"Cái gì động?"
"Bụng, bụng của Liên Liên động đậy, đứa nhỏ, là đứa nhỏ, đứa nhỏ vẫn chưa chết!" Mẹ La bước đến bên giường, động tác nhanh nhẹn không giống người già yếu ớt.
Bà hất tung chăn bông ra, một bãi máu từ dưới người Trần Liên chậm rãi chảy ra, là dấu hiệu sắp sinh. Mẹ La mặc kệ cha La, bà kéo qυầи ɭóŧ của Trần Liên xuống, đưa ngón tay vào, cẩn thận kiểm tra. Bà không có kinh nghiệm đỡ đẻ, nhưng đã từng một mình ở trong nhà sinh ra ba đứa con, cũng từng đỡ đẻ cho một ít động vật trong nhà, cho nên bà rất rõ ràng, Trần Liên hiện tại không hề mở sản đạo, cô căn bản không thể sinh con ra được.
"Lão già nhanh đi tìm kéo, dao gọt hoa quả hay dao gì cũng được, nhanh lên!" Mẹ La ánh mắt khàn khan nhìn vào cái bụng đang không ngừng động đậy của Trần Liên phát ra ánh sáng khϊếp người.
Cha La không nói gì, nhanh chân đến tủ quần áo trong phòng lấy cái kéo sắc bén đưa ra. Mẹ La cầm kéo, hít sâu một hơi, ổn định tinh thần, thật cẩn thận dùng mũi kéo sắc bén, rạch bụng Trần Liên.
Rất nhanh từ trong bụng đưa ra một cánh tay xanh đen nhỏ bé, khô gầy yếu ớt đến mức giống như nắm một cái sẽ gãy, mẹ La trong lòng "thình thịch" một chút, rồi bình tĩnh lại, đưa tay vào bụng Trần Liên, bế đứa nhỏ ra.
Sau khi lấy được đứa nhỏ ra, mẹ La và cha La cùng im lặng một lúc. Phần lớn những đứa trẻ mới sinh ra đều nhìn giống khỉ nhỏ, cho dù không xinh đẹp lắm, nhưng còn đứa trẻ trước mắt này đã vượt khỏi phạm vi xấu xí. Làn da toàn thân nó màu xanh đen, đầu to giống như một đứa bé mười tuổi, toàn bộ đầu sưng to, thân thể lại mảnh khảnh giống một cây gậy, thực khó tưởng tượng ra người đã sinh hạ nó là một người phụ nữ như thế nào, khoảnh khắc khi nó mở mắt, cha mẹ La hoàn toàn tuyệt vọng.
Ánh mắt xám trắng, giống như đúc những tang thi bọn họ từng nhìn thấy, khi nó quơ hai tay, há to mồm, ý định hung hăng cắn mẹ La, hai người già bọn họ đã không thể chối bỏ sự thật tàn khốc trước mắt nữa —— con dâu tang thi của họ đã sinh cho họ một đứa cháu tang thi.
Bọn họ rốt cuộc phải làm gì bây giờ?
"Nhà họ La kia thật đáng thương, con dâu bị như vậy, con trai sống chết không rõ, để lại cho bọn họ một đứa cháu, hai người già bọn họ làm thế nào mà nuôi sống nó nổi?"
"Nghiệp chướng mà, đầu năm nay người lớn còn sống không nổi, huống chi là một đứa trẻ sơ sinh."
"Tôi nghe nói, đứa cháu kia của họ xấu vô cùng, đầu lớn như quả bóng cao su, vừa đen vừa gầy, y như quái thai, có lẽ là sống không được bao lâu..."
"Ai, nay thời thế loạn rồi, không biết khi nào mới yên ổn lại." Mọi người vừa lấy cung tiễn nỏ, một bên bàn tán, Lục Khiêm nghe xong lặng thinh.
Nếu y nhớ không lầm thì, đùi La Đại Sinh đã bị thương khi đi cứu người trong lúc động đất, từ thần thái và cử chỉ của gã có thể nhận ra được, hơn phân nửa là tang thi làm gã bị thương. Như vậy không phải gã mất tích, mà là biến thành tang thi. Con của gã nghe rất giống mấy đứa trẻ tang thi trước kia y gặp, không có răng nanh, tốc độ chậm, không nguy hiểm gì, chính vì như thế nên các nhà khoa học quân đội thích dùng bọn chúng để làm thí nghiệm nghiên cứu. Xác xuất một người mang thai sinh ra trẻ sơ sinh tang thi cực kỳ thấp, chỉ gặp chứ không cầu được, bởi vậy bọn chúng luôn được treo giá cao nhất trong bảng giải thưởng của các căn cứ. Vào lúc cao giá nhất, một đứa trẻ tang thi có giá 90 tinh hạch cấp một, tương đương với gϊếŧ một tang thi cấp ba.
Chậc, hiện tại nghĩ đến chuyện này thì có lợi ích gì? 90 viên tinh hạch cấp một thôi mà, tích điểm hơi vất vả chút là có được. Nghĩ đến cảnh tượng quá tàn nhẫn mà y ngẫu nhiên nhìn thấy trong phòng thí nghiệm, Lục Khiêm lạnh mặt, tốc độ tay nhanh hơn.
Lục Khiêm không chú ý đến La gia, không có nghĩa là những người khác không có, rất nhanh những người sinh sống trong nhà bọn họ đã tuồn ra ngoài chuyện nuôi dưỡng tang thi. Dựa theo quy định của trấn, cả nhà họ phải bị gϊếŧ chết, nhưng lão Đặng điên điên khùng khùng đột nhiên tỉnh áo, nói Đặng Thanh nể tình hai nhà đã thân quen nửa đời, tha họ một con đường sống.
Đặng Thanh đắm chìm trong cảm giác được nắm giữ quyền sống chết của con người trong tay, gϊếŧ hay thả một hai người cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn, nếu cha hắn đã mở miệng xin, tha cho họ cũng được. Nhưng tội chết thì miễn tội sống khó tha, Đặng Thanh đồng ý thả họ với điều kiện họ không được đem theo bất kỳ thứ gì, trừ quần áo trên người.
Ngày đông giá rét trăng lạnh, bắt hai người già ôm theo một đứa trẻ tang thi mới sinh rời khỏi nơi sinh sống, so với việc gϊếŧ bọn họ có gì khác nhau? Trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, nhưng lại trái lương tâm khen Đặng Thanh nhân nghĩa, hắn nghe được trong lòng cực kỳ thỏa mãn.
Sau khi cha mẹ La rời khỏi trấn, hai ngày sau đã có người trở về nói bọn họ bị động lạnh chết nằm trên tuyết, thân thể không biết bị thú hoang hay là tang thi, gặm nát, mà cháu của bọn họ thì bị ăn đến không còn một vụn xương.
Người già trong trấn sau khi nghe được, không khỏi thổn thức, đáy mắt có đồng tình, nhưng càng nhiều là sợ hãi, càng ra sức làm việc, sợ kế tiếp bị đuổi khỏi trấn nhỏ chính là bọn họ.
Có thể lợi dụng hai người già đã chết đến độ này, Lục Khiêm không thể không khen Đặng Thanh một câu "nham hiểm". Tang thi và thú hoang bình thường sẽ không chủ động ăn tang thi, dù thú biến dị cũng chỉ cắn đầu tang thi để lấy tinh hạch chứ không ăn thịt, vậy đứa trẻ tang thi sơ sinh kia đi đâu rồi?
Mèo nhỏ có lẽ đã nhận ra tâm trạng Lục Khiêm không tốt lắm, nhẹ giọng kêu to hai tiếng, dùng đầu cọ cọ tay y, đuôi nhỏ nhếch lên quấn vào cổ tay y. Lục Khiêm bị dáng vẻ thân mật của nó chọc cười, ôm lại trêu đùa một lát. Gần đây mèo nhỏ phát hiện cho dù nó không đi bắt chuột, người này vẫn sẽ cho nó đồ ăn, nháy mắt biến thành một con mèo làm biếng. Cả ngày ăn ngủ ngủ ăn, một thân da lông dưỡng đến mượt mà, lông tạp sắc trên người cũng bị màu đen bóng thay thế, nuôi một thân mập hơn trước kia không ít, đôi mắt màu hổ phách càng thêm sáng, nhìn thế nào cũng cảm thấy có linh tính.
Lục Khiêm nhéo nhéo thịt mềm trên móng vuốt của nó, "xoẹt" một tiếng, móng vuốt giấu ở trong đệm thịt lộ ra, đầu móng vuốt nhọn màu đen hơi cong lại, trong ánh nến lay động sáng lên sắc màu lạnh lẽo như được bọc kim loại, giống như có được sức mạnh có thể xé rách mọi thứ. Lục Khiêm chưa từng nuôi mèo, nhưng y biết rõ móng vuốt của mèo bình thường không giống kim loại như vậy, cũng không có khả năng dài đến 2cm, nhờ móng vuốt lợi hại của nó ban tặng, không ít đồ vật trong nhà bị đạp hư, nơi nơi đều là dấu móng của nó, trên cửa cường lực phòng trộm cũng có.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, mèo nhỏ rất có thể sẽ phát triển thành mèo biến dị.
Vì nhận ra được điều đó, hơn nữa mèo nhỏ rất thích bám y lại còn tin tưởng y, Lục Khiêm mới quyết định nuôi mèo nhỏ, nếu có đào tạo thành một trợ thủ cũng không tệ, kiếp trước y cũng gặp nhiều thợ săn tang thi dẫn thú biến dị đi theo chiến đấu. So với lòng người khó đoán, thì động vật đơn giản hơn nhiều.
Lại gãi ngứa cho mèo nhỏ, Lục Khiêm thấy cơm, thịt khô và thịt hầm khoai tây trên bếp lò đã chín, liền chạy đi rửa tay, đặt ba cái nồi lên bàn ăn.
Chén cơm bằng inox trước mặt của mèo nhỏ, mặc dù mèo nhỏ thích uống sữa pha nước trong không gian, nhưng sữa dù sao cũng rất nhanh đói, nhìn thịt trên bàn, mèo nhỏ nhảy lên bàn, một bên tao nhã liếʍ móng vuốt, một bên ngồi chờ cơm trong chén nguội đi. Mèo không thể ăn mặn, nhưng mèo nhỏ này ăn uống lại giống như không có ảnh hưởng gì, chờ cơm nguội bớt, liền không chút khách khí đứng lên chọn thịt, chọn những miếng thịt khô mỹ vị, vừa ăn vừa xoi mói nghĩ, nếu mấy khối thịt có thể lơn hơn nữa thì tốt rồi.
Tiết Thần đang trong giai đoạn tiến hóa yêu cầu tiêu hao nguồn năng lượng lớn, anh cảm thấy dạ dày của mình giống như không đáy, trong nhà phần ăn của anh nhiều nhất.
"Tiểu Khiêm, tôi ăn nhiều như vậy, cậu không sợ tôi ăn đến mức cậu phá sản à?" Tiết Thần hưởng thụ Lục Khiêm đút cơm, dùng giọng điệu đùa giỡn nói ra lo lắng trong lòng mình.
"Tạm thời vẫn có thể nuôi tốt anh." Lục Khiêm nhìn thấu lo lắng trong mắt của anh, cười an ủi.
"Ha hả, nếu ngày nào đó nuôi không nổi thì cậu cứ để tôi tự sinh tự diệt đi."
"Anh đừng cả ngày suy nghĩ miên man, anh là anh em tốt nhất của tôi, chỉ cần tôi còn một hơi thở, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ mặc anh." Cùng một câu nói, đời trước Tiết Thần cũng nói qua, nhưng bọn họ cuối cùng vẫn là một đường giúp đỡ nhau không xa không rời, thẳng đến khoảnh khắc sinh mệnh kết thúc kia. Cả đời này, vì sao không thể như thế chứ? Hơn nữa cả đời này y đã nắm giữ tiên cơ, bọn họ có lẽ có thể có một tương lai khác.
Tiết Thần cảm động lại chua xót, anh thấp giọng nói: "Tiểu Khiêm, tôi không muốn liên lụy cậu..."
"Anh là anh em tốt của tôi, vĩnh viễn cũng sẽ không làm tôi liên lụy. Ai không có lúc đau đầu nhức óc? Nếu tôi là người sinh bệnh, anh sẽ bỏ mặc tôi sao? Tôi lúc trước mua lương thực cất trong nhà, còn đủ chúng ta ăn một khoảng thời gian dài, anh hiện tại đừng lo nghĩ đến mấy chuyện đó, nhanh chóng khỏe lên là chuyện quan trọng nhất."
"Ừ, Tiểu Khiêm, tôi, tôi sẽ đối tốt với cậu cả đời." Tiết Thần nhìn thật sâu vào ánh mắt Lục Khiêm, trịnh trọng nói, lòng kinh hoảng không thôi.
"Tiết Thần anh càng ngày càng sến vậy, mấy lời đó anh nên nói với vợ tương lai thì hơn." Nghĩ đến khả năng sau này Tiết Thần sẽ cùng với một người khác xây dựng tổ ấm gia đình, Lục Khiêm đột nhiên khó chịu trong lòng, cảm giác giống như bị người ta cướp mất điều gì đó.
"Được rồi, ăn cơm nhanh lên, để một lát nguội hết đấy."
"A." Tiết Thần cúi đầu, rất giống một con cún lớn bị chủ nhân vứt bỏ.
Lục Khiêm cơm nước xong, nói chuyện với Tiết Thần một lát, trở về trong phòng đóng cửa lại, lắc mình vào không gian, nhìn một vòng đồ ăn xanh mượt bên cạnh hồ nước, vứt hết phiền não ra sau đầu.