Mạt Thế Sinh Tồn

Chương 16: Người nhà Ti

"Hừ, miệng nói lời sạch sẽ đi, đừng quên đây là Lục gia của tôi, không phải Tiết gia của các người, các người xem thường tôi, vậy nhanh cút đi cho tôi." Lục Khiêm hôm nay bị Đặng Thanh tính kế một trận, giận giữ nghẹn trong bụng, lại gặp một tên chướng mắt như vậy, tính tình dù tốt đến mấy cũng bùng nổ.

"Giai Tuấn không hiểu chuyện, Tiểu Lục cậu là anh lớn, đừng so đo với nó." Tiết Nguyên Hồng thầm hận mình tại sao lại nuôi một đứa con không có mắt như vậy, "Bốn điều cậu nói chúng tôi nhất định tuân thủ, nhất định tuân thủ.

Lưu Thiến cưỡng chế bất mãn trong lòng đối với Lục Khiêm, vẻ mặt khó xử nói: "Là như vậy, Tiểu Lục, tôi và chú cậu (cha Tiết Thần), Giai Ngưng Giai Tuấn, lúc trốn ra khỏi thành, rất loạn, lương thực vật tư mang theo đã bị kẻ khác cướp mất. Chúng tôi vừa đến trấn Thanh Đồng không có gì trong tay, cậu xem có thể cho chúng tôi mượn trước chút lương thực, chờ về sau..."

"Tôi cũng không cất giữ nhiều lương thực, các người không phải có vàng thỏi sao? Tìm Đặng Thanh đổi lương thực đi. Tôi còn có việc, đi ra ngoài trước, các người tự lo cho bản thân." Lục Khiêm nói xong, cầm chìa khóa nhà theo đóng cửa lại, rời đi.

"Mẹ nó, tao khinh!" Tiết Giai Tuấn kéo vạt áo, cực kỳ khó chịu ngồi ở trên ghế sa lông, hung hăng đá bàn trà một phát, trà cụ trên bàn trà bị đá lung lay.

"Khinh? ! Thằng nhóc thối tha, miệng nói lời sạch sẽ cho tao, tục ngữ nói người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu*, đạo lý đơn giản như vậy mà mày cũng không hiểu?" Tiết Nguyên Hồng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép giáo huấn nói. Lão trải đời bao năm, hiện tại tình hình rối loạn, quân đội mặc kệ sống chết của dân chúng, không biết khi nào mọi chuyện mới trở lại bình thường. Lão dẫn theo một nhà già trẻ, tìm được nơi che mưa chắn gió là may lắm rồi, sao dám đắc tội Lục Khiêm được?

(*: Bước qua mái hiên thấp, sao không phải cúi đầu. Bất đắc dĩ phải khuất phụ hoàn cảnh. Ở đây ý muốn nói đang sống dưới quyền người khác thì phải biết cúi đầu)

"Ông đây là hổ lạc Bình Dương gặp khuyển khi*, tên họ Lục kia là cái thá gì vậy? Ông đây nhìn không ưa nổi cái vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của hắn ta!" Tiết Giai Tuấn căm giận nói. (*: Long du thiển thủy tao hà hí, hổ lạc bình dương bị khuyển khi. Rồng gặp nước nông tôm bỡn cợt, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.)

"Mày càng nói càng mạnh miệng có phải không?" Tiết Nguyên Hồng cả giận nói.

"Được rồi, Nguyên Hồng anh bớt tranh cãi, Giai Tuấn còn tuổi nhỏ không hiểu chuyện, chậm rãi dạy dỗ là được, cãi nhau với trẻ con có đáng không?" Lưu Thiến bao che khuyết điểm nói: "Đừng nói Giai Tuấn tuổi còn nhỏ chịu không nổi họ Lục kia, cho dù là tôi đây đã lớn tuổi vẫn chưa từng gặp qua người vô lễ như vậy. Xem cái thái độ của nó, là thái độ dùng để đãi khách sao? Có kiểu nói chuyện với người lớn như vậy sao? Không biết Tiết Thần kết giao bạn bè kiểu gì..."

"Con hư tại mẹ cả!" Tiết Nguyên Hồng hoàn toàn quên, lão cũng có một phần trách nhiệm khi dãy dỗ Tiết Giai Tuấn trở thành như bây giờ.

"Mẹ, ba, các người đừng cãi nữa, trước hết nghĩ xem đêm nay chúng ta ăn gì đi, sắp đói chết rồi." Tiết Giai Ngưng bất mãn nói.

Lúc Tiết Nguyên Hồng chạy trốn, lão lấy hết vàng trong két bảo hiểm ra, khoảng hơn 10kg vàng. Lượng vàng đó một tháng trước còn có giá 400 vạn, đủ cho một gia đình nhỏ bình thường ăn chơi sa đọa cả đời, nhưng giờ chỉ đổi được hơn ba trăm cân lương thực, một nhà bốn miệng ăn tiết kiệm lắm cũng chỉ được ba tháng. Hơn nữa đâu thể chỉ ăn mỗi cơm, không có đồ ăn không có mắm muối à?

Lưu Thiến cùng Tiết Nguyên Hồng kiểm kê trong balo còn lại 19 thỏi vàng, khó khăn. Hai người thương lượng một chút, quyết định lấy hai thỏi đổi mấy chục cân gạo rồi tính tiếp.

Lục Khiêm chỉ cho bọn họ một căn phòng làm nhà bếp tạm thời, bên trong rỗng tuếch, cái gì cũng không có, chờ bọn họ nấu cơm bằng bếp lò, rồi lại tìm chén bát muỗng đũa, lại phải lấy thêm nửa thỏi vàng đi đổi.

Một nồi cháo loãng, một bữa cơm trưa thịt vò, lúc Lục Khiêm trở về thì nhìn thấy một nhà bốn người buồn khổ cúi đầu ngồi ăn bên bếp lò, Tiết Nguyên Hồng tượng trưng kêu Lục Khiêm gọi Tiết Thần xuống ăn cùng, y từ chối.

Lục Khiêm mở cửa phòng bếp, trên bếp lò đặt một nồi cơm, lấy hai củ khoai tây to, cắt thành lát, lại lấy thịt khô, rửa sạch, cắt miếng, nấu lên. Chờ sau khi cơm chín, Lục Khiêm bày một bàn thịt khô khoai tây, mùi thịt khô từ phòng bếp nhẹ nhàng bay ra ngoài, bốn người nhà họ Tiết thèm ăn nuốt nước bọt, bụng vừa mới uống cháo xong lại giống như không có gì, bắt đầu đói bụng...

Mèo nhỏ đã sớm canh bên cạnh bếp lò, chờ đồ ăn nấu xong thì kêu lên, Lục Khiêm cho nó một chén cơm nhỏ, trong bát trộn một ít khoai tây và thịt khô, rồi đem bát đặt trước mặt mèo nhỏ. Mèo nhỏ bất mãn kêu to hai tiếng meo meo, người này thật sự càng ngày càng làm nó tức, chỉ cho chút xíu thịt như vậy, không đủ nhét kẽ răng!

"Có ăn còn chê, ngày mai không cho mày ăn nữa."

"Meo meo meo ngao." Thịt, thịt, tui muốn ăn thịt!

"Được rồi, ngoan ngoãn ăn cơm, đừng ồn ào." Lục Khiêm bỏ đồ ăn vào nồi cơm, cầm hai phần chén đũa, đóng cửa phòng bếp, bưng một đống lớn đồ đi lên lầu.

Lưu Thiến ân cần nói: "Tiểu Lục, cậu đây là muốn đưa cơm lên cho Tiết Thần đi? Một mình cậu làm sao đem nhiều đồ vật như vậy được, để dì giúp cậu."

"Không cần, tôi tự mình làm được." Lục Khiêm lạnh giọng từ chối nói.

"Cậu đứa nhỏ này quá khách khí, vừa muốn lo chuyện trong căn cứ, vừa muốn chăm sóc Tiết Thần, cực khổ cho cậu rồi." Buổi chiều đi dạo một vòng trên trấn, Lưu Thiến nghe được không ít tin tức.

"Không có gì."

Lưu Thiến ánh mắt lóe lóe, trên mặt tươi cười, nói: "Lâu rôi chúng tôi không gặp Tiết Thần, chúng tôi có thể đi lên với cậu không? Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chúng tôi rất nhớ mong nó, dù nói thế nào thì Tiết Thần cũng là con trai chú Tiết của cậu, là anh trai Giai Ngưng Giai Tuấn."

"Đi thôi."

Tiết Thần đêm nóng trong xương đau đớn cả đêm không ngủ, ban ngày mê man, lúc này cuối cùng đã có chút tinh thần. Nhưng khi nhìn thấy đám người sau lưng Lục Khiêm, gương mặt tuấn tú sụp xuống.

"Tiết Thần, con có khỏe không?" Tiết Nguyên Hồng nhớ không rõ bao lâu rồi lão không gặp đứa con của vợ trước, theo bản năng bật thốt một câu hỏi thăm xa lạ.

"Không chết được." Tiết Thần nhìn sắc mặt Lưu Thiến tận lực lấy lòng, trên mặt em trai em gái lại bày tỏ vẻ mất kiên nhẫn, trong lòng có sự phiền toái không nói nên lời: "Sao các người đến đây?"

Tiết Nguyên Hồng không thèm để ý Tiết Thần vô lễ, tóm tắt bản tố khổ bọn họ khó khắn trốn khỏi tang thi ra sao, như thế nào gặp được Lục Khiêm rồi đến ở Lục gia, mà Lưu Thiến thì ở bên cạnh hát đệm, lén nhỏ thuốc nhỏ mắt, Tiết Thần sau khi nghe được cảm thấy vô cùng buồn cười.

Người nhà này xem mình là thánh nhân cứu vớt họ à?!

Tiết Thần lạnh nhạt nói vài câu, Tiết gia bốn người tự cảm thấy mất mặt phẫn nộ xuống lầu hai.

"Tiểu Khiêm... Cậu có thể mặc kệ bọn họ."

"Vấn đề là không phải tôi không mặc kề, mà là Đặng Thanh bảo bọn họ đến ở, tôi có thể từ chối sao? Dù sao phòng ốc trong nhà cũng không thiếu, cho bọn họ hai căn phòng để ở cũng không tính là gì." Tuy rằng người nhà Tiết Thần diễn xuất làm cho người ta cảm thấy nhàm chán, nhưng tốt xấu gì cũng có quen biết, so với việc để người xa lạ vào ở vẫn tốt hơn nhiều.

"Được rồi, không nói chuyện của bọn họ nữa. Anh có thấy tốt hơn không?" Lục Khiêm một bên ăn cơm, một bên hỏi.

"Tôi khỏe hơn rồi, cả ngày hôm nay vẫn chưa cảm thấy đau đớn, nhưng đầu hơi đau."

Lục Khiêm ngừng ăn cơm, nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi: "Xác định là hết đau rồi?"

"Ừ." Tiết Thần gật gật đầu.

"Vậy thì tốt quá, chúc mừng anh đã khỏi hẳn."

Đau đớn chấm dứt, nghĩa là việc tiến hóa sắp hoàn thành, chỉ cần vượt qua vài ngày suy yếu sau cùng, sẽ có được dị năng! Không bao lâu nữa là họ có thể đi về phía bắc tìm Tiểu Tốn, nếu mọi chuyện thuận lợi bọn họ còn có thể cùng nhau đón tết âm lịch... Mạt thế bảy năm, y đã không thể nhớ nổi cảm giác năm mới là thế nào.

Tiết Thần bị khuôn mặt sáng lạn tươi cười của Lục Khiêm làm cho hoa mắt, trong lòng ngọt đến mức giống như vừa uống cả chén mật ngọt, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt tươi cười: "Tiểu Khiêm, chờ tôi khỏe lại, tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu thật tốt."

"Ai bảo vệ ai còn chưa biết được đâu." Nhìn Tiết Thần sắp có dược dị năng, Lục Khiêm hâm mộ ghen tị các loại, nhưng cho dù y bây giờ không có dị năng, y vẫn có kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm trong mạt thế, tự bảo vệ mình hẳn là không có vấn đề gì.

"Anh nghĩ Tiểu Tốn nếu nhìn thấy chúng ta có vui mừng không nhỉ?" Lục Khiêm một bên đút cơm cho Tiết Thần, một bên vui vẻ hỏi. Y đã chờ đợi ngày này từ lâu, vui sướиɠ to lớn này làm y quên đi tang thi, quên mạt thế, quên hết thảy cực khổ...

Tiết Thần há mồm thật to, cắn thịt khô Lục Khiêm đưa đến bên miệng, vừa nhai vừa nói: "Khẳng định sẽ." Nói xong trong lòng chua loét nghĩ, cậu ta vừa gặp cậu có khi nhảy cẫng lên, không vui mới là lạ!

"Không biết có tìm được Tiểu Tốn trước tết âm lịch không, tôi muốn đón tết với em ấy lắm."

"Thôi đi, có năm nào các cậu không đón tết với nhau đâu?" Tiết Thần sẽ không quên, hàng năm đến tết âm lịch anh luôn bị Lục Tốn lấy các loại lí do chặn ngoài cửa, thật sự là rất đáng giận!

"Năm nay đâu có giống mấy năm trước được?"

Tiết Thần giả vờ đồng ý: "Ừ, không quá giống nhau, năm nay khẳng định không chơi xuân được."

Lục Khiêm nhướng mày: "Chơi trong mơ à?" Được rồi, nói thực ra, y cũng không thích đi chơi xuân.

"Còn có một đám tang thi muốn đón năm mới chung với loài người kìa, trái đất nguy hiểm quá, tôi cần một vé về sao hỏa gấp."

Tâm trạng của hai người cũng khá tốt, câu được câu không trò chuyện, tiếng cười không ngừng, bóng đêm dần dần buông...

"Tiểu Lục, cho chúng tôi mượn ít than được không? Chúng tôi muốn đốt lên nấu nước ấm tắm rửa." Lưu Thiến cười hỏi.

"Tôi nhớ rõ tôi nói rồi, chi phí sinh hoạt các người tự lo đi." Lục Khiêm lãnh đạm nói.

"Sắc trời đã trễ thế này, chúng tôi muốn đi đổi cũng không kịp, có thể châm chước một chút không, mai chúng tôi sẽ trả lại ngay?" Lưu Thiến chưa từ bỏ ý định, bà không tin Lục Khiêm có thể tuyệt tình đến loại tình trạng này, dù nói thế nào bọn họ cũng là người nhà Tiết Thần mà? Nếu y là bạn tốt của Tiết Thần, có thể không quan tâm đến người nhà của "bạn tốt" sao? Hơn nữa, bà chỉ nói là mượn, chưa nói sẽ không trả.

A, ngày mai? Hôm nay mượn than, ngày mai sẽ mượn gạo, tiếp còn sẽ mượn càng nhiều đồ, bọn họ dùng cái gì mà còn đâu? Hôm nay một khi đã mở miệng mượn đồ, đối mặt chính là càng nhiều phiền toái, mẹ kế của Tiết Thần là kẻ thích tìm phiền toái à?

"Nhà của tôi không có dư thừa than, các người có thể đi tìm những người khác trong trấn mà mượn. Còn có, Tiết phu nhân, tôi khuyên bà tốt nhất là đừng khiêu chiến kiên nhẫn của tôi. Tôi là người vừa không có kiên nhẫn, cũng không dễ nói chuyện như Tiết Thần." Lục Khiêm mỉm cười nhìn Lưu Thiến, trong mắt tất cả đều là sát khí lạnh như băng. Kiếp trước, thời điểm y cùng Tiết Thần bị vây ở trong tầng hầm ngầm, bởi vì cái loại sợ hãi hít thở không thông và sự yên tĩnh đáng sợ trong bóng đêm, bọn họ nói rất nhiều bí mật mà bình thường giấu kín trong miệng. Từ khi đó, y mới biết được vì cái gì Tiết Thần chán ghét mẹ kế, chán ghét người nhà của anh như vậy.

Mẹ Tiết Thần qua đời, bệnh tật chỉ là một phần nguyên nhân, phần lớn là bị ả đàn bà này không biết liêm sỉ dụ dỗ chồng bà tìm đến bệnh viện quậy phá làm bà tức chết. Lưu Thiến sau khi được gả cho Tiết gia, chưa từng tỏ vẻ mặt hòa nhã với Tiết Thần, đem Tiết Thần đuổi khỏi Tiết gia, từ nay về sau bà ta ngồi chắc vị trí Tiết phu nhân. Nếu không phải Tiết Thần có ông ngoại tốt, chỉ sợ sẽ bị ả đàn bà này hành hạ đến xương cốt cũng không còn. Về phần Tiết Nguyên Hồng, nếu không phải mơ tưởng đến việc kế thừa tài sản của ông ngoại Tiết Thần, chỉ sợ lão đã sớm quên lão có một đứa con trai Tiết Thần. Bây giờ lại muốn mượn ánh sáng của Tiết Thần, không chê quá muộn sao?

Lưu Thiến nhìn Lục Khiêm cười chẳng chút ấm áp nào, trái tim giống như bị người bóp chặt, thở mạnh cũng không dám. Mãi đến khi Lục Khiêm đi xa , bà ta vẻ mặt trắng bệch dựa vào chân tường ổn định thân thể, quần áo đã đẫm mồ hôi.