

Anh dùng dị năng hòa tan chút nước rửa sạch bên trong xe, nói một tiếng với Lục Khiêm, lái xe quay về tìm chị em Chu Vân.

Chờ họ chất gạo lên xe, Tiết Thần hỏi Chu Vân: "Cô biết lái xe không?"

Chu Vân lắc đầu: "Không biết."

"Lái xe cũng không phải việc khó, nghe tôi chỉ cô này, cái này là ly hợp, cái này là phanh, cái này là chân ga, cái này là cần gạt số..." Tiết Thần nói đơn giản một chút, Chu Vân có thể khởi động, biết cách phanh xe, sau đó anh mặc kệ, để cô lái xe nghiêng ngả lảo đảo đi theo hai người họ.