Trải qua mấy ngày quan sát, Lục Khiêm phát hiện đất đen không chỉ có thể gieo trồng thực vật, mà còn có thể rút ngắn chu kỳ sinh trưởng của chúng. Y mua một gói mầm cải thìa to, bên trên viết thời gian sinh trưởng là từ 20 đến 40 ngày, gieo trồng trên đất đen chỉ cần 8 ngày là có thể ăn, ngắn lại gần tới 2/3 thời gian. Bởi vì đất đen gần hồ nước, cấu tạo và tính chất của đất đai ướŧ áŧ nhẵn nhụi, cải thìa từ gieo đến thu hoạch, y không tưới nước cũng không bón phân, kết quả cải thìa thu hoạch được còn tốt hơn cải thìa trong siêu thị. Tươi mới xanh mọng, phiến lá to dày, nhìn là muốn chảy nước miếng.
Sau khi thu hoạch nhóm cải thìa đầu tiên, bởi vì số lượng ít ỏi, Lục Khiêm làm một nồi canh chân giò hun khói với cải thìa đơn giản, hương vị kia bây giờ nhớ đến y vẫn không nhịn được nuốt nước miếng. Sau đó, Lục Khiêm lại gieo không ít mầm cải, còn thử một vài loại rau dưa khác, và lúa. Lúc này những hạt mầm đã phá vỏ chui ra, trên 3 mẫu đất trải một mảng xanh tươi mướt mát, phát triển rất khả quan.
Có 3 miếng đất này, hơn nữa trong tay y lại có hạt giống, nuôi sống ba thằng đàn ông bọn họ trong mạt thế hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, lúc này đây, bọn họ nhất định sẽ có một tương lai khác trước rất nhiều!
Nhìn cây cỏ sinh trưởng bừng bừng, trong mắt Lục Khiêm hiện lên ánh sáng nóng rực, một hạt giống mang tên "hy vọng" bắt đầu yên lặng mà nảy mầm trong l*иg ngực đã đóng băng của y...
Khoảng cách từ lần đại bùng nổ ngày 3 tháng 1 đã trôi qua được mười ngày, trong tình thế không thể khống chế được toàn diện, quân đội phải rút lui khỏi thành thị theo lệnh của cấp trên, một bộ phận thì quay về hướng bắc, bảo vệ thành phố A, một bộ phận thì ở tại nơi dừng chân, tiếp tục dọn dẹp tang thi. Quân đội ở phía bắc đều là quân tinh nhuệ, bọn họ lấy hết vũ khí tiên tiến, các loại tài nguyên vật tư, lý do rất hoa mỹ: kế hoạch trọng điểm.
Danh viết lưu thủ, thật ra những quân nhân bị vứt bỏ đó, cũng phải tìm lối thoát cho bản thân. Rất nhanh, một ít căn cứ sống sót quân sự hóa được thành lập. Nơi quân đội dừng chân là căn cứ trấn Thanh Đồng, bọn họ có vũ khí nóng, có xe có xăng dầu, có binh lính huấn luyện nghiêm chỉnh, có tường cao tháp sắt, trong thời gian ngắn cũng không cần lo lắng vấn đề lương thực. Có nhiều điều kiện ưu tú như vậy, cánh cửa thu nhận người sống sót của bọn họ so với những căn cứ bình thường khác đã rộng hơn rất nhiều, căn cứ đã được quân sự hóa nên điều kiện để vào ở nghiêm khắc hơn các căn cứ khác, rất nhiều người chen lấn đầu rơi máu chảy cũng không chen vào được, chỉ có thể tự tạo đội hoặc gia nhập căn cứ khác.
Bởi vì quân đội bỏ chạy, những người sống sót trong thành phố lục tục trốn thoát, bọn họ vừa phải né tránh tang thi đuổi gϊếŧ, vừa phải tìm nơi trú thân.
"Lục Khiêm, là cậu? Thật là cậu! Thật tốt quá!" Một người phụ nữ gọi Lục Khiêm vừa mới giao cung tiễn nỏ xong chuẩn bị về nhà lại.
"Người quen?" Đặng Thanh đầy hứng thú nhìn người phụ nữ trung niên chật vật kia, cùng với người nhà bà đang mừng rỡ, giả vờ hỏi.
Lục Khiêm khẽ nhíu mày, sao người nhà Tiết Thần lại đến trấn Thanh Đồng?
"Đúng đúng đúng, chúng tôi là người quen, Tiểu Lục là bạn tốt của Tiết Thần con trai tôi." Cha Tiết Thần, Tiết Nguyên Hồng vội vàng đáp. Tiết Nguyên Hồng xưa nay sống trong sung sướиɠ quen rồi, thân thể hàng năm chìm đắm trong rượu chè gái gú đã sớm suy yếu.
Lão ta ngày càng mập, bị tang thi đuổi theo chân chạy hai ba bước là mềm oặt, hơn nữa tóc tai bù xù, nét mặt già nua bị tro bụi gió tuyết thổi thành đen đúa, nhìn thế nào cũng thấy chật vật nghèo túng, làm sao giống phong thái của vị tổng tài công ty nghênh ngang trước kia?
Một nhà bọn họ rất vất vả nhặt được cái mạng nhỏ từ móng vuốt tang thi, chạy trốn tới trấn Thanh Đồng, nhưng không đóng nổi điều kiện lương thực để vào cửa, vừa lúc gặp Lục Khiêm, sợ y mặc kệ họ, nhanh chóng nhắc đến đứa con trai Tiết Thần bị lão quên từ tám đời. Lão không biết nhiều về Lục Khiêm, chỉ biết y và con trai góp vốn mở một công ty mậu dịch, lão lo Tiết Thần bị lừa nên lén điều tra Lục Khiêm, trong ấn tượng của lão, Lục Khiêm là người ôn hoa, rất trọng tình nghĩa.
"Tiết Thần?" Đặng Thanh thoáng nghĩ nghĩ, nhìn Lục Khiêm cười nói: "Chính là người bạn đang ở trong nhà cậu?"
Lục Khiêm ánh mắt hơi tối lại, gật đầu nói: "Đúng."
"Đi, nể mặt mũi Lục Khiêm, hôm nay sẽ ngoại lệ cho các người một lần được vào ở. Phòng ở trong trấn không nhiều, các người nếu là người quen, vậy đến ở trong nhà Lục Khiêm đi, tôi đã ngoại lệ nhưng quy tắc vẫn không thể phá hư, các người đưa hai mươi cân lương thực, tôi sẽ cho các người giấy thông hành." Dáng vẻ tươi cười hàm hậu của Đặng Thanh trong mắt Lục Khiêm cực kỳ chói mắt.
Chẳng qua là khua môi múa mép vài câu, khiến cho một đám người vào ở nhà y, Đặng Thanh lần này nói đường hoàng, nghe thì giống như cho y mặt mũi, thực tế cũng là tự quyết định chứ không hề hỏi ý kiến y, vừa thăm dò cũng là ra oai phủ đầu. Thực hiển nhiên, Đặng Thanh không thể nào dễ dàng tha cho một người ngoài lề như y tồn tại, hôm nay dù y có nguyện ý hay không, chỉ cần y vẫn muốn cùng Tiết Thần ở lại trấn này, như vậy y nhất định phải nhận người nhà của Tiết Thần.
"Chúng tôi dọc theo đường đi trốn chạy vội vàng, không mang lương thực gì, có thể dùng những thứ đồ khác thay thế không?" Mẹ kế của Tiết Thần – Lưu Thiến ôn nhu hỏi. Lưu Thiến năm nay đã hơn bốn mươi, nhưng nhờ bảo dưỡng tốt, khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn mịn màng, dáng người cao gầy đầy đặn, nhìn chỉ giống phụ nữ mới ba mươi. Lúc này mặc dù chật vật, nhưng vẫn không che dấu được nét thành thục mê người của bà ta, một câu nhẹ nhàng ôn nhu của bà ta làm thủ hạ của Đặng Thanh ở phía sau nghe được mềm nhũn người.
"Có thể, ngoài lương thực chúng tôi còn nhận vàng, một thỏi vàng bằng hai cân lương thực." Quy định này Đặng Thanh vừa mới đổi, lúc đầu một thỏi vàng đổi được hai mươi cân lương thực, nhưng lượng vàng trong kho ngày càng nhiều, lương thực ngày càng ít, càng khó lấy lại, Đặng Thanh phải điều chỉnh bảng giá. Dù sao toàn bộ trấn Thanh Đồng do hắn quản lý, hắn chẳng để ý chuyện giá cả có hợp lý hay không.
Tiết Nguyên Hồng người một nhà hai mặt nhìn nhau, từ chối một phen, lại thấy Lục Khiêm không có ý định cho bọn họ mượn lương thực, cuối cùng Tiết Nguyên Hồng đau lòng lấy vàng trong balo ra, đưa cho Đặng Thanh. Đặng Thanh để thủ hạ cân, vừa đủ 500 gam, cầm bốn tờ giấy thông hành đưa cho một nhà Tiết Nguyên Hồng. Lúc đưa giấy cho em gái Tiết Giai Ngưng của Tiết Thần, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm một cái vào lòng bàn tay non mịn của cô ta, nhìn lỗ tai cô ta ửng đỏ, mới cười cười phất ta nói bọn họ rời đi.
Tiết Giai Ngưng rất giống mẹ, mới vừa qua tuổi mười tám đã giống như một đóa hoa rực rở nở rộ, xinh đẹp kiêu ngạo thu hút ánh nhìn. Nhưng mà, tai nạn bất ngờ xảy ra làm vận mệnh của cô thay đổi, một đường chạy trốn gặp bao kinh hoàng, trên đường đi vệ sĩ của họ vứt họ giữa đám tang thi, cướp xe của họ, mang đi hết đồ ăn vật tư, vất vả ra khỏi thành phố nhưng căn cứ quân đội không nhận họ, họ phải cực khổ rất lâu mới đến được đây...
Tiết Giai Ngưng luôn luôn rất tự tin với bề ngoài của mình, ở trường học, có bao nhiêu công tử thiếu gia cả ngày vây quanh cô? Nhưng những tên ăn chơi trác tang này thì có lợi ích gì, gặp được tang thi không phải vẫn sợ đến mức tè ra quần sao? Nếu nói bản lĩnh, phải giống như Đặng Thanh tự thành lập căn cứ mới là bản lĩnh thật sự.
Tiết Giai Ngưng đi sau cùng quay lại nhìn lén Đặng Thanh, thấy hắn cười như không cười nhìn mình, tim đập loạn, cố ý lau bụi bẩn trên mặt.
Lục Khiêm chẳng thích gì người nhà Tiết Thần, sau khi mang bọn họ về nhà, sắp xếp hai căn phòng ở lầu hai cho bọn họ.
"Tiểu Lục, cậu có thể xem xét cho chúng tôi một căn phòng nữa hay không, dù sao Giai Ngưng cùng Giai Tuấn đều lớn như vậy ... Tôi thấy phòng trống ở đây còn rất nhiều ." Lưu Thiến chỉnh sửa lại dung nhan, tươi cười nói, giơ tay nhấc chân vẫn không quên diễn vai quý phu nhân.
Đối với kẻ không hiểu gì, Lục Khiêm không muốn nhiều lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề: "Tiết Thần là bạn tốt của tôi, nhưng các người thì không. Bây giờ khác với ngày xưa, Tiết phu nhân tốt nhất nên biết rõ thân phận của mình."
Em trai Tiết Thần - Tiết Giai Tuấn từ nhỏ đến lớn được người ta gọi "Tiết thiếu gia", cao cao tại thượng hống hách, làm sao chịu được sỉ nhục kiểu này?
Lúc gã chuẩn bị nổi điên, lại bị Lưu Thiến tay mắt lanh lẹ kéo lại, bà ta giống như không để ý lời Lục Khiêm, thậm chí dùng một loại ánh mắt hiền từ của trưởng bối nhìn y, ôn nhu cười nói: "Tôi là mẹ của Tiết Thần, chúng tôi là người nhà Tiết Thần, điểm này chúng tôi cho tới bây giờ chưa từng quên."
"A? Phải không? Vậy lúc các người chạy nạn có nhớ đến chuyện gọi điện cho Tiết Thần không?" Dù là kiếp trước hay là kiếp này, lúc tai họa ập đến, bọn họ chưa từng nhớ đến Tiết Thần. Hiện tại lại nhớ mình là người nhà của Tiết Thần, thật sự là vô sỉ cực kỳ.
Tiết Nguyên Hồng trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, nói: "Chẳng qua, thông tin liên lạc bị chặt đứt, không có cách nào liên lạc được."
Thông tin đúng là bị cắt đứt, nhưng chân các người chưa gãy mà? Thành phố B có xa bao nhiều? Sau động đất ông có nhớ đến một đứa con ở thành phố khác không? Lục Khiêm không phải Tiết Thần, y không có lý do hay lập trường để chỉ trích người nhà của anh, hơn nữa lúc họ bỏ rơi Tiết Thần, chẳng lẽ Tiết Thần con cần họ chắc?
Người một nhà, cuối cùng lại biến thành người xa lạ, thậm chí là kẻ thù, không thể không cảm thấy bi ai.
"Đúng rồi, sao chúng tôi không nhìn thấy Tiết Thần? Nó ra ngoài sao?" Lưu Thiến cười chuyển đề tài.
"Anh ấy bệnh, đang nghỉ ngơi trên lầu ba, các người không có việc gì đừng đi quấy rầy anh ấy." Lục Khiêm tin tưởng Tiết Thần tuyệt đối không muốn gặp lại người nhà của mình, nhất là mẹ kế.
"Sinh bệnh gì? Có nghiêm trọng không?" Tiết Nguyên Hồng khẩn trương hỏi. Lão có chút lo lắng bệnh của Tiết Thần, nhưng càng lo lắng cho tương lại để lão dựa dẫm hơn.
"Rất nghiêm trọng, bác sĩ trong trấn đến khám cũng không biết là bệnh gì, chỉ nói để anh ấy nghỉ ngơi." Lục Khiêm không muốn nói thêm gì về bệnh của Tiết Thần, lạnh mặt nói: "Tôi nói trước, nếu các ngươi đã vào ở trong nhà tôi, vậy nhất định phải tuân theo quy định của tôi.
Thứ nhất, phạm vi hoạt động của các người chỉ có hai căn phòng ngủ ở lầu hai, phòng khách, cùng với WC; thứ hai, việc ăn uống sinh hoạt của các người tôi mặc kệ, các ngươi tự phụ trách, dưới lầu còn có một phòng trống, tạm thời sẽ để lại cho các người làm phòng bếp đi; thứ ba, chưa được sự cho phép của tôi thì không được đem bất kì kẻ nào bước vào cửa nhà tôi; thứ tư, không cho phép đυ.ng đến đồ vật gì trong nhà tôi. Nếu làm không được bốn điều này, các người nên ôm đồ cút khỏi nhà tôi đi."
"Họ Lục, con mẹ nó mày quá đáng lắm rồi!" Tiết Giai Tuấn rốt cục không thể nhịn được nữa, chửi đổng lên.