Mạt Thế Sinh Tồn

Chương 17: Dị năng hệ hỏa

Tiết Nguyên Hồng tốt xấu gì cũng đã lăn lộn vài chục năm trên thương trường, lão không chiếm được đồ tốt gì từ chỗ Lục Khiêm, lập tức bắt đầu tính toán đến đường khác. Đến ngày hôm sau ở trấn Thanh Đồng, Tiết Nguyên Hồng cùng Tiết gia toàn bộ bị yêu cầu gia nhập đội hộ vệ, đi với những người khác dọn dẹp tang thi, tìm kiếm lương thực. Làm thành viên đội hộ vệ, bọn họ mỗi ngày có một bữa cơm trưa miễn phí, lương thực tìm được nộp lên 6 phần cho căn cứ, còn lại 4 phần đội trưởng đội hộ về chia ra theo sức lao động từng người.

Tiết Nguyên Hồng lớn tuổi, hơn nữa hàng năm khuyết thiếu rèn luyện trầm mê tửu sắc, thân thể nhìn bên ngoài trông khỏe mạnh thực tế thì yếu xìu, lúc đi gϊếŧ tang thi không gây cản trở gì đã là tốt lắm rồi, có nhiều lần lão bối rối xém chút bắn cung tiễn nỏ trúng đồng đội, bị đội trưởng hộ vệ hung hăng mắng vài câu, thiếu chút nữa mất đi tư cách thành viên đội hộ vệ. Từ trước đến giờ chỉ có Tiết Nguyên Hồng mắng chửi người khác, hiện tại lão lại bị những tên nông dân lão xem thường nhất mắng xối xả, trong lòng chẳng vui vẻ gì cho cam. Giống như nhân viên của lão hàng tháng tiền lương ít ỏi nhưng vẫn nhẫn nhịn rồi sau lưng soi mói cay nghiệt lão, lão cũng vì bữa cơm trưa mà nhẫn nhịn, nịnh nọt lấy lòng đội trưởng hộ vệ.

Tiết Giai Tuấn và Tiết Nguyên Hồng ở cùng một đội hộ vệ , mỗi một việc cha hắn làm hắn đều nhìn thấy. Đại thiếu gia chưa bao giờ chịu khổ bị người khác mỉa mai châm chọc, tức giận mất lý trí. Chưa bao giờ hắn cảm nhận sâu sắc như bây giờ rằng, có một người cha như vậy mất mặt biết bao!

Tiết Giai Tuấn trút hết tức giận lên tang thi, dù hắn được nuông chiều từ bé, nhưng dù sao cũng là một thiếu niên 17 18 khỏe mạnh, cộng thêm việc rèn luyện, thân thủ không kém ai trong đội hộ vệ. Hơn nữa hắn muốn xóa đi nỗi sỉ nhục từ cha, lúc gϊếŧ tang thi không hề do dự, thể hiện sức mạnh khắp nơi.

Hiện tại trời đông giá rét, bởi vì khí hậu thay đổi thất thường, thành phố B ở phía nam giống như phía bắc, trận tuyết lớn như lông ngỗng đổ xuống, nhiệt độ không khí đạt đến độ âm. Dù sống ở phía nào, hay là tang thi tân sinh*, đều không thể thích ứng loại giá lạnh này, thời tiết rét lạnh khiến mọi người trở nên mập mạp, động tác thong thả, cũng bởi vì loại thời tiết vô cùng lạnh này, đông lạnh tay chân của phần lớn tang thi, làm cho bọn chúng vốn đã đi đứng khó khăn, nay càng thêm chậm chạp. (*: tân sinh ở đây là những tang thi vừa từ con người biến thành, không phải tang thi mới sinh giống con của La Đại Sinh. )

Bởi vậy, trong khoảng thời gian này, đội hộ vệ gϊếŧ tang thi không quá khó khăn, hơn nữa có cung tiễn nỏ và cung tiễn do Lục Khiêm chế tạo, dưới tình huống bình thường, chỉ cần bọn họ không gặp phải đại sóng tang thi triều, trên cơ bản thì không quá nguy hiểm. Gặp gỡ đại sóng tang thi triều cũng không cần quá lo lắng, đánh không lại vẫn còn có thể chạy mà? Ít nhất trong giai đoạn hiện tại mà nói, tang thi đông cứng dù thế nào cũng chạy không nhanh bằng con người đông cứng.

Tiết Giai Tuấn biểu hiện tốt đẹp được đội trưởng hộ vệ nhìn thấy, tuy anh ta không phải người công bằng bao nhiêu, nhưng mỗi lần chia đồ đều đưa thêm một ít cho Tiết Giai Tuấn. Mà Tiết Nguyên Hồng bởi vì thường mắc sai lầm, có thể giữ được bát cơm đã tốt lắm rồi, loại chuyện chia thêm lương thực tốt đẹp này làm sao đến được tay lão?

Dần dần, gánh nặng nuôi gia đình đặt trên người Tiết Giai Tuấn. Tiết Giai Tuấn vừa cảm thấy nuôi sống một nhà thật mệt chết đi được, lại có chút đắc ý, có chút lâng lâng, mỗi lần nghe mọi người biểu dương khen ngợi, trong lòng sinh ra một cảm giác ưu việt.

Tiết Nguyên Hồng và Lưu Thiến rất nhanh phát hiện, Tiết Giai Tuấn càng ngày càng không nghe lời , thậm chí còn nói: "Hiện tại người nuôi gia đình là tôi, trong nhà này nên do tôi quyết định." lời như thế. Lưu Thiến đau lòng, cũng dần dần sinh ra tâm tư khác.

-------

"Chị, sao vậy, chị khóc cái gì?" Em trai Vương Lỵ, Vương Dực nhíu mày hỏi, đáy mắt mất kiên nhẫn.

"Đặng Thanh anh ấy lại lêu lổng với người phụ nữ khác. Huhu... Tiểu Dực, em nói chị nên làm gì bây giờ?" Nước mắt Vương Lỵ rơi không ngừng, cô vốn là người đơn giản, hiện giờ thấy Đặng Thanh nay cô này mai cô kia, đối xử với cô ngày càng lạnh lùng, trong lòng cô rối bời không thôi.

Vương Dực không quá thích cô chị gái tính cách hòa nhã này của mình, cố ý gả cho một gã Đặng Thanh nghèo tay trắng, không giúp đỡ được gì trong nhà thì thôi không nói, vậy mà đến mạt thế, lại đem Vương gia bọn họ đẩy đi một nơi xa xôi. Đồ lang tâm cẩu phế. Mấy ngày hôm trước, cậu ta (Vương Dực) sốt cao đến bất tỉnh nhân sự, hắn (Đặng Thanh) xém tí nữa là xem cậu ta như tang thi mà ném ra khỏi trấn, ai ngờ được cậu ta trong họa có phúc đột nhiến biến đổi có được siêu năng lượng?

"Chị, đàn ông trăng hoa là việc khó tránh khỏi. Chị trước kia là Vương gia Đại tiểu thư, Đặng Thanh anh ta chỉ là một tên tiểu tử nghèo, tất nhiên anh ta sẽ không dám thay lòng, hiện tại thế đạo loạn, Vương gia suy sụp, Đặng Thanh nắm quyền, liệu anh ta có còn đem chị, đem nhà họ Vương chúng ta để vào mắt sao?" Trong lời Vương Dực khuyên giải an ủi mang theo sự trào phúng.

"Tiểu Dực, chị nên làm cái gì bây giờ?"

"Chuyện này đơn giản mà? Chị là con gái của Vương gia chúng ta, chỉ cần Vương gia chúng ta có nơi xoay người*, lo gì Đặng Thanh không coi chị ra gì? Lo gì anh ta không ngoan ngoãn trở lại bên cạnh chị? Nếu Vương gia cứ tiếp tục xuống dốc, chỉ sợ không được bao lâu, vị trí "Đặng phu nhân" sẽ đổi người. Người Vương gia không hẳn là có thể sống yên ổn ở trấn Thanh Đồng này, có thể kế tiếp bị đuổi ra căn cứ đông chết ở bên ngoài chính là một nhà chúng ta." (*: phát triển, giàu có quyền lực trở lại)

Vương Lỵ vừa không có can đảm cũng không có dã tâm, cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, cô đi theo bên người Đặng Thanh chưa từng chịu khổ, nhưng thủ đoạn của Đặng Thanh cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai, chuyện đuổi cả nhà cô ra khỏi trấn Thanh Đồng là chuyện Đặng Thanh có thể làm.

Một bên là nhà mẹ đẻ người thân máu mủ ruột thịt, một bên là người chồng trăng hoa tàn nhẫn, cán cân trong lòng Vương Lỵ bắt đầu nghiêng.

Nghĩ đến buổi chiều hôm qua Đặng Thanh và một người phụ nữ tuổi còn trẻ xinh đẹp cùng nằm trên giường của cô, Vương Lỵ lau nước mắt trên mặt, hỏi: "Tiểu Dực, nói cho chị biết, làm như thế nào để nhà họ Vương chúng ta xoay người?"

"Rất đơn giản, chị hãy nghe em nói..."

Vương Dực lên kế hoạch bí mật với Vương Lỵ, cùng với vài người anh em khác trong Vương gia lặng lẽ rời khỏi trấn Thanh Đồng...

Lại qua hai ngày, Tiết Thần để đạt được dị năng hỏa phải trả giá một cái đầu cháy đen.

"Tiểu Khiêm, Tiểu Khiêm, cậu xem... Tôi giống như có siêu năng lực." Một ngọn lửa màu xanh hoạt bát nhảy múa trong lòng bàn tay của Tiết Thần, ánh mắt anh ngu ngơ và khuôn mặt tuấn tú, lại kết hợp với đầu tóc bị đốt cháy đang bốc ra mùi hôi của anh, có cảm giác như tấu hề.

Dị năng hỏa là dị năng nguyên tố khá thông thường, tính công kích khá ổn, hơn nữa vào mùa hè, gặp một đoàn tang thi bị phơi nắng quá lâu dưới mặt trời, ném một quả cầu lửa qua, có thể đốt một đám lớn, tang thi cấp thấp không có báo động trước nguy hiểm, sẽ không chủ động dập tắt lửa trên người, thường thường sẽ bị cháy sạch chỉ còn lại có xương cốt và tinh hạch mới thôi. Nhưng mà, thời điểm đối mặt tang thi cao cấp, dị năng hỏa không dùng tốt như vậy.

Mỗi một loại dị năng đều có chia ra ưu khuyết điểm cao thấp riêng biệt, nếu Lục Khiêm nhớ không lầm, ngọn lửa màu xanh trong lòng bàn tay Tiết Thần, là dị năng trung đẳng cao cấp loại một. Kiếp trước có đoàn lính đánh thuê lớn lớn gọi là Lam Diễm, ngọn lửa của đội trưởng mang màu xanh, uy lực rất mạnh, là đoàn lính đánh thuê lớn nhất khu tây nam. Đối với người đó, Lục Khiêm không biết quá nhiều thông tin, kiếp trước dị năng của y và Tiết Thần thuộc loại trung thượng đẳng, binh đoàn mời chào bọn họ không ít, nhưng bởi vì vẫn không tìm được Lục Tốn, bọn họ không có cách nào ở lại một nơi trong thời gian dài, bởi vậy trong rất nhiều thời điểm, bọn họ hợp tác ngắn ngủi với một binh đoàn nào đó, sau đó lại rời đi.

Lúc bọn họ ở khu tây nam, vừa mới cùng Lam Diễm hợp tác, thực lực của vị đội trưởng kia đã vượt xa nhiều di năng giả hệ hỏa khác. Lục Khiêm ấn tượng sâu nhất, đều là dị năng giả hệ hỏa, ngọn lửa của người đó có thể đốt tang thi thành tro trong thời gian rất ngắn, thậm chí có thể sử dụng dị năng tạo thành một bức tường lửa, khiến cho tang thi không thể tiến lên. Đồng dạng là tường lửa, Tiết Thần còn kém xa, mà loại chênh lệch này đến từ dị năng của bản thân, đến từ thiên phú, không phải ngày một ngày hai là bù lại được.

Lục Khiêm bây giờ sẽ không nói tiềm lực về dị năng hệ hỏa cho Tiết Thần, y ra vẻ tò mò, bước đến gần, nghiêm túc quan sát.

Ánh lửa màu xanh đen chiếu lên mặt Lục Khiêm, hàng lông mi dài tạo thành một bóng râm, theo hình dạng đôi mặt phượng xinh đẹp, giống lông chim mềm mại chọc vào tim Tiết Thần ngứa lên.

Gần trong gang tấc, hạ mắt xuống, gương mặt tuấn tú giống như được chế tạo từ loại đá trắng cao cấp nhất, nhẵn nhụi, tinh tế, khuôn mặt xinh đẹp trắng mịn đến mức gần như có thể nhìn thấy lông tơ, càng thêm mềm mại đáng yêu. Cánh môi hồng nhạt trơn bóng no đủ, gợi cảm mê người, thật muốn hôn lên... Tiết Thần nhịn không được lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.

Ngọn lửa bỗng nhiên càng ngày càng yếu, vụt sáng vụt sáng...

"Ơ, sao lại tắt?"

"A? A, a..." Tiết Thần tỉnh táo lại, ngọn lửa một lần cháy trong lòng bàn tay, vẻ mặt đứng đắn nói: "Tôi vẫn chưa nắm giữ tốt loại năng lực này."

"Ngọn lửa lớn hơn được không?" Lục Khiêm hỏi, ngọn lửa nhỏ như vậy làm sao gϊếŧ chết được tang thi.

Tiết Thần nghe vậy, tâm bình tĩnh lại, bắt đầu cảm thụ cái loại cảm giác huyền diệu trong lòng, một lực lượng nóng rực chậm rãi hội tụ tới tâm bàn tay, ngọn lửa lớn dần, cuối cùng biến thành một quả cầu lửa đường kính nửa thước, rồi bất ngờ dập tắt. Tiết Thần cảm giác lực lượng trong cơ thể mình yếu đi trong nháy mắt, suy yếu dựa vào đầu giường, não đau đớn.

"Rất tốt." Lục Khiêm bình luận đúng trọng tâm, lần đầu thức tỉnh dị năng có thể làm được loại trình độ này đã rất không tồi. Dù là năng lực khống chế của Tiết Thân, hay là dị năng bản thân, cũng mạnh hơn kiếp trước nhiều, kiếp trước thời điểm Tiết Thần mới vừa thức tỉnh dị năng, ngọn lửa nhỏ như cây đinh duy trì chưa đến năm phút thì tắt, còn chẳng hòa tan nổi một miếng băng nhỏ.

"Tiểu Khiêm, cậu nghĩ những người khác có siêu năng lực như tôi không?"

"Những người khác? Có lẽ, dù sao đến tang thi mà cũng đã xuất hiện, có cái gì là không có khả năng đâu?" Lục Khiêm cười trả lời.

"Năng lực của tôi thật sự là rất phế vật, dùng như vậy không có ích gì, không biết có thể tăng lên hay không?" Tiết Thần uể oải nói, không cần Tiểu Khiêm nói anh cũng biết, lấy năng lực hiện tại của anh, làm một cái bật lửa còn được, chứ nếu thật sự muốn đi gϊếŧ tang thi, không chắc chắn gϊếŧ nổi đâu.

"Hẳn là sẽ có, không phải nói quen tay hay việc sao? Anh cứ sử dụng năng lực của mình thường xuyên, ngày nào đó có lẽ nó sẽ trở nên lợi hại hơn, không phải trong những bộ phim của Mỹ mà anh thích thường diễn như vậy sao?" Dị năng tăng lên chỉ có hai cách, một cách dùng tinh hạch để tăng lên, một cách là không ngừng luyện tập nâng cao kỹ năng của bản thân, Lục Khiêm nói như vậy cũng không có lừa anh.

"Được rồi, về sau chuyện nhóm lửa nấu cơm cứ giao cho tôi, cam đoan nuôi cậu trắng trẻo mập mạp."

"Được, vậy bây giờ anh có thể xuống giường không?"

Tiết Thần vặn người xoay người, cười nói: "Chạy 2 vòng quanh trấn Thanh Đồng cũng không có vấn đề gì."

"Vậy bữa tối hôm nay anh phụ trách đi." Nuôi heo ngàn ngày, dùng heo nhất thời, hầu hạ Tiết Thần lâu như vậy, dù thế nào cũng nên để y hưởng lại chút lợi chứ ha?

"Được rồi, quý khách muốn ăn món gì nào?"

"Trong nhà chỉ có khoai tây và thịt khô ."

"Vâng, được rồi, giao cho tôi."

Không bột đố gột nên hồ*, trong khoảng thời gian này, Tiết Thần vẫn luôn nằm trong phòng hưởng thụ Lục Khiêm chăm sóc, lúc này vào phòng bếp, nhìn khoai tây, thịt khô và gạo trong nhà không còn bao nhiêu, rốt cục biết chuyện không lạc quan như anh nghĩ. (*: là câu tục ngữ, ý nói muốn làm được việc, muốn tạo ra được sản phẩm, trước hết phải có những điều kiện cơ bản, điều kiện tiên quyết, cần thiết lúc ban đầu.)

"Trong nhà không còn nhiều lương thực dự trữ, tôi tính toán ngày mai đi xung quanh nhìn xem có thể tìm được đồ ăn gì hay không."

"Chúng ta cùng đi đi." Tiết Thần hỏi: "Kia Đặng Thanh nơi đó làm như thế nào?" Chuyện Lục Khiêm làm cung tiễn nỏ cho Đặng Thanh, anh biết.

"Tôi đã đem cách chế tạo cung tiễn nỏ đưa cho hắn, chỉ cần tôi chia một phần lương thực tìm được cho hắn, tôi tin chắc rằng hắn khẳng định sẽ rất thích ý. Chờ thu thập vật tư đầy đủ, thân thể của anh cũng tốt lên, chúng ta liền đi thành phố A đi, Tiểu Tốn một mình một người bên kia, tôi lo lắng." Nghĩ đến Lục Tốn thành phố A xa xôi, ánh mắt của Lục Khiêm tràn đầy sự lo lắng không thể thay thế được.

Tiết Thần ăn giấm chua gật đầu, ỷ vào thân thể cao đưa tay xoa xoa đầu tóc mềm mại của Lục Khiêm, cười an ủi: "Yên tâm đi, cậu ta nhất định sẽ không có việc gì."

Cơm chiều, Tiết Thần làm một bàn toàn các món khoai tây, một chén khoai tây hầm thịt khô, Mèo Con nhìn thịt khô và thịt hầm âm thầm so sánh, hiếm khi vui vẻ cho Tiết Thần sờ đầu nó, xoay người lại dính trên người Lục Khiêm, dùng móng vuốt nhiều thịt lớn hơn gấp mấy lần mèo bình thường vỗ vỗ tay y, vẻ mặt chảnh mèo cầu vuốt ve cầu vuốt lông, Tiết Thần nhìn thấy tròng mắt muốn rớt xuống đất.

Anh nhìn thấy trong ánh mắt Mèo Con thể hiện sự khinh bỉ, nhất định là anh hoa mắt đi!