Mạt Thế Sinh Tồn

Chương 13: Trấn nhỏ thay đổi

Trong mắt những người phương Tây thì số 13 là một con số mang đến điềm xấu, đến ngày 3 tháng 1 năm 2013, gần như mỗi người đều tin vào điều đó, có lẽ khi chân tướng trở nên mơ hồ vào một số năm sau, sách sử nhân loại sẽ ghi lại ngày hôm nay: ngày phán quyết tận thế.

Nhân loại tích lũy văn hóa mấy ngàn năm, trong một ngày hôm đó tất cả đều bị phá nát.

Sự bình tĩnh giả dối của trấn Thanh Đồng rốt cuộc cũng kết thúc, trong một đêm 1/3 người trên trấn đột nhiên biến thành tang thi, ngay sau đó lại có 1/4 người bị cắn thương thậm chí là cắn chết. Đặng Thanh phản ứng rất nhanh, sắp xếp người thân đi theo hắn, lấy tốc độ nhanh nhất khống chế được tình hình trấn Thanh Đồng. Trong trấn Thanh Đồng già trẻ không nhiều, dù có đồng ý hay không thì cũng không thể chống trả lại hơn 20 thanh niên trẻ khỏe được, chờ trấn Thanh Đồng bị hắn khống chế, hắn bắt đầu tẩy não đám học sinh trung học, những thiếu niên từ 15 đến 18 tuổi lập tức xem Đặng Thanh như đại ca nói gì làm đó, bắt đầu muốn làm anh hùng trong thời mạt thế.

Nuôi sống một số lượng lớn người như vậy, không có lương thực, vật tư hiển nhiên là không được. Đặng Thanh tìm hai người anh họ tính cách ngay thẳng, mang theo mười tám đứa trẻ, từ trấn Thanh Đồng xuất phát, đến thôn xóm ven đường, "gom góp" lương thực cho trấn nhỏ, tuyên truyền lung lạc càng nhiều nhân thủ*. Động đất và tang thi thay nhau xuất hiện, thôn xóm phụ cận trấn nhỏ có rất nhiều người không nhà để về, hoặc là có nhà nhưng không dám về, hiện tại nghe nói có nơi chịu thu nhận bọn họ, gấp gáp chạy tới tìm nơi nương tựa, đương nhiên Đặng Thanh tuyệt đối sẽ không tốt bụng đến mức làm từ thiện, hắn chỉ cần nam nhân thân thể khoẻ mạnh. (*: sức người)

Quá trình sẽ không thuận buồm xuôi gió, nhưng thủ hạ* của Đặng Thanh chính là lực lượng tăng nhanh như tên lửa, dần dần những nơi gần trấn Thanh Đồng nghe tin có căn cứ sống sót, có không ít người chạy nạn nghe thấy mà tìm đến. (*: đàn em, tay sai)

Xuất hiện loại tình huống này là ngoài suy đoán của Lục Khiêm, nhưng trong thời gian ngắn mà nói, Lục Khiêm vẫn vui như mở cờ. Hiện đang là giai đoạn hầu hết phần lớn tang thi còn ở lại trong thành, có người sống sót tồn tại, không ngừng dọn dẹp tang thi cấp thấp xung quanh, trấn nhỏ sẽ tương đối an toàn rất nhiều. Tuy vậy, loại an toàn này cũng không giúp đỡ được bao nhiêu.

Trong trấn Thanh Đồng trừ nhà Lục Khiêm ra, toàn bộ bất động sản đều bị mạnh mẽ cướp đoạt, tài sản riêng biến thành tài sản chung, thủ hạ của Đặng Thanh là người quản lý, cũng tương đương với việc biến thành tài sản riêng của Đặng Thanh. Phàm là dân cư từ bên ngoài vào ở mỗi tháng phải nộp cho Đặng Thanh từ mười đến mấy chục cân lương thực, phòng ốc điều kiện tốt xấu ưu khuyết điểm gì đó cũng phải nộp. Đương nhiên, phòng trong trấn không đủ để ở, xung quanh trấn Thanh Đồng dựng không ít lều trại, nhà gỗ linh tinh, toàn bộ đều yêu cầu bắt buộc giao ra lương thực.

Lục Khiêm lấy phương pháp chế tạo cung tiễn nỏ làm điều kiện, trở thành người duy nhất trong trấn có thể giữ lại nhà ở, đồng thời y và Tiết Thần chỉ cần mỗi ngày có thể giao ra ba cung tiễn nỏ, năm mươi mũi tên, thì không cần đi ra ngoài dọn dẹp tang thi cướp đoạt lương thực. Với điều kiện và nguyên liệu làm cung tiễn nỏ do Đặng Thanh cung cấp, Lục Khiêm mỗi ngày đều có thể hoàn thành vượt mức nhiệm vụ, đương nhiên, số lượng vượt mức đó toàn bộ đều bị y cất vào túi riêng. Trừ lần đó ra, Lục Khiêm còn muốn Đặng Thanh phụ trách đem kỹ thuật giao cho mười mấy người. Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ, Lục Khiêm uống nước hồ để cải tạo thân thể, cộng thêm sự linh hoạt và ra tay tàn nhẫn được rèn luyện từ mạt thế, uy hϊếp Đặng Thanh một phen, với giữ lại được nơi ở và con xe Land Rover của y.

"Bệnh" của Tiết Thần càng ngày càng nghiêm trọng, ngoài việc nóng lên, thì cả cơ thể từ da dẻ xương cốt cơ bắp đều như muốn bốc cháy, dù anh không kêu đau trước mặt Lục Khiêm, nhưng sau lưng thì đau đến mức không ăn nổi cơm, không ngủ được, mặt mày tái nhợt, cơ thể gầy yếu dần. Anh tự cắn môi đầm đìa máu, trên cánh tay, trên người phủ đầy vết cào nhưng cơn đau vẫn không vơi bớt, những vết máu trên chăn trên giường Lục Khiêm đều nhìn thấy. Lục Khiêm nhìn trong mắt đau trong lòng, nhưng y không thể giúp được, đây là quá trình bắt buộc phải trải qua để tiến hóa, kiếp trước những người có dị năng quanh y đều tiến hóa như thế, không có ngoại lệ.

Dù y đã đổi nước lọc bình thường thành nước hồ có hiệu quả tinh lọc cho Tiết Thần uống, nhưng chỉ giúp Tiết Thần ổn hơn một chút chứ không giảm đau được, còn khiến anh đau bụng mấy ngày. Hiện tại y mong rằng nước hồ có thể giúp Tiết Thần rút ngắn bớt thời gian tiến hóa.

Tiết Thần nằm trên giường, mỗi ngày ngoài chịu đựng đau khổ khi tiến hóa, còn đau khổ tự trách thêm trong lòng. Rõ ràng anh phải bảo vệ Tiểu Khiêm, kết quả lại làm liên lụy y....

Tại thành phố A xa xôi Lục Tốn cũng đang chịu đựng quá trình tiến hóa đau khổ, hiện tại tình hình loạn lạc, may là trước đó hắn thuê khu biệt thự có hệ số an toàn cao nhất thành phố A, chỉ cần hắn không ra khỏi cửa, người khác không có thẻ điện tử hoặc chìa khóa thì không thể vào nhà được. Khu biệt thự thiết kế rất an toàn, vách tường bốn phía được phủ thêm tấm thép, cửa siêu cứng. Lúc trước các binh linh nếu không có chìa khóa từ quản lý khu nhà, hoặc hệ thống điện tử xác nhận, thì khó mà vào được biệt thự, hiện tại nguồn điện bị cắt, nhân viên quản lý đã chạy trốn từ lâu, hệ thống điện tử mất tác dụng, người chủ cho thuê biệt thự thì di dân đến Mỹ, sợ là chẳng thể về được.

Lục Tốn ở trong biệt thự được bảo vệ an toàn, có ăn có uống, trừ việc toàn thân đau đớn, hắn toàn nghĩ đến anh trai bảo bối của mình. Thỉnh thoảng cũng có người gõ cửa cầu cứu, nhưng lương tâm của hắn giằng co một hồi vẫn từ bỏ việc giúp họ, mỗi ngày của hắn vẫn tốt hơn nhiều người.

Tiềm lực của con người là vô hạn, những lời này dù ở bất cứ lúc nào vẫn luôn đúng, trong thời gian gần mười ngày, trấn Thanh Đồng dưới sự chỉ huy của Đặng Thanh, lấy trấn làm trung tâm, xây dựng tường vây xung quanh. Gạch đá để xây tường được dùng từ những nhà máy cũ đã sụp trong trấn, phụ nữ, trẻ nhỏ, người già không thể đi gϊếŧ tang thi toàn bộ đều bị yêu cầu đi khuân vác gạch đá, sửa chữa tường vây, tường vây cao khoảng 3 thước, xa xa thoạt nhìn có chút đồ sộ, nhưng mà trên thực tế, bởi vì khuyết thiếu xi măng và cát, cùng với công nhân xây dựng chuyên nghiệp, bức tường này thật sự không rắn chắc như nhìn từ xa.

Bên trong tường vây có dựng hai mươi cái đài cao bằng gỗ, mỗi ngày hai mươi bốn giờ luôn luôn có người cầm cung tiễn nỏ đứng bên trên tiêu diệt tang thi lại gần tường, và một số người "không nghe lời", hệ số an toàn của trấn nhỏ tăng lên không ít.

Một căn cứ sống sót hình thức đơn sơ bắt đầu hình thành.

Căn cứ sống sót quy mô nhỏ giống vậy Lục Khiêm gặp qua không ít, đối mặt với lúc tang thi vây thành, không có dị năng giả, lại không có súng đạn cường lực mạnh, căn bản không có khả năng bảo vệ được thành, chỉ cần một tang thi triều từ mấy trăm đến một ngàn con là có thể dễ dàng gϊếŧ sạch người bên trong thành. Trung Quốc cả tỷ dân cư, một tang thi triều vài trăm con là chuyện đơn giản.

Lục Khiêm tự đáy lòng hy vọng trấn Thanh Đồng có thể yên ổn lâu một chút, ít nhất là trước khi dị năng của Tiết Thần hoàn toàn thức tỉnh, không cần bị công phá.

Thời gian thức tỉnh dị năng khá thất thường, ngắn nhất là vài ngày, dài nhất là đến tận mấy tháng, có thể là bởi vì gen trong cơ thể và X khó kết hợp với nhau, có thể là bởi vì tình huống khỏe mạnh của thân thể, cũng có khả năng là liên quan đến hoàn cảnh xung quanh, không có ai biết rõ nguyên nhân. Kiếp trước Tiết Thần phải dùng đến ba tháng mới có thể thức tỉnh dị năng hệ hỏa, không biết thời gian thức tỉnh lần này của anh có giống với kiếp trước hay không. Nếu vẫn tốn đến ba tháng, Lục Khiêm phải tính con đường khác.

Theo căn cứ ngày càng mở rộng, quyền lực và dã tâm của Đặng Thanh càng không ngừng bành trướng, hắn không có khả năng vĩnh viễn cho phép một tên người ngoài tồn tại trong căn cứ của chính mình. Hoặc là thỏa hiệp, hoặc là bị đuổi đi, thậm chí bị gϊếŧ. So với lựa chọn một cách bị động, Lục Khiêm càng thích nắm giữ quyền chủ động.

Sau khi La Đại Sinh rời khỏi trấn nhỏ, không còn trở về nữa, cha mẹ gã dẫn con dâu đang mang thai, nhờ vào túi gạo năm mươi cân trong nhà cố mà sống tiếp. La Đại Sinh đi được vài ngày thì Trần Liên sinh bệnh, sốt cao cả ngày, trên cánh tay có một vết thương màu đen liên tục chảy mủ, làn da trắng hồng cũng đen dần, đầu óc ngày càng mơ màng. Vì Đặng Thanh có nhắc nhở, cha mẹ La Đại Sinh biết đó là dấu hiệu sắp biến thành tang thi.

Bọn họ không chấp nhận được chuyện con dâu sắp biến thành tang thi, hai người già tính toán một đêm, quyết định cột con dâu trên giường, xem tình huống ra sao rồi tính tiếp. Họ vẫn ôm suy nghĩ may mắn rằng, cho dù con dâu có bị gì, thì cháu trai trong bụng vẫn bình thường.

Nhà bọn họ mới sửa thành nhà lầu hai tầng, nhưng hiện tại chỉ có một căn phòng cưới của La Đại Sinh là thuộc về nhà họ, trong nhà có không ít người chạy nạn đến sống sót, hai vợ chồng họ không thể nhỏ nhen ích kỉ được.

Trần Liên bị bọn họ dùng dây thừng rắn chắc cộng thêm ra giường cột tay chân bốn phía cột giường, miệng bị nhét khăn mặt, chỉ có lúc cho ăn mới lấy ra. Người phụ nữ đang mang thai gầy yếu, bụng cao thẳng, tay chân bị cột dây thừng, trên giường phủ đầy uế vật, cả khung cảnh nhìn vừa tàn nhẫn vừa hoàng đường.

Trần Liên chưa mất đi toàn bộ tri giác bị cột trên giường cảm thấy rất thống khổ, cô hi vọng chồng cô La Đại Sinh có thể quay trở về ngăn chặn cha mẹ đang phát điên của gã, cô hi vọng có người phát hiện rồi cứu cô hoặc cho cô chết một cách thoải mái, cô thậm chí bắt đầu căm hận đứa con trong bụng...

Oán hận điên cuồng cuối cùng cũng không thể chống đỡ việc sinh mệnh của cô đang trôi đi, dần dần cô mất đi hi vọng, cảm giác, ký ức, chỉ còn lại khát vọng nguyên thủy với máu thịt...

Cha La hít một hơi thuốc, nhả khói, thói quen này cũng không thể làm ông có cảm giác an tâm hơn, ông thở dài một tiếng: "Ai, thật sự là nghiệp chướng." Chờ đợi đã lâu như vậy vẫn không gặp được cháu trai cưng, con dâu biến thành tang thi, con trai lại không biết tung tích, nhìn ông giống như trong một đêm già thêm hai mươi tuổi, bóng lưng thẳng tắp cũng cong xuống.

Mẹ La nhìn cái bụng sắp sinh của con dâu, và con dâu tang thi đang không ngừng dãy giụa, vừa bi ai lại đau lòng, liên tục lau nước mắt, dùng khăn tay che miệng, cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp, cơ thể gầy khô quắt run rẩy.

Cho dù khó chịu đến cỡ nào bà cũng phải nhịn, không dám gào khóc, vì một khi nhà họ bị phát hiện giấu tang thi, kết quả của họ là sự trừng phạt còn khủng bố hơn cái chết. Trước khi nhìn thấy con trai bình an quay về họ không thể chết được!

Trần Liên bị trói ở trên giường đột nhiên bất động, sau đó trên giường giống như bị một lực lượng nào đó đè ép, miệng bị nhét khăn phát ra tiếng a a, âm thanh giống như đang phải chịu đựng sự thống khổ cực kì.

"Ông ơi, động..." Mẹ La ngơ ngác nói.